Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng

phần 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bình minh vẫn chưa lên bầu trời còn chưa sáng tỏ, Cố Sênh Sênh bị đánh thức bởi tiếng hót líu lo của những chú chim dậy sớm, cô nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Tiểu Miên ôm chăn ngủ ngon lành, nghe thấy từng nhịp hít thở đều đặn của cô bé, một lúc sau mới khoác thêm áo bước xuống giường.

Ngọn núi ban mai vừa lạnh lại vừa yên tĩnh. Cô đẩy cửa, cánh cửa gỗ két một tiếng, không khí lạnh có nơi chứa chấp, nhanh chóng ào vào phòng, cô rùng mình một cái khép chặt áo khoác.

Cô bước ra sân ngồi xuống băng ghế nhỏ đặt gần cổng lớn, chống cằm lắng nghe tiếng chim hót không ngừng nghỉ chung quanh. Trong không khí lởn vởn mùi bùn đất, trộn lẫn với hương thơm ngọt ngào của những loại trái cây rừng. Ngọn núi buổi sáng tinh mơ, lẳng lặng đến độ có thể nghe thấy những tiếng vang phát ra từ khe núi.

Sự yên tĩnh trước đó bắt đầu bị phá vỡ từ phía Đông sườn núi. Không khí dần trở nên khô nóng, tiếng chim hót lanh lảnh trong rừng chỉ trong nháy mắt đồng loạt bùng nổ, sau đó nhanh chóng yên lặng, phải chăng đây là nghi thức chào đón bình minh phía sau cánh rừng, kế đó Cố Sênh Sênh thấy những trái sơn trà vàng óng.

“Chị Cố, sơn trà chín rồi, chị rửa mặt đánh răng nhanh nhanh đi.” Tiểu Miên mặc bộ váy liền áo ngày hôm qua, tóc thắt một bím vừa chạy vừa nhảy đến.

Không khí thật trong lành, Cố Sênh Sênh hít sâu một hơi, đáp lời rồi quay vào nhà rửa mặt chải đầu, Tiểu Miên hái xuống một thúng lớn sơn trà, nhờ phong thổ ngọn núi nuôi dưỡng những trái sơn trà trĩu quả vừa to lại ngọt, Cố Sênh Sênh ăn một đống lớn, lại cho vào một bao to đùng để dành chia cho Đường Tầm bọn họ mỗi người một ít.

Sáng nay cô không có cảnh quay cùng Lương Tranh và Trầm Nhưỡng. Lúc cô đến màn diễn của hai người cũng sắp xong, sau đó sẽ tới phân cảnh của cô. Đường Tầm không đến, cô đem sơn trà phân chia hết cho mọi người.

Niko theo Cố Sênh Sênh đến phòng hoá trang thay đồ, phòng hóa trang chỉ được dựng tạm nên điều kiện rất đơn sơ, cô mang quần áo vào trong, Niko đứng bên ngoài canh chừng, khi cô thay xong bước ra, thấy rõ Niko sửng sốt trong giây lát.

Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi in hoa đơn giản, kết hợp cùng quần dài màu lam. Tóc thắt hai bím nhỏ cột dây chun rũ trước ngực, son phấn chưa đánh, trông tinh thuần như hươu con vậy.

Cố Sênh Sênh cầm quyển lời thoại, diễn tập với Niko.

Ở cảnh này, Xảo Ngọc vốn có một vị hôn phu tên Thanh Minh, trước khi hắn rời quê lên tỉnh làm công từng dặn dò Xảo Ngọc nhất định phải chờ hắn trở về, hứa hẹn hai người sẽ thành thân, trong lúc Thanh Minh vắng nhà, một mình Xảo Ngọc chăm sóc cha mẹ già yếu của hắn, nhà hai người đều làm nông, cô phải ngày đêm làm lụng vất vả để chăm lo cho sinh hoạt thường ngày. Thanh Minh này vừa đi liền kéo dài ba năm, chẳng có một tin tức nào, cũng chưa từng gửi qua một phong thư hay gọi điện thoại về nhà.

Ngày Thanh Minh quay về, hắn mang theo một người phụ nữ thành phố.

Niko có một giọng nói tốt, trầm thấp mà có từ tính, Cố Sênh Sênh nghe hắn đọc lời kịch, đột nhiên nghĩ đến Quý Trầm, cô là Xảo Ngọc, mà hắn là Thanh Minh, nhất thời dâng trào cảm xúc khó chịu, gõ gõ đầu đóng quyển tập kịch bản lại cái “bộp“.Niko bị cô dọa sợ, cô mới ý thức được bản thân thất thố, cười biện hộ tại cô quá khẩn trương thôi.

Khi nói chuyện Lương Tranh cùng Trầm Nhưỡng đã quay xong, Lương Tranh đi tháo trang sức, Trầm Nhưỡng đứng sang một bên, không vội cởi phục trang tỏ ý chưa muốn rời đi.

Lưu Bán Nông tuyển diễn viên rất dụng tâm, hai diễn viên phối hợp với Cố Sênh Sênh đều thuộc hàng lão nhân, cảnh diễn tuy không nhiều vẫn chăm chút phối hợp diễn, diễn kỹ tôi luyện đúng chỗ. Lưu Bán Nông muốn xem Cố Sênh Sênh cùng nhóm diễn viên gạo cội đối diễn, hắn rất muốn biết giới hạn của cô ở mức nào.

Cảnh quay bắt đầu, Xảo Ngọc xắn ống quần ngồi bên rìa dòng suối giặt quần áo, đột nhiên nghe có người gọi tên mình,“Xảo Ngọc, Thanh Minh nhà các người về rồi kìa!”

Người kia ngồi trên máy kéo, Xảo Ngọc ngẩn ra, quay lại hỏi rõ ràng,“Ảnh đang ở đâu?”

“Đầu thôn đó, tôi vừa mới thấy, lái xe hơi về! Béo hơn hồi đó rồi!”

Xảo Ngọc ném quần áo trên tay, hướng cửa thôn chạy tới, bím tóc vung vung, trong không khí bụi đất bay tứ tung, tầm mắt dần dần rõ ràng, tốt quá, Thanh Minh của cô trở lại rồi!

“Thanh Minh......” Xảo Ngọc còn chưa tới kịp gọi tên hắn, từ bên trong chiếc xe phía sau Thanh Minh bước xuống một cô gái cao gầy diễm lệ, tóc quăn, môi đỏ mọng, giày cao gót mảnh khảnh, mô đen thế này chẳng hợp với vùng núi cao chút nào cả, cô ấy thấy Xảo Ngọc, vẻ mặt đầy khinh thường.

Thanh Minh cũng thấy Xảo Ngọc, trong lúc nhất thời giật mình tại chỗ, xấu hổ, áy náy, hay đúng hơn là ghét bỏ.

Cố Sênh Sênh có chút hoảng hốt, đứng hình, nhanh chóng phục hồi tinh thần, cúi đầu trước mọi người xin quay lại một lần. Lưu Bán Nông sờ cằm, lát sau vung tay lên, nói:“Mọi người về nghỉ ngơi trước, buổi chiều tiếp tục quay.”

Lưu Bán Nông không ưng cảnh quay này tí nào, trạng thái Cố Sênh Sênh từ lúc ban đầu đã không đúng rồi, một phân đoạn bình thường mà cô diễn tương đối cứng nhắc, không tìm ra lỗi nhưng cũng không tìm ra điểm nhấn, hắn biết trình độ cô gái này không chỉ có bao nhiêu đây thôi.

Niko chạy qua hỏi có phải cô thấy chỗ nào không thoải mái, Cố Sênh Sênh lắc đầu, nói dối bản thân tối qua ngủ không ngon, tinh thần không tốt, về ngủ một giấc sẽ ổn. Niko bán tín bán nghi đưa cô trở về, hắn nhìn ra tâm tình cô hiện giờ rất tệ, dọc đường cũng không nói năng gì.

Cố Sênh Sênh không ngờ Quý Trầm có sức ảnh hưởng lớn với cô như vậy, trong lúc diễn, cô cảm nhận được mình không cam lòng, xem ra từ trước tới nay đều là cô đánh giá rất cao bản thân, đời trước cô quen che giấu mình, đối với việc Quý Trầm phản bội, cô luôn nói mình không để ý.

Dần dần, quên mất nguyên lai đây là câu nói dối.

Cơm trưa Tiểu Miên làm măng núi xào thịt khô cùng cải thảo ủ dấm, chua chua cay cay, rất hấp dẫn, Cố Sênh Sênh ăn một chén cơm lớn mới thôi.

Ngoài phòng tiếng côn trùng kêu một tiếng đáp một tiếng, Cố Sênh Sênh ló đầu nhìn ra một chút, ánh nắng nóng rực dọa người, lá cây đều bị nướng khô quắp sắp khét cả rồi.Diễn một buổi sáng, trên người cô dính dáp khó chịu, cởi áo đi tới đi lui trong nhà, không thể nói rõ là nóng ngoài thân hay nhiệt trong lòng nữa.

Quay sang hỏi Tiểu Miên,“Tiểu Miên, em có biết chỗ nào để chị tắm rửa sạch sẽ mát mẻ một chút không?”

Tiểu Miên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhớ đến cái gì, cười tủm tỉm nói:“Chị Cố, phía sau núi có một con suối, cách nhà em không xa lắm, nước đặc biệt trong vắt, không có nhiều người biết đâu, chị muốn đi thử không?”

Cố Sênh Sênh vừa nghe, nhanh chóng thu dọn chút đồ cùng Tiểu Miên ra sau núi.

Đoạn đường đi không quá mười phút, xa xa đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, lại đi thêm một đoạn đường, Cố Sênh Sênh liền thấy con suối trong lời kể của Tiểu Miên, suối nước róc rách, trong trẻo đến nỗi có thể thấy được cát đá dưới đáy, mực nước sâu ngang eo.

Không có người.

Cố Sênh Sênh cởi quần áo bên ngoài chỉ mặc nội y bước xuống nước, cô khụy chân, tựa vào một tảng đá, nhìn dòng suối chảy đến thân cô chuyển vòng qua tiếp tục dòng chảy, rất nhanh giúp cô bình tĩnh trở lại.

Tiểu Miên cũng cởi giày xắn ống quần bước xuống, Cố Sênh Sênh thoải mái nheo mắt lại, đột nhiên nhất thời nổi hứng, vốc nước tạt Tiểu Miên, Tiểu Miên bị công kích lập tức phản công, bên trong khe núi yên tĩnh vang lên tiếng cười của hai cô gái, nghe như tiếng chuông bạc ngân vang.

Đột nhiên, Tiểu Miên thở nhẹ một tiếng, nhìn về phía sau Cố Sênh Sênh, dừng động tác.

“Hey, thực xin lỗi, tôi không cố ý.”

Tiếng đàn ông, lưng Cố Sênh Sênh cứng đờ, cũng không quay đầu, chậm rãi chùng gối nhấn chìm thân thể trong nước, nửa ngày mới xoay người lại.

Nhưng ngay tại lúc đó, cô nghe thấy tiếng bấm nút chụp hình.

Đầu Cố Sênh Sênh nổ bùm một cái, quay đầu, thấy Trầm Nhưỡng cùng trợ lý nhỏ đứng ở phía sau cô, Trầm Nhưỡng đứng quay lưng lại, bên tai phiếm hồng, trong tay trợ lý còn nâng máy ảnh chưa thu về, rất rõ rệt, bên trong đó vừa tồn tại một bức ảnh mỹ nhân thiếu vải.

Trợ lý thấy Cố Sênh Sênh nhìn, hướng cô le lưỡi,“Thực xin lỗi, nhất thời không nhịn được.”

Cố Sênh Sênh:......

Trầm Nhưỡng đối lưng về phía Cố Sênh Sênh, trên mặt nóng bừng,“Thực xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi không cố ý......”

Anh quả thật không cố ý, trợ lý thích chụp hình, thấy cảnh sắc ngọn núi đẹp liền lôi kéo anh theo, đòi chụp một chút phong cảnh bình thường khó mà thấy được, xa xa nghe bên này có tiếng người, định qua đây hỏi đường xem thử có chỗ nào đặc sắc hay không.

Ban đầu anh chỉ thấy bên này có một cô bé, đến gần mới nhìn thấy Cố Sênh Sênh áo ngắn quần nhỏ......

Không đợi anh nói xong, Cố Sênh Sênh cắt ngang, nói đến nói đi không phải là nói cô lại để người ta nhìn thấy hết sao, thế nhưng một chốc lại không biết nói gì mới tốt, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu,“Thấy hết chưa?”Cố Sênh Sênh nói xong thiếu chút nữa tặng bản thân một bạc tay, là đầu óc bị úng nước sao mà hỏi câu này, Trầm Nhưỡng khụ khụ hai tiếng, không trả lời câu hỏi trên, trợ lý kế bên nghiêm trang trả lời Cố Sênh Sênh,“Thấy hết rồi, với lại tôi đã đăng ảnh chụp lên weibo rồi, yên tâm, tí nữa tôi sẽ tag tên cô, ảnh chụp siêu đẹp luôn!”

Cố Sênh Sênh:......

Trọng điểm là đây sao! Mặc dù bình thường hành vi bên ngoài của tôi có chút phóng đãng tùy ý nhưng bản chất bên trong con người tôi là thiếu nữ hai tám vô cùng thuần khiết vô cùng bảo thủ mà, sao cô có thể tùy tùy tiện tiện đăng ảnh tôi diện bikini cho nhiều người xem vậy chứ, sau này tôi làm sao có thể trưng ra bộ mặt thanh khiết đây!

Cảm nhận được oán niệm của Cố Sênh Sênh, Trầm Nhưỡng nhanh chóng giải vây,“Thực xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi sẽ bảo Tiểu Nhã xóa ảnh chụp ngay.”

Cằm Cố Sênh Sênh cũng vùi vào trong nước, u u nói:“Hi vọng còn kịp.”

Từ đầu đến cuối Trầm Nhưỡng đều không có quay đầu lại, lúc gần đi đột nhiên nói một câu,“Cố tiểu thư, cô có thể hòa nhập bản thân sống trong vai diễn, cũng có thể dùng thái độ của người khác đối mặt với vai diễn.”

Cố Sênh Sênh ngẩn ra, tỉnh ngộ, đúng vậy, cô là diễn viên, nếu cô không có cách nào dùng thái độ bản thân trải qua cảnh này, vậy sao cô không thử dùng thái độ người khác diễn qua cảnh này đây?

Thanh Minh có thể là Quý Trầm, mà cô không nhất thiết phải là Xảo Ngọc.

----

Sau giờ ngọ, Trầm Nhưỡng tại trường quay tái kiến Cố Sênh Sênh, cả người cô bây giờ rõ ràng thả lỏng rất nhiều.

Tiếp tục quay phim.

Xảo Ngọc xắn ống quần ngồi bên rìa dòng suối giặt đồ, nghiêng mặt, chỉ nhìn được cái cằm nhọn nhọn cùng hàng lông mi thon dài, dưới ống quần màu lam lộ ra một khúc cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn, bím tóc dài rũ trước ngực nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, đột nhiên có người gọi cô,“Xảo Ngọc, Thanh Minh nhà mấy người về rồi kìa!”

Người kia ngồi trên máy kéo, Xảo Ngọc ngẩn ra, giơ tay áo chùi mặt một cái, hai bên má đỏ bừng, cô quay lại hỏi người kia,“Ảnh đang ở đâu?”

“Đầu thôn đó, tôi vừa thấy, lái xe hơi về! Mập hơn hồi đó rồi!”

Xảo Ngọc ném quần áo trong tay, liền hướng cửa thôn chạy tới, bím tóc ở sau lưng vung vung, trong không khí bụi đất bay tán loạn, bím tóc bung ra, mái tóc dài tung bay trong gió, giống như hoa sen trên tòa núi lớn.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, tốt quá rồi, Thanh Minh của cô về rồi!

“Thanh Minh......” Xảo Ngọc dừng bước, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, bên trong chứa đầy tình cảm ấm áp.

“Thanh Minh......” Xảo Ngọc còn chưa tới kịp nói hết câu, từ bên trong chiếc xe phía sau Thanh Minh bước xuống một cô gái cao gầy diễm lệ, tóc quăn, môi đỏ mọng, giày cao gót mảnh khảnh, mô đen thế này chẳng hợp với vùng núi cao chút nào cả, cô ả thấy Xảo Ngọc, vẻ mặt đầy khinh thường.Thanh Minh cũng thấy Xảo Ngọc rồi, trong lúc nhất thời giật mình tại chỗ, xấu hổ, áy náy, hay đúng hơn là ghét bỏ.

Xảo Ngọc mỉm cười, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, thanh âm có phần run rẩy”Thanh Minh, anh về rồi, lần này về đừng đi nữa nhé.”

Thanh Minh mím môi không nói lời nào, nữ nhân thướt tha đến cạnh hắn, thập phần tự nhiên khoác tay Thanh Minh, đem cằm tựa vai hắn, giương mắt nhìn hắn, Thanh Minh giống như đột nhiên được chỉ lệnh, ngữ khí quyết tuyệt nói:“Xảo Ngọc, chúng ta chia tay đi.”

“Anh nói cái gì?” Xảo Ngọc có chút đứng không vững,“Thanh Minh, anh đừng nói đùa với em, đừng đùa nữa mà, chúng ta về nhà nha.”

Nữ nhân môi đỏ mọng hừ nhẹ một tiếng, Thanh Minh khẽ cắn môi, đột nhiên cười lớn,“Xảo Ngọc, cô cảm thấy hiện tại chúng ta......”

Câu nói xứng sao còn chưa tới kịp ra khỏi miệng, trên mặt hắn bị Xảo Ngọc in năm dấu tay, cô hạ lực không nhẹ nha.

“Cố Thanh Minh, anh là đồ khốn nạn!”

Nhìn thấy người trong lòng bị đánh, nữ nhân môi đỏ mọng đang muốn phát tác, Xảo Ngọc vung tay, cũng ném cho cô ả một bàn tay, nữ nhân phút chốc trợn tròn mắt, cô ả không ngờ tới cô gái quê mùa này dám động thủ với mình.

“Còn cô nữa” Xảo Ngọc nhìn về phía nữ nhân môi đỏ mọng, ánh mắt sắc lẹm,“Cô thích hắn lắm sao? Tôi không cần, cho cô hết, tôi chúc hai người kiếp này dù sông cạn đá mòn trọn đời cũng không phân ly.”

Ầm một tiếng sấm vang, Tê Phượng thôn vừa rồi còn là ngày nắng đẹp, nháy mắt mưa to tầm tã, hạt mưa to như hạt châu từ trên đỉnh đầu nện xuống, rơi xuống đất phát ra tiếng tí tách, chỉ một thoáng khắp núi đồi đều là âm thanh lá cây bị mưa to giột tạt.

Trợ lý ý bảo Lưu Bán Nông có muốn đình chỉ quay không, Lưu Bán Nông nhìn nhìn ba người bên trong khung ảnh, lắc lắc đầu, quả nhiên, ánh mặt hắn vẫn còn lợi hại như trước, nha đầu Cố Sênh Sênh kia, về sau nhất định có tương lai cho mà xem.

Mưa to tầm tã, lớp hóa trang của nữ nhân môi đỏ mọng bị mưa tẩy rửa, chật vật vô cùng, miệng bắt đầu hùng hùng hổ hổ, kêu la muốn vào trong xe.

Xảo Ngọc cứ vậy đứng ở trong mưa to, không tránh không né, mưa thấm ướt xiêm y cô, xối xả lên những đóa hoa trên áo, như muốn tẩy rửa hết những bông hoa đi vậy.

Xảo Ngọc đột nhiên nhếch khóe môi, nhìn hai người xuyên qua màn mưa,“Thanh Minh, anh về sau trăm ngàn lần đừng rơi vào tay tôi.”

Trong mắt cô là bóng dáng của hắn, Thanh Minh trong nháy mắt đó vươn tay ra, muốn níu kéo cô, Xảo Ngọc nhìn hắn một cái, mỉm cười xoay người đi xa.

Kết thúc cảnh quay, tiếng vỗ tay ầm ầm, Lưu Bán Nông vẫy vẫy nước trên mắt kính, ra quyết định trong lòng, hắn muốn giúp Cố Sênh Sênh trải đường.

Cố Sênh Sênh liều một phen, mái tóc dài ướt sũng, hướng mọi người khom người chào, đánh xong hai bạc tay này, coi như cáo biệt Cố Sênh Sênh đời trước.

----

Trầm Nhưỡng quả thật đã bắt trợ lý xóa ảnh chụp, thế nhưng hình ảnh trên weibo chưa gì đã được người ta tải xuống lan truyền khắp mạng internet rồi, rất nhanh có người nói đây là ảnh chụp được phát ra từ người trong đoàn phim [ ấm xuân ].

Trên ảnh chụp Cố Sênh Sênh bán thân nghiêng người đứng trong nước, làm một động tác tát nước, chung quanh non xanh nước biếc dạt dào, chỉ có cô da thịt tuyết trắng, mái tóc dài buông xõa, ảnh chụp trong tích tắt, rõ ràng có thể thấy từng hạt nước tát đi.

Dưới cần cổ là đồi núi tuyết lấp ló sau mái tóc dài như ẩn như hiện, xuống chút nữa đường cong vòng ba và đôi chân thon dài trắng trẻo, cô híp mắt, cười tươi rực rỡ như đóa hoa mùa hè nở rộ.

Thế là Cố Sênh Sênh bị gắn với danh hiệu mỹ nhân phù dung trên thanh công cụ tìm kiếm.

Thành phố E, Phó Thanh làm xong một cuộc giải phẫu về văn phòng, ánh mắt quét đến phích ấm cạnh bàn Cố Sênh Sênh ngày đó đem canh cho anh chưa mang về, đột nhiên nhớ đến tựa hồ mấy ngày rồi cô không liên lạc, với tay cầm điện thoại muốn gọi đi, đến cùng vẫn hơi do dự.

Nghĩ nghĩ, mở weibo, mở trang chủ Cố Sênh Sênh phát hiện không có gì mới, vừa định thoát, lướt lướt đột nhiên đẩy đưa vào một tin tức,“Linh hồn mỹ nhân Cố Sênh Sênh diện bikini hóa thành đóa hoa phù dung nơi thâm sơn cùng cốc.”

Phó Thanh cầm điện thoại lướt lên lướt xuống, cuối cùng cũng nhấn vào xem, trắng xanh đối lập khiến anh thất thần trong nháy mắt, anh nhìn từ mắt Cố Sênh Sênh xuống, ánh mắt rơi xuống trước ngực cùng đôi tuyết lê, đột nhiên mặt đỏ lên, dời mắt đi chỗ khác.

Phó Thanh có chút ảo não, trong nháy mắt vừa rồi, đến cùng thì anh suy nghĩ cái gì đây......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio