“Ngao Dư?” Tử Y kêu.
“Hửm” Nghe được tên của mình được Tử Y gọi ra thân thể anh run rẩy, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Cơm để ăn chứ không phải để nhìn, hay anh ăn no rồi?” Tử Y ăn no có chút lười biếng hỏi.
Trầm mặc trong nháy mắt, sau đó mặt liền đỏ, một bên thẹn thùng một bên khẩn trương, cũng không biết suy nghĩ miên man gì nữa đem cơm còn lại ăn hết.
Tử Y thật muốn cười, nam nhân này thật muốn lấy lòng cô một cách vụng về, thuận tay đưa ly trà cho anh: “Uống nước trà đi coi chừng nghẹn.”
Ở trước mặt Tử Y, Ngao Dư là khẩn trương, còn trước mặt Ngạo Dư, Tử Y lại hoàn toàn tương phản, cảm giác càng ngày càng thoải mái, tâm tình cũng tốt lên, cười nhiều hơn, đối với Tử Y là khó có được.
Mà lúc này ngoài trời, tiếng sét vang lên, mưa trút xuống tầm tã, mà Tử Y nghe tiếng mưa tì thả ly trà xuống, bộ dáng làm biếng.
Trong tim trong mắt anh giờ chỉ có Tử Y mà giờ phút này cô trong mắt anh bớt đi một phần xa cách nhiều thêm một phần nhu hòa, lười biếng lại ấm áp toát ra vẻ gợi cảm, cả người tựa hồ đều cảm thấy ấp áp làm sự khẩn trương trong mắt anh dần biến mất trái tim an ổn lại.
Trong lúc này Tử Y vẫn đang nhìn anh, ánh mắt lơ đãng nhìn về nửa khuôn mặt ấy.
“Anh có thể tháo mặt nạ ra cho tôi coi được không?” Tử Y hỏi, cũng không cảm thấy mình quá phận.
Tâm tình vừa thả lỏng của anh lại bỗng khẩn trương, sắc mặt cứng đờ không nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Có thể anh không để ý khuyết điểm trên mặt mình nhưng anh lại để ý khuyết điểm này lai bị Tử Y nhìn thấy, nếu được, anh mong rằng anh sẽ không có khuyết điểm nào hết trước mặt của cô.
Sở Ngao Dư không tự nhiên sờ lên mặt nạ ấy, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng từ chối cô: “Rất khó coi, tốt hơn là không nên dọa cô.”
Lời này cũng không phải là không có lý do, thời điểm bị bỏng anh nhìn vào gương xem khuôn mặt của mình, vết sẹo xấu xí ấy nằm ngang khuôn mặt làm anh không muốn nhìn thấy nên mới che đậy bằng mặt nạ, mà mỗi khi anh đeo mặt nạ lên là như ngăn cách với thế giới này, luôn cô độc, co đơn còn chịu nhiều đau đớn mà chỉ anh gánh vác.
Tử Y nhướng mày, làm sao cô sợ? Đây là khinh thường cô ư.
“Vậy chúng ta làm một cuộc trao đổi, thế nào?” Sắc mặt Tử Y lạnh lùng.
Sở Ngao Dư lắc đầu nói: “Không cần trao đổi, em muốn gì?” anh đều cho cô, trước nay vẫn thế.
Trao đổi hai bên đều có trả giá nhưng anh lại chưa bao giờ muốn Tử Y thiệt thòi cả, cho nên căn bản không cần giao dịch gì cả.
Tử Y ngẩn người, Sở Ngao Dư cự tuyệt dứt khoát, thật giống nư không có chỗ nào là không muốn tốt cho cô, mọi thứ đều cho cô, làm cho cô muốn thử nhiều biện pháp đều thất bại, chỉ là nam nhân này đối với cô như vậy, chẳng lẽ không mong muốn gì từ cô sao?
Giây phút nhìn Sở Ngao Dư này, trong đầu Tử Y không khỏi hiện lên ba từ “Thánh mẫu, nam tử hán, không sắc dục (như Liễu Hạ Huệ ây)”