Tần Hàn Lâm giơ ngón tay cái lên: "Cut, qua."
Hạ Dĩ Đồng nhấc váy lên, chạy đến trước màn hình xem playback, Lục Ẩm Băng nhận lấy cái áo từ tay Phương Hồi, choàng cho Hạ Dĩ Đồng từ phía sau.
"Cám ơn."
"Không có chi."
Hạ Dĩ Đồng còn tưởng là Phương Hồi, sau đó một cơ thể quen thuộc nhưng xa lạ dán sát vào cô, mùi hương nước hoa Hermès dành cho nam tỏa ra, đây là nước hoa mà Lục Ẩm Băng cố ý dùng khi diễn vai Kinh Tú, mùa hương hỗn hợp của an tức hương, cây tây dương, ớt chuông.....!ngửi rất thơm.
Hạ Dĩ Đồng quay đầu qua: "Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng ừm một tiếng, nói: "Xem playback đi."
Hạ Dĩ Đồng nhích ra chút xíu, không biết tại sao cô lại cảm thấy cự ly Lục Ẩm Băng dựa vào người cô hơi gần, ngực gần như dán sát vào cánh tay cô luôn, tuy giờ chả còn ngực gì nữa nhưng chỗ đó là vị trí của ngực đó.
Tuy nhiên, sau khi cô nhích ra chút xíu thì Lục Ẩm Băng lại giả bộ vô tình dựa tiếp qua bên đây.
Hạ Dĩ Đồng kỳ lạ nhìn cô ấy, nhưng Lục Ẩm Băng không có nhìn cô.
Tần Hàn Lâm xem hết hai lần, nói với Hạ Dĩ Đồng: "Bỏ âm nhạc đi, quay thêm lần nữa, có được không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Vâng."
Do bỏ âm nhạc đi nên Hạ Dĩ Đồng trực tiếp múa trên trống, khi phát ra tiếng trống đầu tiên, Tần Hàn Lâm cảm thấy hiệu quả còn tốt hơn so với có tấu nhạc nữa, hậu kỳ thử phối thêm nhạc bối cảnh, rồi chọn ra cái hay nhất.
Khi quay đến Lục Ẩm Băng, thì lại có chút hơi khác so với trước.
Hạ Dĩ Đồng mang mặt nạ thanh đồng che nửa mặt, khi đối mặt mỉm cười với Lục Ẩm Băng, thì trong mắt Lục Ẩm Băng lại xuất hiện một tia bị kinh diễm trong nháy mắt rồi biến mất, nhanh đến nỗi người ta không phát giác.
Tần Hàn Lâm sờ cằm, nhìn hai người bị sợi dây vận mệnh kéo lại với nhau, chìm vào trong suy nghĩ.
Trạng thái lần thứ của Hạ Dĩ Đồng vẫn duy trì rất tốt, Tần Hàn Lâm nói: "Cut, qua."
Tần Hàn Lâm mở lại playback, nhấn nút pause khi tới cảnh của Lục Ẩm Băng, vừa nhìn, quả nhiên là loại cảm xúc đó.
Mấy phút sau, Tần Hàn Lâm quay bù vài cảnh của nhân vật phụ, cảnh này qua một cách triệt để.
Tổ quay phim, tổ đạo cụ, tổ grip đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nơi quay phim mới, là hoa viên cách đó không xa trong cung điện này.
Hạ Dĩ Đồng phải thay lớp hóa trang và trang phục mới.
Lục Ẩm Băng thì bị Tần Hàn Lâm kêu qua đó.
Tần Hàn Lâm chỉ vào ánh mắt cô trong màn hình, nói: "Thím xem cảnh này đi."
Ánh mắt Lục Ẩm Băng kinh ngạc, cô không nhớ mình có để lộ thần thái này!
Lục Ẩm Băng: "Đạo diễn Tần, tôi......"
Tần Hàn Lâm cắt ngang: "Tôi vốn cứ nghĩ, Lục điện hạ hiền lành lương thiện, nhưng mưu mô cũng không ít, đối với một vũ nữ sẽ không để lộ biểu cảm này đâu.
Nhưng Trần Khinh xinh đẹp như vậy, anh ta là một đàn ông bình thường, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, biểu đạt chút tán thưởng cũng không có gì đáng trách, hơn nữa cảnh quan trọng là nụ cười ở đằng sau, những ai không chú ý sẽ không phát hiện ra được, càng nhân tính hóa Kinh Tú hơn.
Anh ta càng mềm yếu, thì sự lạnh lùng trong tương lai sẽ càng cảm động lòng người hơn.
Còn nữa, cảnh này là lần gặp gỡ đầu tiên, cũng phải tóe chút lửa tình chứ phải không?! Bốn mắt vừa nhìn nhau là tóe lửa chíu chíu, tôi nói này, sao thím đột nhiên lại diễn như vậy, có phải nhất thời nghĩ đến nên không kịp nói cho tôi biết?"
Nhìn gương mặt đang hưng phấn của Tần Hàn Lâm, Lục Ẩm Băng mặt không biến sắc nuốt lời muốn nói xuống bụng, trấn tĩnh nói: "Đúng đó, đột nhiên có được sự lý giải mới về nhân vật."
"Vậy thím quay xong cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ, nếu không phải tôi xem lại playback, thì cũng không xác định được ý nghĩa của ánh mắt đó."
"Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Đặc biệt là những cảnh tóe lửa như vậy, nhất định phải nói tôi biết, tôi thấy có thể thêm một cảnh nữa."
"......Được rồi."
Cảnh sau Lục Ẩm Băng phải đến hoa viên, không cần thay trang phục, một mình cô trốn trong góc xem kịch bản, phút trôi qua nhưng ngay cả một trang cũng không có được lật qua.
Tiểu Tây nhìn vào mắt của cô ấy, hai mắt thất thần, hiếm có à nha, Lục ảnh hậu không ngờ lại thả hồn theo gió!
Một nửa lạnh băng, một nửa xinh đẹp, vinh quang như nguyệt, tiếng trống ầm ầm, lục lạc lanh đanh.
Thân hình nhảy múa của Hạ Dĩ Đồng dường như xoay chuyển rất nóng bỏng trong mắt cô, một tia sáng lóe lên, mặt nạ thanh đồng rơi xuống, làm rung mặt trống, đôi mắt lạnh băng nhìn cô, run rẩy không ngừng.
Lục Ẩm Băng cố sức nhắm mắt lại, muốn xua cái tên phiền phức Hạ Dĩ Đồng này đi, nhưng không được.
Hồi sau lại là vòng eo uyển chuyển, một hồi là cánh tay trắng trẻo, chốc lát là đuôi bò cạp ở khóe mắt, rồi là tiếng trống, lại là tiếng lục lạc, cứ nhảy không ngừng trong đầu cô.
Hạ Dĩ Đồng đúng là một mầm họa.
Kịch bản của hôm nay bị vỗ rầm lên bàn, Lục Ẩm Băng đứng bật dậy.
Tiểu Tây nhanh chóng nhìn qua đó, Lục Ẩm Băng nói: "Tôi đến phòng hóa trang một lát."
Tiểu Tây: "Dạ vâng, có cần em đi theo không?"
AAAAAA phát kẹo rồi, phát kẹo rồi.bg-ssp-{height:px}
Lục Ẩm Băng lạnh giọng nói: "Không cần."
Cô không cần hóa trang, vậy đến phòng hóa trang của ai, tất nhiên là của Hạ Dĩ Đồng rồi.
Gõ cửa, Phương Hồi ở bên trong nói: "Mời vào."
Hạ Dĩ Đồng không có quay đầu qua, hỏi: "Ai vậy?"
Phương Hồi trả lời: "Lục ảnh hậu."
Hạ Dĩ Đồng quay đầu qua, nói: "Chào Lục lão sư." Con bò cạp ở đuôi mắt cô ấy đã bị tẩy trang rồi, cái khí chất lẳng lơ—— Lục Ẩm Băng hình dung hồi nãy—— đã giảm bớt không ít, mặt mũi trở lại dịu dàng ngoan ngoãn như thường ngày.
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào cô ấy, không nói tiếng nào.
Hạ Dĩ Đồng bị nhìn đến sởn gai ốc: "......"
s sau, cô cúi đầu nhìn vào cổ áo đã được bịt kín mít của mình, lo sợ bất an nói: "Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng thu ánh mắt lại, nói: "Không có gì." Sau đó ngồi vào cái ghế bên cạnh cô ấy, "Tôi qua đây nghỉ ngơi xíu."
Quả nhiên, cô ấy không mặc trang phục đó, không có trang điểm giống hồi nãy, mình cũng không có phản ứng gì, xem ra là nhập vai rồi.
Lục Ẩm Băng khi đóng phim có một khuyết điểm, là cực kỳ dễ nhập vai, vui trong niềm vui của nhân vật, buồn cũng trong nỗi buồn của nhân vật, điều này biểu hiện rất rõ ràng lúc cô mới bắt đầu đóng phim, cũng may lúc đó không có đóng phim tình cảm gì nhiều, nếu không động lòng khi đóng phim thì chẳng phải là chuyện hay ho gì.
Mấy năm gần đây cứ theo đà phát triển của kỹ năng diễn xuất, kinh nghiệm của cô ngày càng tăng cao, đã đủ khả năng điều khiển hết các vai diễn mà không cần thiết ép mình hòa nhập vào tình cảm của nhân vật.
Hòa nhập vào được là một chuyện tốt, nhưng hòa nhập quá độ thì sẽ bị phản tác dụng.
Bây giờ không ngờ lại xuất hiện hiện tượng không phân biệt được người và phim này, Lục Ẩm Băng nghĩ: "Mình phải tự kiểm điểm lại bản thân mới được."
Nhìn Lục Ẩm Băng đang chìm vào suy nghĩ, Hạ Dĩ Đồng không rõ chuyện gì, nhưng cô biết cho dù có hỏi thì Lục Ẩm Băng cũng sẽ không nói, chỉ còn cách nhắm mắt tiếp tục cho thợ hóa trang tẩy trang cho cô.
Lục Ẩm Băng ngồi được một lát, trong đó rất nhiều lần quay mặt qua nghiêm túc nhìn cô ấy, cuối cùng mới đứng dậy, như trút được gánh nặng nói: "Tôi đi xem kịch bản đây, tối gặp."
"Tối gặp."
Lục Ẩm Băng kéo cửa ra, đi mất.
Hạ Dĩ Đồng nhìn mình trong gương, một hồi lâu sau, hỏi thợ hóa trang: "Tiểu E, bộ hôm nay tôi nhìn khác hôm qua lắm hả?"
Tiểu E nhìn vào gương, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đó, cảm khái nói: "Hạ lão sư xinh đẹp hơn hôm qua."
"Lúc nãy Lục lão sư có phải cứ nhìn tôi suốt?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Chắc là......!tìm cảm giác đóng phim?" Tiểu E nói, "Tôi cũng không biết nữa."
"Vậy hả?" Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm, vậy cái biểu cảm như trút bỏ gánh nặng sau cùng của cô ấy là ý gì? Tìm được cảm giác rồi à? Nhìn khuôn mặt mới tẩy trang được một nửa của cô thì tìm được cảm giác gì trời?
Còn nữa, lúc nãy khi xem playback cô ấy cứ dựa vào mình, đều làm cho Hạ Dĩ Đồng cảm thấy Lục Ẩm Băng hôm nay hơi kỳ lạ.
Có một khoảnh khắc, cô còn tưởng Lục Ẩm Băng yêu thầm cô nữa đó.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, phim thì vẫn phải quay.
Lần trước quay cảnh rơi xuống nước, Hạ Dĩ Đồng phát hiện mình vẫn có thể ve vãn được Lục Ẩm Băng trong phim, cho nên không có quá lo lắng vụ nhập vai của hôm nay.
Nhưng lần tập dợt vào hai hôm trước với Lục Ẩm Băng làm cho cô cảm thấy thấp thỏm, sự ve vãn của cô quá lộ liễu ra bên ngoài, nếu không cẩn thận thì sẽ biến thành lẳng lơ, lẳng lơ và cấm dục, tất nhiên sẽ có được điểm nổi bật, nhưng đối với một hoàng tử có tư tưởng chính trực, thân thể bảo thủ—— dùng từ hiện đại là cấm dục lãnh đạm—— như Kinh Tú, lẳng lơ chỉ làm anh ta coi thường, đừng nói là thu hút anh ta.
Trần Khinh nếu mà lẳng lơ thì sẽ hổ thẹn với danh hiệu đa mưu túc trí của cô ấy, hình tượng nhân vật sẽ bị sụp đổ, Kinh Tú nếu mà thích người như vậy, thì quả thật là một sự sỉ nhục IQ của khán giả.
Không biết Tần Hàn Lâm sẽ chỉ đạo như thế nào.
So với việc tưởng tượng độ khó của cảnh quay này, Hạ Dĩ Đồng càng kỳ vọng những lời Tần Hàn Lâm sẽ nói với cô hơn, cũng giống như lúc trước ông ấy có nói, đạo diễn giỏi quan trọng hơn là diễn viên, ông ấy mới là linh hồn của bộ phim này, bọn họ chỉ là những phẩm màu hiếm có còn Tần Hàn Lâm lại là họa sĩ cầm bút vẽ.
Khi Hạ Dĩ Đồng đến thì phim trường vẫn đang dựng máy móc, phó đạo diễn đang chỉ đạo nhân viên chỉnh ánh sáng, hai ánh sáng di chuyển thay thế cho Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng, tiết kiệm được thời gian chỉnh sửa độ sáng khi quay.
Quạt lớn vẫn quay vù vù, các lùm cây trong hoa viên toàn là muỗi hút máu người, Tần Hàn Lâm cho dù có sợ nóng thì cũng đã thay quần áo dài tay, muỗi ở đây vừa to vừa độc, cắn một phát không những ngứa mà còn đau, da cũng gãi tróc một mảng.
Hít một hơi sâu, toàn là mùi của Lục Thần Hoa Lộ Thủy (sản phẩm đuổi muỗi, trị ngứa), trong đêm tối này, chỉ có ánh đèn đang chiếu rọi các khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nhân viên công tác, có người vỗ một phát vào cánh tay mình, một chấm máu to, rồi huơ tay kêu: "Ê, Hoa Lộ Thủy, mau đem qua đây."
Tần Hàn Lâm kiềm chế cái dục vọng muốn xoắn ống quần lên, kêu Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng qua đây chỉ đạo diễn xuất.
Trước khi chỉ đạo, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Lục Ẩm Băng mau chóng thò người qua, dùng tay nhè nhẹ choàng lấy eo của Hạ Dĩ Đồng, sau đó thản nhiên như không có gì buông tay ra.
Hạ Dĩ Đồng mở to mắt ra: "!!!"
Lục Ẩm Băng thở phào triệt để, sau đó nở nụ cười tươi rói với cô ấy.
Chạm một cái cũng không sao! Tim không có đập nhanh, không có nhập vai đến nỗi không phân biệt được người và phim, tốt lắm!