Hoàng Phủ Tử Y là một người tùy ý, muốn làm gì thì làm đó rất ít khi khống chế bản thân, giống như bây giờ, cô đang vui, nên để cho bản thân say rồi, nhưng cô cũng không phải là không biết mình đang gặp nguy hiểm, bên cạnh cô có quản lý, trợ lý.
An Tuệ nhìn Hoàng Phủ Tử Y đang mơ mơ hồ hồ, có chút kinh ngạc, cũng có chút không biết nói thế nào, lúc này tiệc đã tan rồi, cô và trợ lý đỡ Hoàng Phủ Tử Y lên xe, xe còn chưa kịp chạy thì điện thoại cô đã reo lên.
An Tuệ do dự một lát, rồi lấy trong túi áo của cô ra chiếc điện thoại kia, trên điện thoại ghi ba chữ: Sở tiên sinh!
Điện thoại của Sở thiếu, nhận hay không nhận đây? An Tuệ rất do dự, sau cùng vẫn cẩn thận nhận điện thoại, giọng điệu bất an nói: “Sở thiếu, Tử Y say rồi, anh có muốn cô ấy nghe điện thoại không?”
An Tuệ biết mình lại phí lời rồi, người ta đã say, thì cơ bản là không thể nghe điện thoại, nhưng nếu Sở thiếu nhất quyết muốn Tử Y nghe điện thoại, thì chắc cô phải đưa điện thoại cho Tử Y rồi.
Đầu bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó mới trả lời: “Cô đang đưa cô ấy về nhà sao?”
“ Đúng vậy.”
“ Ừ, vậy đi đường chú ý an toàn, tôi đi qua đó đây.” Cúp điện thoại, Sở Ngao Dư lập tức nói với An Trạch Thụy: “Chuẩn bị xe, đi qua chỗ Tử Y.” Tử Y say rồi, phải có người chăm sóc cô ấy!
Hoàng Phủ Tử Y vừa về thì Sở Ngao cũng vừa tới, lúc này cô vừa được đỡ đến sô pha, An Tuệ đang nghĩ có nên tắm cho cô ấy không, thì nghe được tiếng chuông cửa, trợ lý đi mở cửa, không lâu sau thì thấy An Trạch Thụy đang đẩy Sở Ngao Dư vào.
“ Cô ấy sao rồi?” Sắc mặt của anh rất nghiêm trọng, cũng mang theo chút lo lắng và vội vàng.
An Tuệ cảm thấy người này toàn việc bé xé ra to, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Cũng không sao, chỉ là ngủ hơi say thôi, chỉ là ngủ cũng không được dễ chịu lắm.”
“ Ừ, dẫn cô ấy đến phòng ngủ đi, tôi chăm sóc cô ấy.” Tử Y say rồi, giao cô ấy cho ai, anh cũng không yên tâm.
Phòng ngủ của Hoàng Phủ Tử Y ở lầu hai, sau cùng là do một người bảo vệ nữ đỡ cô lên phòng, mà Sở Ngao Dư, tuy là ngồi xe lăn, nhưng xe lăn được chế tạo có thể đi lên lầu, người bảo vệ nữ đi theo sau anh, đến phòng ngủ của Tử Y thì anh đuổi bọn họ đi.
Sau khi khóa cửa phòng ngủ lại, An Trạch Thụy và An Tuệ nhìn nhau, họ cảm thấy có chút kì lạ ở đây, cô nam quả nữ ở trong phòng sẽ không gì xảy ra chứ?
“ Khụ, đừng nghĩ lung tung, thiếu gia không phải loại người đó đâu!” An Trạch Thụy giải thích nhưng vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
“ Tôi biết, nhưng tôi sợ có người uống rượu vào thì làm loạn, đến lúc đó thiếu gia vô lực phản kháng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi.” An Tuệ đảo mắt, cô lo không phải là thiếu gia, mà là không biết Hoàng Phủ Tử Y có ổn hay không, nha đầu đó nhìn lạnh nhạt vậy, nhưng là một cô nhóc không sợ gì cả, chuyện gì cũng có thể làm!