Hạ Dĩ Đồng rời khỏi miệng Lục Ẩm Băng, mặt đỏ như cà chua, vừa tức vừa bực: "Có người phía sau."
Lục Ẩm Băng: "Có người càng phải hôn."
"Chị..." Hạ Dĩ Đồng quay đầu nhìn, Lục ba Lục mẹ và viện trưởng đều đã quay lưng về hướng hai người, tiến về phòng bếp, tới phòng bếp Lục Vân Chương mời viện trưởng ngồi.
"Chị làm sao?" Lục Ẩm Băng biết em ấy sẽ không giận mình, rướn người lên hôn thêm một cái.
Hạ Dĩ Đồng phồng má, một tay che miệng, một tay kéo người cô dậy.
Lục Ẩm Băng cười, giơ tay muốn chạm vào má cô, thân người cao lớn giữ lấy, Hạ Dĩ Đồng khó mà tránh thoát, cố gắng giãy dụa hai lần nhưng vẫn bị đối phương chiếm tiện nghi, liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người còn ra thể thống gì? Cô đành phải chạy trước, Lục Ẩm Băng đuổi theo sau, đuổi tới phòng ăn, trước cái nhìn chăm chú của viện trưởng, Lục Ẩm Băng đành thu liễm lại, cười với viện trưởng một cái, Hạ Dĩ Đồng thở phào, nguy cơ giải trừ.
Nhận lấy vẻ mặt nhịn cười của viện trưởng, Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, quay qua lườm Lục Ẩm Băng: Bao nhiêu trưởng bối ở đây, còn bất cẩn vậy.
Viện trưởng nói: "Ẩm Băng, con ngồi đây đi." Bà chỉ vào chỗ bên cạnh Hạ Dĩ Đồng.
"Ầy, con cảm ơn mẹ vợ." Lục Ẩm Băng cười tươi ngồi xuống.
Hạ Dĩ Đồng lại nhìn cô, không biết cô lấy đâu ra động lực để mặt dày gọi hai tiếng mẹ vợ tự nhiên như vậy. Lục Ẩm Băng tất nhiên sẽ không bỏ lỡ biểu cảm buồn bực của Hạ Dĩ Đồng, nhân cơ hội rót nước, nhỏ tiếng nói: "Cái này là mẹ vợ đang quan sát con rể có ân cần không."
Ngữ điệu có vẻ đắc chí.
Hạ Dĩ Đồng đang nghĩ viện trưởng với tư cách là người thân duy nhất của cô, có thể chấp nhận Lục Ẩm Băng, chỉ khoảng cách hơi lớn, nhìn bầu không khí "ba vợ và con rể" bên kia hòa thuận biết bao, bản thân tựa như là đồ nhặt được.
Kệ đi, đây là chuyện tốt, nhưng cô ngồi đây như người thừa, mím môi, định tới phòng bếp giúp Lục ba Lục mẹ bưng đồ ăn, Liễu Hân Mẫn lại đẩy cô ra ngoài, nhìn thấy đứa con gái đức hạnh của mình ở ngoài, lại giữ Hạ Dĩ Đồng lại, đưa cô một đĩa thức ăn không nóng.
Sau đó mấy người lần lượt ngồi xuống, con gái nhà ai kéo về nhà nấy, chia bàn ăn làm hai phe.
Xét tuổi tác, viện trưởng là lớn nhất, cho nên ba người họ Lục kính viện trưởng một ly trước, sau đó tới Hạ Dĩ Đồng và viện trưởng đáp lễ, cơm tất niên bắt đầu. Từ đó mọi người có thể tự do động đũa, Lục Ẩm Băng bưng bát ngồi xuống đối diện, chân Hạ Dĩ Đồng ở dưới mặt bàn khẽ đá cô, Lục Ẩm Băng ghé bên tai cô: "Trước đây ngày nào ba mẹ chị cũng tống chị vài tấn cơm chó, chẳng lẽ giờ em không muốn giúp chị đòi lại công đạo sao?"
Nói rồi gắp một đũa thức ăn vào bát Hạ Dĩ Đồng, ánh mắt đáng thương.
Hạ Dĩ Đồng nhìn thoáng qua Lục ba Lục mẹ, yên lặng gắp đồ ăn bỏ miệng.
Một cái Tết rất đỗi bình thường, nhiều hơn hai người, thêm phần náo nhiệt. Ăn xong, hai tiểu bối tự giác tranh giành dọn dẹp, ba vị đại nhân lau miệng rót trà, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách buôn chuyện phiếm, thỉnh thoảng ngoảnh qua nhìn phòng bếp một cái, ánh mắt đều là vui vẻ.
Rửa bát xong, người cũng ướt luôn, Hạ Dĩ Đồng ra khỏi phòng bếp, vẫn là vẻ hơi buồn bực, nhẹ gật đầu với ba người ở phòng khách, bước nhanh lên tầng, tới phòng thay quần áo, Lục Ẩm Băng lẽo đẽo theo sau, trong mắt không có gì ngoài ý cười, vừa nhìn là biết nước trên người Hạ Dĩ Đồng chắc chắn là chiến công của cô.
Khi TV đang phát lời dạo đầu "Xin chào quý khán giả đang ngồi trước màn hình TV", hai nhân vật chính tốn phút để thay quần áo, ngồi trên ghế sofa và nhận lấy những nụ cười "ta hiểu mà" từ những người lớn tuổi.
Lục Ẩm Băng lấy hai quả đông táo từ mâm trái cây, Hạ Dĩ Đồng một quả, mình một quả.
Mấy chương trình gala cuối năm càng lúc càng nhạt nhẽo. Ba vị trưởng bối trò chuyện rất ăn ý, kể chuyện về con gái nhà mình, hợp chủ đề, coi âm nhạc từ TV thành BGM.
Lục Ẩm Băng noi theo, khoác một tay lên vai Hạ Dĩ Đồng, tay kia lướt Weibo, coi chung với Hạ Dĩ Đồng, ban đầu Hạ Dĩ Đồng còn rụt rè thận trọng, vài phút sau bị Lục Ẩm Băng dẫn dắt thành công, nhỏ tiếng đàm tiếu về những chuyện xảy ra trên mạng, từ những chuyện liên quan tới những chuyện không liên quan tới mình, từ quốc gia đại sự cho tới mấy chuyện tầm phào, Hạ Dĩ Đồng chạm vào bàn tay đang khoác trên vai mình, áp má vào đó. Lục Ẩm Băng đỡ lấy cô, tranh thủ hôn chóc một cái, hai người tự chìm vào thế giới riêng của mình.
Đến tiết mục ảo thuật, dưới sự nhắc nhở của Lục Vân Chương, Lục Ẩm Băng mới ngừng chuyện riêng, chú ý tới TV, mọi người cùng thảo luận về việc ảo thuật gia lừa người như nào, mánh khóe ảo thuật nằm ở đâu.
Tới mười giờ thì viện trưởng buồn ngủ, Hạ Dĩ Đồng đưa bà về phòng, mười một giờ, đến giờ Lục ba Lục mẹ nghỉ ngơi, ngáp một cái rồi về phòng. Lục Ẩm Băng ôm Hạ Dĩ Đồng, tiêu khiển ở phòng khách, ánh mắt linh hoạt ngó ngang ngó dọc, chiếc nhẫn của cô...
Lục Ẩm Băng khẽ cắn răng, suy nghĩ rối rắm, đưa ra ngoài kiểu gì đây?
Trực tiếp đưa ra thì lộ liễu quá.
"Lục lão sư?"
"Lục lão sư?"
"Ơi." Lục Ẩm Băng nhìn về phía cô, "Hả?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em gọi chị nhiều lần như vậy mà không thấy chị có phản ứng gì."
Tay Lục Ẩm Băng cọ mũi, cúi đầu nói: "À, mấy chương trình nhàm chán quá, làm chị bị phân tâm." Cô bắt đầu câu này xéo câu kia để tìm chủ đề, "Em không cần tham gia chương trình cuối năm nào sao? Chị nghe nói tổ đạo diễn như muốn mời em."
Hạ Dĩ Đồng ngờ vực liếc một cái: "Em đang quay phim mà? Lấy đâu ra thời gian?"bg-ssp-{height:px}
Lục Ẩm Băng gật đầu: "À ừ..., quay để tăng sự hiện diện của bản thân cũng được."
Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Vậy sao chị không quay."
Mặt Lục Ẩm Băng viết rõ "Này còn phải hỏi sao": "Chị có thừa sự nổi tiếng, không cần cái cảm giác hiện diện kia."
Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng co lại: "..."
Lục Ẩm Băng: "Có ý kiến gì sao?"
Hạ Dĩ Đồng bĩu môi: "Không dám."
Hạ Dĩ Đồng nhìn ngó xung quanh, xác nhận tất cả cánh cửa đều đã đóng im, đôi tay đẩy ngã đối phương xuống sofa, chủ động ngửa đầu hôn Lục Ẩm Băng, đầu lưỡi cường ngạnh giữa môi cô, bắt lấy đồng loại mềm mại.
Lông mày Lục Ẩm Băng giãn ra kinh ngạc, cô phát hiện Hạ Dĩ Đồng trước mặt mọi người và khi chỉ có mình cô như hai người khác biệt. Trước mặt trưởng bối như chú mèo nhỏ trong nhà ngoan ngoãn, không có trưởng bối thì như mèo hoang dục.
Thật sự là do lâu ngày không gặp, trong lòng Hạ Dĩ Đồng như có ngọn lửa nhỏ mà khô nóng, lúc ở trên xe còn giải khát được chút, về đến nhà lại vất vả kiềm chế, bây giờ rốt cuộc có thể bùng cháy được rồi.
Không uổng công vất vả tập luyện ba tháng ở Thiếu Lâm tự, ở trong vòng tay cô, Lục Ẩm Băng cơ hồ không có sức chống trả, nhiệt độ từ miệng lan tới cổ, ngọn lửa mãnh liệt từ nội tâm đốt tới xương cốt và da thịt, cho tới khi hai người hòa làm một.
Hạ Dĩ Đồng bế cô lên, nhanh chóng lên trên tầng, đặt người xuống giường.
Nhớ muốn chết, muốn muốn chết, hận không thể nuốt luôn người ta, xương cốt cũng không tha.
Đôi mắt của Hạ Dĩ Đồng không che giấu được dục , tình cũng giống tình yêu, thay vì dùng miệng nói thì dùng chân tay biểu đạt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra những tia động lòng người, nháy mắt tới gần cô, giống như ẩn núp nhiều năm cuối cùng cũng có thể làm thịt con mồi.
Lục Ẩm Băng đưa tay sờ lên đôi mắt rực cháy của cô, nhất thời cảm thấy mới lạ, wow, mèo hoang nhỏ sắp không nhịn được rồi, không nghĩ tới lát nữa cô sẽ bị đối xử như thế nào.
Ngón tay khẽ động, từ mặt xuống tới cổ, kéo cổ áo, ngón tay thon dài mân mê xương quai xanh, ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt trìu mến, tựa tiếu phi tiếu, nhìn cô như một yêu tinh mê người.
Hô hấp Hạ Dĩ Đồng trở nên nặng nề, nhịn không nổi, cúi đầu ngoạm lấy môi cô, dùng lực lúc mạnh lúc nhẹ, cách lớp áo, tay xoa lấy ngực và eo cô, nghe Lục Ẩm Băng phát ra tiếng rỉ động lòng người. Ngón tay chui qua quần áo, chạm vào làn da mềm mại, cô phảng phất như bị điện giật, đột nhiên rời khỏi, hổn hển nói: "Em đi rửa tay."
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, Lục Ẩm Băng bật cười, mèo hoang nhỏ vẫn vậy, bất kể lúc nào cũng nhớ cần phải vệ sinh, vẫn thật đáng yêu. Tay cô kéo vạt áo, muốn cởi, lại nghĩ hay là để Hạ Dĩ Đồng cởi, như vậy sẽ tình thú hơn.
Chiếc nhẫn đâu rồi?
Lục Ẩm Băng nhớ tới chuyện quan trọng, lập tức xoay người, từ áo khoác móc ra một cái hộp, nhân lúc Hạ Dĩ Đồng đi rửa tay, ném vào ngăn kéo đầu tiên của chiếc tủ đầu giường.
Hạ Dĩ Đồng giơ tay trước máy sưởi, đi vòng quanh nhà kiểm tra khóa cửa và rèm cửa, Lục Ẩm Băng nhìn mà muốn cười: "Nhà chị không có chó săn, không cần kiểm tra."
Hạ Dĩ Đồng kéo kín rèm cửa, một chút khe hở cũng không được, rồi đi tới: "Em biết, nhưng em không yên tâm, vẫn lo ngại ống kính, bệnh nghề nghiệp, cẩn thận vẫn hơn."
Lục Ẩm Băng không nói nữa, có đôi tay luồn vào cởi áo cô, tay phải nhanh nhẹn cởi móc nội y, cô chưa kịp bỏ áo ra thì toàn thân đã bị sạch sẽ, Hạ Dĩ Đồng thuận tay đặt cô xuống giường, đè cả thân mình lên, kéo chăn che lại.
Mặt chăn nhấp nhô như sóng, khuôn mặt đỏ bừng đang thở , thỉnh thoảng phát ra tiếng rỉ vì đau.
Đi được giữa đường, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, nắm lấy đầu gối phía trên, tính mò ra ngoài, nhưng lại bị cưỡng ép lôi trở về, âm thanh càn rỡ đan xen với tiếng rên đau nhói.
Tiếng chuông năm mới mơ hồ vang lên trong phòng khách, người bên trong ngụp lặn với thủy triều, xa xa như một giấc mơ.
Không biết đến lúc nào, không còn động tĩnh.
Hạ Dĩ Đồng chui ra khỏi chăn, giật giật cánh tay, tê một tiếng, trên lưng xước vết máu, đau giống kim đâm. Sau khi chui ra khỏi chăn, Lục Ẩm Băng cảm thấy mình bị Hạ Dĩ Đồng hành hạ sắp chết rồi, liếc cô một cái, Hạ Dĩ Đồng nhe răng cười, ngày đầu tiên năm mới thật đẹp biết bao.
Lục Ẩm Băng nói: "Ngăn kéo thứ nhất có thuốc, em lấy ra đây, chị giúp em bôi."
Cô nói rồi lập tức quay người, quấn chăn từ đầu tới chân, mở to hai mắt, tim đập như trống, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
"Lục lão sư?" Từ sau lưng truyền tới âm thanh run rẩy của Hạ Dĩ Đồng, chắc là nhìn thấy nhẫn rồi.
Lục Ẩm Băng nắm chặt tay, mắt nhắm lại, bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía cái hộp đang mở, bừng tỉnh: "A, em muốn cầu hôn? Được, chị đồng ý."