Ông chủ Sở ngồi qua bên cạnh uống trà, cũng đồng tình gật gật đầu, nhưng với Ông chủ Sở lại có cảm giác khá bất công, cứ liếc nhìn Sở Ngao Dư, sao cứ có cảm giác như cháu mình nuôi không công rồi, có vợ rồi là y như quên đi người ông nội này.
Hoàng Phủ Tử Y nhìn cả nhà, lại cảm thấy khá thú vị, vốn cứ cho là nhà họ Sở là thế gia, cha mẹ thường không ở bên cạnh, tính cách của Sở Ngao Dư lại khá lạnh lùng, thì cả nhà chắc chắn phải rất hà khắc, nhưng giờ đây xem ra lại không giống như vậy, người nhà đúng là người một nhà, dù cho không ở cùng nhau, thì cũng có ràng buộc nhau.
Người không giống nhau cũng có cách thể hiện tình cảm khác nhau, có người thường dùng lời nói, có người lại thích dùng hành động, cách giáo dục con cái cũng không giống nhau, như nhà họ Sở vậy, đại khái là thuộc về kiểu giáo dục thả tự do, lại không phải lúc nào cũng quan tâm, nhưng những lúc cần nhau thì họ luôn xuất hiện, không phải nhiệt tình ồ ạt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
“Dạ được.” Hoàng Phủ Tử Y đồng ý, thật ra cô cũng thích khi thấy Sở Ngao Dư chịu ăn nhiều thêm một chút.
Nét mặt của Sở Ngao Dư có chút không thoải mái lắm, nhưng lại không nói, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tử Y như bảo vệ cô, Tử Y và cả nhà mình bên nhau vui vẻ, anh cũng rất vui.
Sau khi uống trà xong thì trời cũng không còn sớm nữa, Hoàng Phủ Tử Y cũng nói lời tạm biệt, Sở Ngao Dư đang định đi tiễn người thì nghe thấy Ông chủ Sở đột nhiên lại nói rằng: “Khuya như thế rồi còn đi đâu nữa, ở đây nhiều phòng, cứ ở lại qua đêm, rồi mai hãy về.”
Mọi người lời dài nói ngắn gọn, Hoàng Phủ Tử Y cũng chẳng có lí do gì từ chối, nghĩ rồi lại nghĩ, và sau đó trả lời dứt khoát rằng: ”Dạ được, vậy con đành làm phiền rồi ạ.”
“Không Phiền không Phiền, cháu cứ ở bên Tiểu Dư thật tốt, Ông còn đang đợi rượu mừng của hai đứa đây!” Tuy sức khỏe của cháu ta không được tốt, nhưng có chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, nói không chừng sau khi kết hôn xong sức khỏe của thằng bé lại tốt cũng nên!
Sức khỏe của Sở Ngao Dư, có thể nói là một chuyện mà cả nhà ai ai cũng quan tâm, chỉ là lo lắng nhiều quá, thất vọng cũng quá nhiều lần, nên từ từ họ không nhắc nữa, chỉ âm thầm cất dấu trong lòng, trở thành chuyện đau lòng không cách nào quên được.
Sở Ngao Dư dẫn Hoàng Phủ Tử Y về căn phòng dành cho khách kế bên phòng của anh, căn phòng này do Ông nội sắp xếp, người giúp việc đã lau dọn xong rồi, Hoàng Phủ Tử Y nhìn qua một vòng, cũng gật gật đầu đồng ý.
“Tử Y, xin em đừng hiểu nhầm, ông nội chỉ tùy ý nói vậy thôi.” Sở Ngao Dư vẫn cứ canh cánh trong lòng, vẫn là giải thích rõ ràng, khỏi phải để Tử Y áp lực hay hiểu nhầm gì cả.
“Hiểu nhầm gì chứ?” Hoàng Phủ Tử Y rõ ràng biết nhưng cố tình hỏi ngược lại, cô ấy hiểu rõ Sở Ngao Dư có ý muốn hỏi gì.
“Chúng ta sẽ không kết hôn, anh sẽ đi giải thích rõ ràng với nội.” Sở Ngao Dư rất nghiêm túc, trong lời nói hoàn toàn không do dự và hối hận.
Hoàng Phủ Tử Y không cười nữa, lại kích động nhìn chằm chằm vào anh, không cần phải hỏi cũng biết được, người đàn ông này cứ chắc chắn như thế.
"Hiện giờ em không phải tranh luận vấn đề này với anh, chuyện này sau này chúng mình nói sau.” Hoàng Phủ Tử Y nói xong, cũng chẳng đợi Sở Ngao Dư trả lời, lại tiếp tục nói: "Anh qua đây chúng ta chụp chung một tấm hình, em muốn đăng lên weibo.”
Ngày đặc biệt như thế này, nhất định phải lưu niệm chứ, nói sao thì phụ huynh cũng không phải muốn gặp là gặp được đâu.