Ảnh Hậu Thành Đôi

chương 235

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi trao đổi, rốt cuộc Hạ Dĩ Đồng cũng hiểu ý Lục Ẩm Băng, là muốn nói hai đứa con.

Con?

Hạ Dĩ Đồng chưa từng nghĩ xa tới vậy, nhưng tự nhiên Lục Ẩm Băng nhắc tới chuyện này, nghe cũng vui tai, cô nghĩ một lúc: "Hai đứa đi, một đứa họ Lục, một đứa họ Hạ, một đứa giống chị, một đứa giống em."

Lục Ẩm Băng nói: "Giống em thì đặt họ Lục, giống chị thì đặt họ Hạ. Em là của chị, chị là của em, nghe lãng mạn nhỉ?"

Lãng mạn? Lục Ẩm Băng thấy lãng mạn thì cứ cho là lãng mạn đi, nhưng Hạ Dĩ Đồng cảm thấy như có điểm gì đó không ổn cho lắm: "Vừa chào đời thì sao biết ai giống ai?"

Lục Ẩm Băng chẳng bận tâm chuyện này: "Vậy đặt tên trước, họ để sau, sau này lớn lên tướng mạo giống ai thì đặt họ sau."

Hạ Dĩ Đồng mắt chữ A mồm chữ O: "..."

Người ta nhìn mặt đặt tên, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người có ý tưởng nhìn mặt đặt họ, thật ngoài sức tưởng tượng, Lục Ẩm Băng đúng là kiểu người luôn khiến người khác bất ngờ đến ngơ ngác, không chuyện gì là chị ấy không thể. Cô tưởng tượng sau này hai đứa con gái của mình đứng soi gương, nhìn mặt mình rồi nghĩ mình lấy họ từ một người mẹ chẳng giống ai, con bé sẽ nghĩ trong đầu mẹ Lục có lỗ hay là mẹ Lục là người lãng mạn, chắc hẳn là vế trước rồi, nghĩ mà giật nảy mình.

Lục Ẩm Băng: "Sao người em run lên vậy?"

Hạ Dĩ Đồng phủ nhận: "Không có, em đâu có run."

Lục Ẩm Băng: "Vậy em thấy lãng mạn không?"

Hạ Dĩ Đồng đội vợ lên đầu, gật đầu lia lịa: "Cực kỳ cực kỳ lãng mạn luôn."

Lục Ẩm Băng trả lời với ánh mắt nghi ngờ: "Sao em lại run nữa?"

Hạ Dĩ Đồng sờ lên cánh tay đã nổi da gà: "Hơi lạnh nên người em tự nhiên run lên như vậy."

Lục Ẩm Băng cảm nhận hơi ấm trong phòng, điều hòa đang bật, cô mặc quần ảo mỏng còn cảm thấy nóng, nhưng lại nghĩ Hạ Dĩ Đồng còn bị bệnh --- thấp khớp tuổi già --- nên chắc có lẽ chưa kịp thích ứng, cô liền hỏi: "Chân có lạnh không?"

Hạ Dĩ Đồng cố gắng nói: "Có... hơi hơi."

Lục Ẩm Băng cởi giày của mình, ôm chân cô vào trong lòng, chân Hạ Dĩ Đồng giật giật vài cái, trong lòng tràn đầy mật ngọt, mặc dù cô không hề thấy lạnh. Lục Ẩm Băng bắt đầu ra sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai: "Chị muốn một cặp song sinh."

Vào lúc Lục Ẩm Băng trở thành một người cảm tính, Hạ Dĩ Đồng lại trở thành một người lý tính đến tàn khốc: "Ai sinh?"

Lục Ẩm Băng sinh? Năm nay chị ấy ba mươi rồi, cũng phải cỡ hai năm nữa mới có dự định sinh, như vậy đã qua tuổi sản phụ rồi, bản thân sinh cũng được, nhưng nghe nói mang thai vất vả, sinh đẻ đau đớn, mình lại không muốn nhận cái đống bệnh tật vất vả kia.

Lục Ẩm Băng nhìn cô với ánh mắt một lời khó nói hết: "Đồ ngốc."

"Ơ." Hạ Dĩ Đồng cười, cũng không biết mình ngốc chỗ nào, chờ Lục Ẩm Băng giải thích.

Lục Ẩm Băng kỳ lạ nói: "Tại sao muốn tự mình sinh? Đau thấy mồ. Chúng ta không thiếu tiền, ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, một người cung cấp trứng, thời buổi khoa học công nghệ phát triển, hi hữu hai trứng kết hợp với nhau còn có thể sinh đôi, không thì tới ngân hàng trùng ở nước ngoài, tìm trùng của một tiểu ca đẹp trai nào đó, rồi đứa bé sẽ mang dòng máu lai, gen tốt, chắc chắn rất xinh xắn."

Hạ Dĩ Đồng "À" một tiếng, lần này là kích động.

Khi nãy, Lục Ẩm Băng nhắc tới chuyện sinh con, cô còn cảm thấy mơ màng, bây giờ đầu óc lại bị lấp đầy bởi những thuật ngữ ngân hàng trùng, dòng máu lai, một mớ hỗn độn, trước mặt cô hiện ra cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, hai đứa trẻ ngậm núm sữa giả, tóc vàng óng, mắt to tròn, tựa hồ đang gọi mẹ ơi, ôm ôm.

Trong phút chốc, hốc mắt nóng dần.

Lục Ẩm Băng trợn mắt: "... Em, không phải chứ, đứa trẻ còn chưa chào đời mà, sau này sinh con thật, em đừng có mà mỗi ngày thi khóc oa oa với bọn trẻ đấy nhá, một mình chị còn phải chăm sóc ba người các em, cái này cũng vất vả quá đi."

Hạ Dĩ Đồng giơ tay lên, Lục Ẩm Băng rụt cổ lại, vừa cười vừa tránh sang một bên: "Chị sai rồi, không khóc không khóc, là chị khóc, sau này em chăm sóc bảo bối tiểu Hạ và bảo bối tiểu Lục, em nhất định phải nhớ vẫn còn bảo bối đại Lục ở đây cần em chăm đấy, nếu không chị khóc thật đấy."

Hạ Dĩ Đồng giận dỗi: "Chị là bảo bối lão Lục thì có."

[Đối nghĩa của tiểu có tiểu><đại hoặc tiểu>

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio