Cố Khương nhìn Cố Sênh Sênh, thở dài, quay lưng lại, bà không biết nên nói gì nữa.
Thái độ của mẹ khiến Cố Sênh Sênh lo sợ không thôi, nói đến cùng mẹ cô và Diêu Viễn Sâm từng có giai đoạn yêu đương nồng thắm. Có lẽ nỗi hận của mẹ đã bị thời gian mài mòn, vơi dần theo năm tháng, nhưng cô thì không, cô vẫn còn nhớ như in những việc Diêu Viễn Sâm đã làm ở kiếp trước. Ông ấy không ngần ngại lợi dụng bệnh tình của bà mà uy hiếp cô, ép cô nghe theo sự sắp đặt của ông. Cô không thể để tình cảnh này tái diễn một lần nữa.
Cố Sênh Sênh biết, mẹ luôn cảm thấy cô ở với mẹ rất thiệt thòi. Bởi vì nếu cô sống cùng với Diêu Viễn Sâm, người cha vô trách nhiệm này vẫn có thể cho cô rất nhiều thứ, cũng như giúp đỡ công việc của cô được thuận lợi hơn. Kỳ thật trong lòng Cố Khương vẫn luôn cắn rứt không yên, bà luôn nghĩ chính bà đã hại Cố Sênh Sênh, khiến cô từ nhỏ đã không cảm thụ được tình thương của cha, không được sống trong một gia đình trọn vẹn yêu thương. Vì bươn trải cho cuộc sống của hai mẹ con mà phải bước vào giới giải trí dốc sức làm việc mỗi ngày.
Nhìn lưng mẹ gù gù, mũi cô có chút chua xót, bước đến sau lưng bà, tựa cằm trên vai bà, cô phát giác động tác của mẹ hơi dừng một lát.
“Mẹ, chúng ta như thế này rất tốt rồi, mặc kệ ông ấy đã nói gì với mẹ, tóm lại con sẽ không tha thứ cho ông ấy, con sẽ đi gặp ông nói cho rõ ràng, mẹ đừng lo nữa.”
Thật lâu sau, Cố Khương mới đưa tay cầm tay Cố Sênh Sênh, thở dài, nói:“Nếu con đã quyết vậy rồi, mẹ tôn trọng ý kiến của con.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Sênh Sênh mua vé xe đi thành phố S, trước khi đi cô gọi một cú điện thoại cho Phó Thanh, hình như anh vừa mới bước ra từ phòng phẫu thuật. Cô nghe thấy người nhà bệnh nhân hỏi thăm bệnh tình tiến triển thế nào.
Phó Thanh hỏi cô đi làm gì, Cố Sênh Sênh lưỡng lự không trả lời, chỉ nhắc đến chuyện chờ cô về hẹn hôm nào hai người cùng đi mua đồ dùng sinh hoạt cho Tiểu Miên.
Xe lửa dần dần hướng đến thành phố nơi cô được sinh ra, thật ra cô không có nhiều kỷ niệm để nhớ ở thành phố S cho lắm, thành phố này đối với cô hay cô đối với thành phố này, đều đã trở nên xa lạ.
Ở một băng ghế chếch phía trước có một cặp vợ chồng trẻ mang theo một đứa nhỏ, cô bé ngồi trong lòng người đàn ông, cười hì hì giơ tay sờ mặt người nọ, không cẩn thận bị râu đâm trúng, khóc òa lên, người nọ nhất thời luống cuống tay chân, không biết làm thế nào mới tốt, người vợ bên cạnh rốt cuộc nhịn không được phì cười, bế bé gái vào lòng dỗ dành, cô bé liền nín khóc.
Cố Sênh Sênh mỉm cười, quay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, cây cối bên đường giống như thước phim ào ào chạy đến. Trong trí nhớ của cô hình ảnh Diêu Viễn Sâm không khắc họa được nhiều lắm, ông ấy đối với cô, ý nghĩa lớn nhất không hơn gì một người hiến tng trùng.
Đời thực đâu phải phim ảnh, buông bỏ quên đi nào có dễ dàng.
Xuống xe, Cố Sênh Sênh đến gần trường tiểu học của mình ăn một chén mì, lại vào trường tham quan một lát, ký ức trẻ thơ cô không nhớ được nhiều, thăm lại chốn xưa cũng không nổi lên được bao nhiêu cảm xúc.Xem đủ rồi, cô mới đi đến công ty Diêu Viễn Sâm, văn phòng cao ốc chọc trời, đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, trước đây cô còn từng đến đây chơi, khi đó họ Diêu chưa có phát đạt thế này, tòa nhà bấy giờ mang kiến trúc cũ kỹ khắc họa ấn ký một thời.
Trước sảnh có một cô gái trẻ tiếp tân trang điểm khá dày, lúc nói chuyện những lớp phấn trên cơ mặt co giãn mà rơi xuống, cô gái trẻ hỏi Cố Sênh Sênh có hẹn trước hay không. Cố Sênh Sênh nói không có, nhưng cô nhất định phải thấy chủ tịch của họ, cô gái trẻ thấy phong thái Cố Sênh Sênh không giống người thường, do dự một chút, vẫn bấm thông điện thoại văn phòng Diêu Văn Sâm.
Cố Sênh Sênh nói với cô gái trẻ “Cô cứ nói có một cô gái họ Cố đến tìm là được.”
Cô gái trẻ lặp lại y nguyên lời cô nói, sau khi cúp điện thoại ánh mắt chiếu cố Sênh Sênh có điểm vi diệu, bảo cô có thể đi lên trên, Cố Sênh Sênh nâng kính đen, bước vào thang máy.
Cánh cửa văn phòng riêng Diêu Văn Sâm mở ra, Cố Sênh Sênh giẫm trên đôi giày cao gót, gót giầy ở trên sàn nhà phát ra giai điệu độc đáo, nếu bình thường, dựa theo thói quen, khẳng định cô sẽ chọn mang một đôi giày thoải mái bất kỳ, nhưng hôm nay ngoại lệ, trước khi ra khỏi cửa, cô lại đổi giày vải thành giày cao gót.
Âm thanh giày cao gót nhắc nhở người bên trong cô đến đây, Diêu Viễn Sâm đầy mặt tươi cười ra nghênh đón, cô chú ý khi ông nhìn thấy cô bên trong mắt có tia sáng kinh diễm, ông giang rộng hai tay, chuẩn bị ôm cô con gái hơn mười năm không gặp, Cố Sênh Sênh kéo kéo khóe miệng, bất vi sở động.
Khóe mắt nhìn thấy còn một người đang ngồi trong phòng, cô lại nhếch nhếch khóe miệng, người này nhất định là vợ cả đương nhiệm của Diêu Viễn Sâm rồi, Quản Sở, cô cũng mặc kệ, giả bộ như không thấy.
Cố Sênh Sênh thấy buồn cười, quả báo thật sự có tồn tại trên đời này. Năm đó bà làm cách nào tranh giành vị trí của Cố Khương, Cố Sênh Sênh hiện tại cũng chưa quên, ngày đó, Cố Khương ôm Cố Sênh Sênh tuổi còn nhỏ đứng trước cửa Diêu gia, Diêu Văn Sâm không quay đầu lại, Quản Sở chắn ở cửa, một mặt trào phúng.
Mà hôm nay, Quản Sở hoa tàn ít bướm, dưới gối lại không con, bà cũng lo lắng, lo Diêu Văn Sâm sẽ giống năm đó vứt bỏ bà giống như từng bỏ rơi hai mẹ con Cố Khương, cho nên thời thời khắc khắc đều quấn lấy Diêu Văn Sâm, chưa thấy đủ còn theo tới tận văn phòng, trên danh nghĩa là phụ tá, kì thực theo giám thị thôi.
Diêu Viễn Sâm xấu hổ cười cười, thu tay về, bảo Cố Sênh Sênh ngồi, nhìn đứa con gái nhỏ năm đó còn chưa nói chuyện rành nay đã trổ mã duyên dáng yêu kiều. Trong lòng Diêu Viễn Sâm cũng không biết nên có tư vị gì, nhiều năm qua ông và Quản Sở cố gắng tích cực tạo người, phương pháp gì cũng đều thử nhưng vẫn chưa đạt được ý nguyện.
Có những đêm, Diêu Văn Sâm cũng cảm thấy cô đơn, hoài nghi đây có phải là báo ứng hay không, ông già rồi, nghĩ đến họ Diêu không có người kế thừa liền nhớ đến Cố Sênh Sênh hơn mười năm chưa gặp lại.
Cố Sênh Sênh ngồi xuống, chỉnh chỉnh váy, bắt chéo chân, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, Quản Sở liếc cô một cái, cực kỳ khinh thường hừ một tiếng.Quản Sở sợ Diêu Văn Sâm nhận Cố Sênh Sênh sau này sẽ cùng Cố Khương tình cũ không rủ cũng đến sao, Cố Sênh Sênh ở trong lòng cười mỉa mai.
Diêu Văn Sâm trừng mắt nhìn Quản Sở, quay sang nhìn Cố Sênh Sênh cười nói:“Sênh Sênh, con có khát nước không, con muốn uống cái gì? Hay là chúng ta đi ăn cơm trước nhé? Ngồi xe lâu vậy chắc con cũng mệt rồi.”
“Không cần đâu, hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện rõ ràng với ông. Tôi bây giờ sống rất tốt, ông không cần phí công phí sức bận tâm đến tôi, nếu ông rãnh quá không có chuyện gì để lo thì để dành lo cho bản thân mình đi. Tôi không quan tâm ông đã đưa ra điều kiện gì với mẹ, nói tóm lại tôi sẽ không chấp nhận đâu, sau này đừng cố tình tiếp cận mẹ tôi nữa, tốt nhất là chúng ta có thể tiếp tục chuyện nhà ai người nấy lo, nếu không, tôi sẽ dùng mọi khả năng khiến ông hối hận đấy.”
Cố Sênh Sênh mí mắt cũng không nâng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Diêu Văn Sâm cứ đinh ninh Cố Sênh Sênh đã hồi tâm chuyển ý nên mới đến, ai ngờ bị giội một chậu nước lạnh, tâm tư đều lạnh hơn phân nửa, từng câu từng chữ Cố Sênh Sênh thốt ra kiên định chẳng lưu lại nửa điểm tình cảm, khiến ông nhất thời xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Quản Sở khẽ hừ một tiếng, giọng nói chanh chua,“Ây da, chỉ là diễn viên hạng ba còn tưởng mình là minh tinh, bộ nghĩ có thể ôm đùi ông ấy, bay lên lập tức biến thành phượng hoàng sao? Y chang mẹ cô, không biết phân biệt tốt xấu, chỉ biết câu dẫn đàn ông, cha cô chủ động mở lời nguyện ý coi trọng cô, đừng có mà không biết điều.”
Phụ nữ rõ ràng nên có tri thức lễ nghĩa, nói tới nói lui biến thành những câu chướng tai như thế đấy, Diêu Văn Sâm mặt tối sầm, quát:“Bà bớt nói một tiếng đi! Nói bậy bạ cái gì!”
Diêu Văn Sâm nổi giận, nhưng Cố Sênh Sênh thì bình thường, Quản Sở bất quá là bị bức đến chân tường, chó cùng rứt giậu cắn loạn mà thôi. Cố Sênh Sênh khoanh tay chậm rì rì đứng lên, từng bước uyển chuyển đi đến trước mặt Quản Sở, khẽ cúi người từ trên cao nhìn xuống.
Cười nói:“Tôi nào có giống bà biết cách câu dẫn đàn ông chứ, người ta có vợ con mà bà còn dụ dỗ được nữa là, da mặt tôi vẫn chưa có dày đến thế, bất quá người đang làm trời đang nhìn, tốt nhất là bà cầu nguyện ông ta vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ, cuối cùng, tôi cảnh cáo bà, đừng có nói năng lung tung, mẹ tôi thiện lương không so đo với bà, nhưng tôi dám chắc mình không rộng lượng như thế đâu. Bà dám cho tôi một bạc tay tôi nhất định hoàn trả lại gấp mười, không tin bà cứ thử xem.”
“Cô!” Quản Sở nghiến răng, ngại sắc mặt Diêu Văn Sâm càng ngày càng đen, chỉ đành ẩn nhẫn chịu đựng, Diêu Văn Sâm đang mong Cố Sênh Sênh hồi tâm chuyển ý, bà muốn nháo cũng không có kết quả tốt.
Diêu Văn Sâm mềm giọng:“Sênh Sênh, trước đây cha không đúng, chỉ cần con có thể cho cha một cơ hội, cha nguyện ý làm bất cứ chuyện gì bù đắp cho hai mẹ con con, nếu con muốn trở về, họ Diêu về sau sẽ là nhà của con, con muốn tiếp tục làm diễn viên, cha có thể không tiếc dùng toàn bộ tài lực ủng hộ con.”
Điều kiện cỡ nào mê người nha, nhưng cô đây không cần.
Cố Sênh Sênh cười cười,“Tôi đã nói rồi, tôi hi vọng chúng ta có thể tiếp tục sống trong hòa bình, phiền ông đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Cố Sênh Sênh đầu cũng không quay lại bước ra khỏi văn phòng Diêu Văn Sâm, thanh âm giày cao gót gõ trong hành lang sạch sẽ lưu loát.
Thang máy xuống, nghênh diện đi tới một người, người kia tây trang phẳng phiu giày da mi mục, độ cong khóe miệng không chút sai lệch, Quý Trầm nhìn thấy Cố Sênh Sênh, cười tiến lên chào hỏi.
Hôm nọ vừa thấy cô, kinh vi thiên nhân, bộ dáng Cố Sênh Sênh mặc lễ phục kéo violon khiến Quý Trầm nhớ mãi không quên, chỉ là ngày đó dáng vẻ mỹ nhân đối với mình hình như rất có khúc mắc, không cho hắn một ánh mắt thân thiện, Quý Trầm ở trong lòng nghiền ngẫm thật lâu, xác định hắn không biết cô gái này mà.
Cố Sênh Sênh không muốn dính líu Quý Trầm, tiếp tục đi về phía trước, Quý Trầm do dự một chút, đuổi theo phía sau.
“Cố tiểu thư, xin hỏi tôi đã làm chuyện gì đường đột với cô hay sao, mà cô đối với tôi hình như có chút thành kiến vậy, hi vọng đây chỉ là ảo giác của tôi thôi.”
Quý Trầm ý cười thật sâu, Cố Sênh Sênh ở trong lòng trợn trắng mắt, nói:“Vị tiên sinh này, tôi không quen anh, nhưng anh cũng không phải có ảo giác, tôi quả thật không thích anh.”
Quý Trầm cảm thấy có chút khó tin, hắn tiếp xúc với phụ nữ chưa từng có ai không sinh ra hảo cảm, cô gái trước mặt này ngược lại thật sự thú vị nha, đến cùng là lạt mềm buộc chặt hay thật sự ghét hắn, không biết sao, Quý Trầm nhất thời nổi hứng thú, có một loại gọi là bản năng chinh phục tự nhiên sinh ra.
“Cố tiểu thư, tuy rằng tôi không biết tôi đã làm gì chọc giận cô, nhưng trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, hy vọng cô có thể cho tôi cơ hội hóa giải hiểu lầm này, có được không.”
Cố Sênh Sênh dừng bước, quay đầu lại, chém đinh chặt sắt nói:“Không, không cần đâu.”
Hai người đã ra khỏi cửa lớn công ty, cô gái trẻ trước sảnh mặt đầy vẻ khó tin nhìn Quý Trầm đuổi theo Cố Sênh Sênh, cô chưa từng bắt gặp Quý Trầm đuổi theo cô gái nào, trước giờ vẫn luôn là các cô gái vây quanh hắn thôi.
Quý Trầm còn muốn nói gì đó, Cố Sênh Sênh đột nhiên nghe được phía sau có người gọi cô, Cố Sênh Sênh quay đầu, thấy Phó Thanh đứng ở cách đó không xa, bên trong con ngươi tối đen hàm chứa ý cười, anh gọi:“Sênh Sênh, đến đây.”
Trong phút chốc những cơn gió nhỏ chung quanh tựa như xướng ca, Cố Sênh Sênh cởi giày, chạy băng băng tới, nhào vào lòng Phó Thanh, Phó Thanh với tay ôm khủy chân cô, bế bổng lên, Cố Sênh Sênh đem đầu vùi vào trong hõm vai anh, nói:“Phó Thanh, anh đến rồi.”
Phó Thanh không bỏ qua kinh hỉ trong mắt Cố Sênh Sênh, nói:“Ừ, anh đến đón em đây.”
Anh nhớ em, nên lập tức đến.
Mà Quý Trầm nhìn hai người, ý tứ hàm xúc không rõ, cười cười, xoay người quay vào công ty họ Diêu.