Editor: Thùy Trang Nguyễn
Kỳ thật thứ này không đáng nhiều tiền như vậy, nhưng Hoàng Phủ Tử Y đã mở miệng liền không có ý tứ buông tha, mà lúc cô ra giá đồng thời cũng không thèm liếc nhìn người bên ngoài một chút, ngược lại là sắc mặt Sở Ngao Dư có chút lạnh đi, quét mắt nhìn mấy người kêu giá kia một lần, dám cùng Tử Y nhà anh tranh đồ, thật sự là càng xem càng không vừa mắt!
Hoàng Phủ Tử Y kêu giá xong, người phụ nữ vừa ra giá tám mươi vạn kia cũng lập tức hô: "180 vạn." Người phụ nữ kia vừa kêu xong, còn vô cùng cao ngạo liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tử Y, chỉ là rất đáng tiếc, đến nửa ánh mắt Hoàng Phủ Tử Y cũng không thèm cho cô ta, làm người phụ nữ kia tức giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Tử Y.
"Chử Minh Châu đây là thế nào? Ăn phải thuốc súng sao?" Cận Hưởng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại đủ để cho Hoàng Phủ Tử Y biết, người cùng mình đấu giá là vị nào, không khỏi nhìn Cận Hưởng một chút, nghĩ ngợi người này thật đúng là người lanh lợi.
Chử Minh Châu, Chử gia xem như là thế gia mới nổi, là gia tộc mấy năm gần đây mới đi vào hàng ngũ thế gia, mà thế lực của Chử gia tập trung ở quân giới, khá là có thực lực, chỉ là Chử gia làm giàu muộn, nội tình không đủ, mà vì giải quyết vấn đề này, Chử gia cũng phái không ít người tiến vào giới kinh doanh, mà cha của Chử Minh Châu cũng coi như là một người khá, hơn nữa còn là người thành công, điều này cũng làm cho Chử Minh Châu có thêm lực lượng.
"Hai trăm vạn." Sau khi Chử Minh Châu ra giá, vị diễn viên kia cũng hô theo.
Diễn viên nổi tiếng kia tên là Tôn Vi Âm, sau khi gả vào gia đình hào môn liền giải nghệ, lần này tham gia buổi đấu giá của Mai phu nhân là đi theo chồng, mà chồng của cô là con trai trưởng Chu Hoành nghiệp của nhà họ Chu, bây giờ đã tiếp quản đại bộ phận gia nghiệp, giá trị con người gần chục tỷ, tự nhiên cũng là một người không thiếu tiền.
"Năm trăm vạn." Hoàng Phủ Tử Y vốn muốn tiếp tục hô giá hai trăm hai mươi vạn, nhưng Sở Ngao Dư nhanh hơn cô một chút mở miệng trực tiếp hô năm trăm vạn, bá đạo lại xa hoa.
Có lẽ mọi người ở đây không có nhiều người biết Hoàng Phủ Tử Y lắm, nhưng người biết Sở Ngao Dư lại không ít, anh vừa mới mở miệng liền được chú ý không kém Hoàng Phủ Tử Y, nhất là hai người vừa cùng Hoàng Phủ Tử Y đấu giá đều nhìn về phía anh, một ánh mắt mang theo sự tức giận, một ánh mắt lại mang theo sự kinh ngạc.
Nhưng bất kể là phản ứng như thế nào thì cũng không có người tiếp tục gọi giá, năm trăm vạn, đối với những người này mà nói, tuy không tính là một sô lượng lớn, nhưng cũng không tính là ít, huống chi lại dùng để mua đồ vật đáng giá mấy chục vạn này, hơn nữa quan trọng nhất là còn muốn đối đầu với Sở Ngao Dư, thật sự là không đáng.
Người chủ bán đấu giá nhìn tình huống liền rất hiểu, đối với những người ở chỗ này hiển nhiên cũng hiểu rõ, cũng không nói thêm lời nói kích thích nào liền dứt khoát lặp lại ba lần, liền bán món đồ này cho Sở Ngao Dư.
Lúc này Hoàng Phủ Tử Y mới nhìn về hướng Sở Ngao Dư, biết mà còn hỏi: "Anh cũng thích những bộ phim này sao?"
Sở Ngao Dư vốn dĩ tự nhiên không thích, nhưng bây giờ lại không giống như vậy, có chút không được tự nhiên nói: "Em thích, anh liền thích." Giọng nói Sở Ngao Dư rất thấp, chỉ có Hoàng Phủ Tử Y có thể nghe thấy.
"Ha ha, dỗ ngon dỗ ngọt." Hoàng Phủ Tử Y lại cười, cười đến Sở Ngao Dư cũng đỏ mặt.
"Chậc chậc, vung tiền như rác có thể chiếm được nụ cười của mỹ nhân, cũng đáng rồi." Cận Hưởng nhìn Hoàng Phủ Tử Y, tiếp tục nói: "Hoàng Phủ tiểu thư thích những bộ phim ảnh cũ này sao? Trong nhà của tôi cũng cất giữ một ít, có thời gian liền cùng nhau xem?"
Gặp qua người không muốn mạng, nhưng thật chưa thấy qua người không muốn mạng như thế, Sở Ngao Dư nhìn thấy Cận Hưởng như vậy trong ánh mắt đều nổi lên sát khí, vốn dĩ còn cảm thấy Cận Hưởng thức thời, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy người này còn làm cho người ta chán ghét hơn cả Khổng Văn Bân.