"Em đừng sợ, không sao đâu." Vừa dứt lời, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vân Chương, quả nhiên có một giọng nữ vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Lục Ẩm Băng xoa xoa cằm, hằn học nghĩ: Tốt nhất ba mẹ đừng làm mọi chuyện rắc rối ầm ĩ lên, nếu không sẽ bỏ nhà ra đi, phiêu bạt bốn bể năm châu.
"Ba mẹ chị bày đủ kịch bản làm trò, lát nữa em không cần nói chuyện, chị sẽ lo hết."
Cô đi trước dẫn đường, Hạ Dĩ Đồng lẽo đẽo phía sau, đầu cô toàn mấy lời nói trăng nói cuội. Lần trước gặp Lục ba Lục mẹ, nhìn thoáng qua có vẻ họ rất ăn ý nhau, kịch có phải là ý kia của cô không? Lục Ẩm Băng còn gọi ba cô là cây kịch nhân dân, như vậy liệu có vô lễ quá không?
Cánh cửa lớn hơi hé, không thấy cái gì.
Lục Ẩm Băng dùng tay đẩy cửa về phía trước, tiếng kẽo kẹt vang lên, Lục Ẩm Băng cảm thấy lạnh sống lưng, tại sao trước đây cô không phát hiện ra âm thanh mở cửa lại kinh dị đến vậy?
Vào lúc cánh cửa đang mở ra, một ngón đèn bỗng chợt sáng lên giữa phòng khách, vụt tới như một mũi tên, Lục Ẩm Băng phản xạ có điều kiện ôm lấy Hạ Dĩ Đồng, hai chân tự giác lùi về phía sau vài bước, tia sáng còn chưa tới cửa chính, đã quay vòng tròn tại chỗ, bn ra tia lửa xung quanh nó.
Người nào đó ở trong bóng tối vỗ nhẹ lên sofa, hiển nhiên là rất thất vọng.
Hạ Dĩ Đồng giật giật góc áo Lục Ẩm Băng: "Trông giống con quay sấm sét." Con quay sấm sét là tên gọi của một loại pháo hoa, thả trn mặt đất, tự nó sẽ quay tạo ra tia lửa bắn vòng tròn xung quanh.
Lục Ẩm Băng: "..."
Đèn tắt, hết tia lửa, đoán chừng là dừng lại rồi, Lục Ẩm Băng bật đèn flash của điện thoại tiến về phía trước, viền đã chuyển màu đen, hình dạng giống một con quay.
Lục Ẩm Băng dồn nén cảm xúc sắp bùng nổ, sắp nổi giận lại nghe thấy Hạ Dĩ Đồng thì thầm bên tai cô: "Ba mẹ chị vui tính nhỉ, còn làm cả trò này nữa."
Được rồi, coi như làm xằng làm bậy cũng dỗ bạn gái mình vui vẻ.
Lục Ẩm Băng nghĩ vậy, thu lại lửa giận trong lòng.
Cô dùng đèn flash tìm công tắc đèn điện trn tường, ấn xuống, sáng lên. Căn nhà đen thui được thay thế bằng ánh sáng, Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng đi bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, nộ khí lần nữa giảm xuống.
Trong phòng khách không có người, à không, là lướt qua thì có vẻ không có ai.
Mẹ cô đang nằm giữa bàn trà và ghế sofa, còn bố cô đang nằm trn ghế sofa, Lục Vân Chương vẫn không qua được, mỗi lần Liễu Hân Mẫn tìm kiếm sân khấu trong nhà, ông không phải nằm trn ghế sofa thì là ngồi trn ghế đẩu, hành trang thần tượng tác quái.
Lục Ẩm Băng đứng tại chỗ xoa cằm suy nghĩ một chút, đạo cụ sơ sài, chỉ có một mảnh vải đỏ đắp lên người Liễu Hân Mẫn, có lẽ ngụy trang máu, không chắc sẽ nói từ cái nào.
Cô rót một cốc nước ấm cho Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng nhận lấy, cau mày nói: "Để bác trai bác gái nằm trn đất như vậy không hay cho lắm?"
Lục Ẩm Băng đáp: "Giờ đang là mùa hè, mặt đất cũng mát, vừa hay giúp giải nhiệt."
Hạ Dĩ Đồng ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, nhấp một ngụm nước, chuyện gia đình Lục Ẩm Băng, cô không hiểu rõ nên không nên chỉ trích. Nhưng mà cô thấy lúc Lục Ẩm Băng vừa nói xong câu kia, khóe miệng Liễu Hân Mẫn nằm dưới đất hình như hơi co giật.
Lục Ẩm Băng lén lút nói nhỏ bên tai Hạ Dĩ Đồng: "Đừng lo."
Khóe miệng Liễu Hân Mẫn càng giật, đồng thời đưa tay đánh mạnh vào đùi Lục Vân Chương, không thèm để ý đến việc bây giờ bà đang là một cái "thi thể" và điều quan trọng nhất là phải bất động.
Lục Ẩm Băng kêu lên một tiếng đau lớn, quay đầu lại.
Lục Ẩm Băng dặn Hạ Dĩ Đồng đứng tại chỗ chờ cô, để cô qua kia diễn kịch chung. Lục Vân Chương vừa thấy Lục Ẩm Băng, ánh mắt "kẻ thoi thóp" bỗng phát sáng: "Nữ nga!"
[Nga 《鹅 》là con ngỗng, Nữ nga 《女鹅-Nǚ"é》phát âm gần giống Con gái 《女儿-Nǚ"ér》]
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, vừa uống một ngụm nước lập tức phun ngược trở lại cốc, che miệng mũi sặc sụa.
Lục Ẩm Băng rưng rưng nước mắt: "Ba bi!" [Nói lái của baba.]
Lần nào về nhà cha cũng đóng vai này, ông diễn hoài không chán sao?
Lục ba ba trong lòng cay đắng, ông ngược lại muốn vào vai một thi thể nhưng Liễu Hân Mẫn không cho. Liễu Hân Mẫn tự nhận kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Lục Vân Chương, này là "điểm nổi bật" nên kêu ông diễn, Lục Vân Chương cảm thấy có lẽ nghỉ hưu rồi ông có thể đi Hoành Đim đóng vai diễn viên quần chúng, nói không chừng có thể dành dụm được chút vốn liếng.
Hạ Dĩ Đồng mặt đỏ bừng, ho đến độ muốn đập đầu vào tường.
Cô nghe cuộc đối thoại của hai người, có lẽ là Lục Ẩm Băng ra ngoài bôn ba thiên hạ, để cha mẹ ở nhà vất vả cực khổ, một ngày nọ, kẻ thù tìm tới tận cửa, giết mẹ nàng, còn lại người cha cũng bị trọng thương, để nàng tìm đối phương báo thù.
Phụ thân cũng không muốn con của mình sống trong thù hận mãi, nên không chịu nói danh tính và ngoại hình kẻ thù, Lục Ẩm Băng nói nàng sẽ hỏi cho ra, nhưng nếu cha không chịu nói, nàng sẽ từng bước từng bước truy tới cửa, cho đến khi báo thù được mới thôi. Phụ thân thỏa hiệp, nói ra tên kẻ thù, ngay sau đó hắn nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đứng cách đó không xa, yếu ớt vẫy tay gọi Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng gật đầu. Hạ Dĩ Đồng đi qua, chưa kịp chuẩn bị đã bị cầm tay.
"Nga nương tử!"
"!!!" Cái gì nga, nga cái gì? Hạ Dĩ Đồng sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn, gân huyệt thái dương cũng giật giật, thật lâu mới từ trận cười trở về, thần sắc nghiêm trọng, trong mắt toát ra vẻ bi thương: "Bá phụ."
Lục Vân Chương hai mắt sáng lên: Đứa nhỏ này diễn hay lắm!
Lục Vân Chương: "Nga nương tử!"
Hạ Dĩ Đồng rơi lệ: "Bá phụ, ta biết ngươi định nói cái gì, sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố Lục Ẩm Băng."
Lục Vân Chương: "..."
Sao lại cướp lời rồi? bg-ssp-{height:px}
Lục Ẩm Băng thừa dịp ông mộng bức, nhanh chóng kết thúc cảnh diễn: "Cha, ngươi yên tâm, con sẽ báo thù cho cha, cũng sẽ hảo hảo sinh sống với Hạ Dĩ Đồng, ba năm sau sẽ ôm vài ba tiểu hài từ bò khắp nhà."
Lục Ẩm Băng há mồm, chần chừ: "Hảo?"
Lục Ẩm Băng: "Nghỉ thôi."
Lục Vân Chương: "Ờ."
Liễu Hân Mẫn như xác chết vùng dậy từ dưới mặt đất, Lục Ẩm Băng cố gắng khắc chế phản xạ có điều kiện từ chân mình. Liễu Hân Mẫn chán ghét liếc Lục Vân Chương: "Ông diễn kém quá."
Nói xong nhìn kỹ Hạ Dĩ Đồng một cái: "Con đạt, nhưng xác thực việc cướp thoại này cũng không hay cho lắm."
Hạ Dĩ Đồng: "Lần sau con không dám nữa."
Liễu Hân Mẫn ừ một tiếng, có vẻ không tức giận, Hạ Dĩ Đồng tâm trạng thả lỏng một chút, lại nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nhéo nhéo tay cô.
Lục Vân Chương vẫn nằm dài trn sofa, nghe vậy hỏi: "Tôi đứng lên được rồi chứ?"
"Đứng lên đi."
Lục Vân Chương vỗ vỗ đống tro tàn phía sau Liễu Hân Mẫn, Liễu Hân Mẫn thu hết mọi chuyện vào mắt, bất động thanh sắc lặng lẽ đưa tay ra phía sau, làm động tác với Lục Vân Chương, trn mặt nở nụ cười: "Ăn cơm trước đã, chuyện khác nói sau."
Một nhà ba người vào bếp dọn đồ ăn, Hạ Dĩ Đồng muốn giúp đỡ nhưng bị Liễu Hân Mẫn cản lại. Hạ Dĩ Đồng nhớ trước kia không biết vô tình đọc được thuyết pháp cha mẹ chồng ở đâu, nếu đối phương để cho bạn làm việc, rõ ràng nhà trai không coi trọng bạn, nói như vậy, có phải Lục gia rất coi trọng cô không? Nhưng không để khách tới nhà làm việc là phép tắc cơ bản, Lục gia là một gia tộc lớn, cấp bậc lễ nghĩa tốt cũng là chuyện bình thường. Lại nói, mọi người cùng nhau bận rộn mới tượng trưng cho người cùng một nhà...
Một động thái nhỏ của đối phương cũng khiến cho Hạ Dĩ Đồng suy nghĩ một mớ hỗn độn trong đầu. Lục Vân Chương bưng cua hấp ra, vẻ mặt tràn đầy vẻ u sầu của Hạ Dĩ Đồng lập tức tan biến khi nhìn thấy ông, cong lên một nụ cười đoan trang nhã nhặn.
Lục Vân Chương đi tới, đưa cua trước mặt cô, nhìn tay cô đang đặt trn đầu gối, tỏ ý ngoắc ngoắc. Hạ Dĩ Đồng hoảng hốt đứng lên, nhận lấy nồi cua rồi đặt xuống.
Lục Vân Chương quay lại phòng bếp, ghé bên tai Liễu Hân Mẫn đang chuẩn bị canh: "Đứa nhỏ rất căng thẳng, tay chân run rẩy."
Liễu Hân Mẫn gật đầu, nhìn thoáng ra bên ngoài: "Tiếp tục quan sát.
"Tuân mệnh phu nhân." Lục Vân Chương bưng đĩa rau trộn nhỏ ra ngoài.
Lục Ẩm Băng híp mắt: "Mẹ và cha con thì thầm to nhỏ cái gì vậy?"
Liễu Hân Mẫn không cần suy nghĩ: "Khen bạn gái con dáng người xinh đẹp, lại nhã nhặn hiểu chuyện."
Lục Ẩm Băng hạ lông mày, không khỏi ngượng ngùng, ngón tay vén tóc ra sau tai, xoay mặt qua chỗ khác.
Liễu Hân Mẫn không hiểu, giật mình nói: "Con mà cũng biết ngại ư?! Trước kia mẹ khen con đẹp như hoa, cũng chẳng thấy con mắc cỡ chỗ nào. Đúng là con lớn không phải do mẹ."
Lục Ẩm Băng cười bình luận: "Mẹ, kịch hết rồi."
Liễu Hân Mẫn không cười, thay vào đó mơ lẩm bẩm hai tiếng.
Lục Ẩm Băng: "Mẹ nói gì vậy?"
Liễu Hân Mẫn cúi đầu: "Không có gì, mẹ chờ tin của ba con."
Lục Ẩm Băng cũng không nghi ngờ, cắt gọt trái cây bày ra đĩa, đợi Liễu Hân Mẫn đặt đồ ăn vào trong đĩa, hai tay hai đĩa đi ra ngoài. Vừa vặn chạm mặt Lục Vân Chương, Lục Vân Chương nháy mắt, lúc ngang qua có nói một câu: "Được đấy."
Lục Ẩm Băng cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: "Cảm ơn ba."
Lục Ẩm Băng đặt đồ ăn xuống, nhân lúc hai người trong phòng bếp đang ghé tai nhau không biết bàn bạc chuyện gì, môi chụt lên mặt Hạ Dĩ Đồng một tiếng, lúc Hạ Dĩ Đồng còn đang giật mình sợ hãi thì cô cười lớn nhanh chóng chạy về phòng bếp.
Một nhà ba người chỉ có Liễu Hân Mẫn vẫn ở trong bếp chưa từng đi ra, cha con Lục Vân Chương và Lục Ẩm Băng bưng đồ đi ra đi vào, cuối cùng Lục Vân Chương đang chạy về phía phòng bếp một lần nữa thì nói: "Trong đó chỉ còn một đĩa thức ăn, con ra ngoài ngồi trước, để ta bưng ra."
Đôi vợ chồng trẻ ở bàn ăn đang ngồi nói về mình.
Lục Vân Chương thở dài, trở lại trước bồn rửa, đưa tay lau đi giọt nước mắt trn má Liễu Hân Mẫn, ôn nhu nói: "Nữ nhi thành gia là chuyện tốt, đừng khóc."
Liễu Hân Mẫn không kìm được tiếp tục rơi nước mắt.
"Tôi cũng biết, nhưng mà tôi không nhịn được. Băng Băng ngày trước bé xíu bằng chừng này," Liễu Hân Mẫn đưa tay bên đùi so một chút, "chạy khắp nơi, cũng thuộc dạng gầy nhất trường, thành tích cũng tốt. Mỗi lần họp phụ huynh cho con bé, giáo viên đều là dáng vẻ vừa yêu vừa hận. Ông còn nhớ không?"
Lục Vân Chương ôm vai bà, gật đầu: "Nhớ kỹ."
"Sao con bé lại lớn nhanh như vậy? Hai mươi năm cứ thế qua đi, trở thành quá khứ."
"Ừm."
""Phải lập gia đình." Liễu Hân Mẫn nhìn bát canh trước mắt, thấp giọng nói, "Tương lai chỉ có tiểu gia chúng ta."
Mũi Lục Vân Chương đột nhiên chua xót, đều nói nam nhân không dễ rơi lệ, ông vội vàng ngừng lại câu chuyện của Liễu Hân Mẫn: "Con gái còn đang chờ bên ngoài kìa."
Hai vợ chồng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn đối phương, thay nhau chỉnh lại quần áo.
Lục Vân Chương bưng canh trn tay, mím môi nói: "Đi thôi."