“Hoàng Phủ Tử Y, chị làm đại minh tinh rồi không để ý đến người khác sao? Đúng là ghê gớm, ngày càng kiêu căng, cũng không biết là các fan của chị có biết điều này không?” Vân Phiêu Phiêu cũng là một người không có kiên nhẫn, sự xem nhẹ của Hoàng Phủ Tử Y, khiến cô ta không nhịn được nữa, trong ngữ khí đều lộ ra sự chua chát, dung mạo đẹp đẽ cũng có chút bóp méo.
Lúc này các fan càng thêm buồn rầu hơn, vừa muốn giúp Bệ Hạ phản bác lại, vừa lo lắng thân phận của đối phương rất có khả năng là em họ của Bệ Hạ, cho dù là như vậy, cũng bắt đầu có người bàn tán, bất mãn mà chỉ trích Vân Phiêu Phiêu không có giáo dục.
Cuối cùng Hoàng Phủ Tử Y cũng chịu ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Vân Phiêu Phiêu một cái, giọng lạnh lùng nói: “Khi chị chưa làm minh tinh, cũng không hề để ý tới em.”
Lời nói nhẹ nhàng của Hoàng Phủ Tử Y, lập tức khiến các fan trợn mắt hốc mồm, nhưng các fan rất nhanh có phản ứng, không hẹn mà gặp lộ ra một vẻ mặt hưng phấn và sùng bái, nhìn Hoàng Phủ Tử Y với ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt!
Bệ Hạ không hổ danh là Bệ Hạ, mạnh mẽ như vậy, họ càng yêu Bệ Hạ rồi, làm sao đây!
Thời đại bây giờ, đã không lưu hành tiểu bạch hoa nhu nhược yếu đuối, phái nữ của thời đại mới, thì phải dám nói dám làm, dám liều dám đánh, lúc kiếm tiền không nương tay, lúc chửi người cũng tuyệt đối không yếu mềm.
“Chị, chị ……” Vân Phiêu Phiêu tức giận, mở miệng muốn chửi người ngay, nhưng lại thấy fan hâm mộ ở xung quanh, nên đã nhịn lấy, ánh mắt lóe lên, đột nhiên đổi thành một biểu cảm khác, làm bộ đáng thương mà nói: “Chị họ, sao chị lại có thể như vậy, em dù sao cũng là em họ của chị, mẹ của em ngày nào cũng nhắc đến chị, chị nhẫn tâm đến vậy, cả tình thân cũng không màng tới sao?”
Tình thân cũng không màng tới sao? Hoàng Phủ Tử Y âm thầm lẩm bẩm lại câu nói này, nếu như cô đúng là không màng, Vân Phiêu Phiêu này sẽ không có cơ hội đứng trước mặt của cô chỉ trích đâu, đúng là một điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng.
“Nếu như tình thân trong miệng của em, là chỉ lúc ba mẹ chị đều mất đi, không chỉ cướp đoạt gia sản của chị, còn đuổi chị đến cô chi viện sinh sống, vậy tình thân này, chị cũng không muốn nhận cho lắm.” Hoàng Phủ Tử Y vốn không thích gánh tội oan, cũng không có tính thanh cao không thèm giải thích, bây giờ xung quanh đều là fan của cô, cô nói rõ như vậy, cũng muốn xem, Vân Phiêu Phiêu còn có thể giở trò gì!
Ánh mắt của Vân Phiêu Phiêu lóe qua một sự kinh ngạc, sau đó lại có thêm một chút hoảng loạn, gần như cô không thể ngờ, Hoàng Phủ Tử Y lại đứng trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, nhất thời quên mất việc phải giải thích, cho đến khi xung quanh bắt đầu bàn tán, ánh mắt mà mọi người nhìn cô ta cũng tràn đầy chỉ trích và căm ghét, cô ta mới chợt thức tỉnh.
“Chị ăn nói bừa bãi! Sao chị lại có thể vu oan cho chúng tôi! Là một mình chị đòi đến cô nhi viện, không phải chúng tôi ép chị!” Vân Phiêu Phiêu thẹn quá hoá giận, giọng nói cũng trở nên sắc bén, khiến những fan hâm mộ đứng gần cô cũng bị hù một cái, lần lượt lùi sau mấy bước, chỉ là mấy câu nói này của cô ta, cũng ngốc nghếch vô cùng, nói là giải thích, chi bằng nói là thừa nhận, ít ra đến tai của mọi người, tất cả đều tin lời của Hoàng Phủ Tử Y.
“Có phải vu oan hay không, chị biết rõ, em cũng biết rõ, tốt nhất là em đừng đến làm phiền cuộc sống riêng tư của chị, tính khí của chị không tốt, tốt nhất là em đừng nên chọc chị.” Hoàng Phủ Tử Y cảnh cáo thẳng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng lạnh nhạt, đúng là căm ghét Vân Phiêu Phiêu trước mặt này vô cùng, người phụ nữ này vừa lòng dạ hẹp hòi, rất thích ghen tị, lại ngu xuẩn não tàn khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Chị uy hiếp em? Chị có tư cách gì uy hiếp em? Tưởng là mình nổi tiếng rồi thì ghê gớm lắm sao? Mấy đứa fan não tàn đó có biết chị là loại người như vậy không? Cả người thân của chị cũng không chịu nhận, truyền ra ngoài chị sẽ xong ngay thôi!”