Đối với vẻ mặt như vậy, cho dù là người có lý trí cứng cỏi như Chu Hạ Ninh cũng chịu không nổi, cô không nhịn được dùng tay cầm kịch bản đập nhẹ vào mặt Trang Dực.
Nói đập không bằng nói là đẩy, cô cầm quyển kịch bản mỏng manh đẩy nhẹ gương mặt Trang Dực.
Thật ra mới đụng một nửa, Chu Hạ Ninh đã thấy không ổn, cô thầm than trong lòng, nhưng vẫn hoàn thành nốt động tác mới hạ tay xuống. Đầu tiên, cô không nhìn vẻ mặt không dám tin của Trang Dực mà liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy mọi người đều vội vã, chỉ có Tiểu Nhậm là cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc, cô yên tâm được một phần.
Phần còn lại, hãy đợi mấy tháng nữa rồi nói sau. Cô không trang bị tia hồng ngoại nên không dám khẳng định, không khéo lúc nãy đã có người lén chụp ảnh lại rồi cũng nên. Cô không nổi tiếng, nhưng bản thân Trang Dực thật nổi.
Chu Hạ Ninh quay đầu, đối diện với gương mặt đã kịp thu lại sự kinh ngạc của Trang Dực, liền cười lên khiến gương mặt càng thêm rạng rỡ rồi cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chu Du, ngài nên khen thưởng.”
Tiểu Nhậm đã đi theo Trang Dực năm, cũng được coi là người có kinh nghiệm, trong cái vòng luẩn quẩn này mà muốn đi theo một ngôi sao nổi tiếng thì phải biết học nói năng cho cẩn thận, phải nhìn nhiều nói ít, nhất là lúc nào nên nói và lúc nào nên im lặng. Cho nên, hắn cúi đầu, làm như không nghe được những gì Trang Dực và Chu Hạ Ninh đang nói gì.
Trang Dực nhướng mày, khóe môi khẽ giương lên toát ra vài phần ý cười.
Yêu nghiệt!
Chu Hạ Ninh nhẹ nhàng cúi đầu.
Chu Du là mỹ nam, bản thân Trang Dực cũng có bề ngoài không tầm thường, còn thêm hóa trang, mặc trang phục diễn, phút chốc hóa thân thành một nam thần cổ đại. Cho nên bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết này gần như đã đắp nặn Chu Du thành một người đàn ông hạng nhất.
Trong thời đại này, nhất định phải có nhan sắc mới có chỗ đặt chân mà.
May mắn là Trang Dực thật sự đang vội, anh ta là nam chính, vai diễn nhiều nhất, chỉ tranh thủ thời gian nói chuyện với Chu Hạ Ninh để thả lỏng một chút, thật đúng là tận dụng từng giây mà, không mấy khi thấy được người trẻ tuổi ở đây làm việc mà như thi chạy thế này đâu.
Chu Hạ Ninh thấy Trang Dực rời đi, âm thầm thở ra một hơi.
Tuy rằng Lê Huyển không thích cô, nên có người xa lánh cô muốn đến lấy lòng Lê Huyền, nhưng mà sự đối xử đặc biệt của Trang Dực dành cho cô cũng chẳng phải là điều tốt đẹp, vì hắn là đàn ông mà còn là người đàn ông rất nổi tiếng nữa.
Cô chưa bao giờ muốn dựa vào mấy scandal để làm tăng sự nổi tiếng lúc mới xuất hiện, nếu làm thế thì sau này khi người ta nghĩ đến cô sẽ nói: À, Chu Hạ Ninh nổi tiếng thực ra là vì có Scandal với Trang Dực.
Kiếp trước, lần đâu tiên cô lên báo cũng là vì dính phải scandal, nhưng mấy tin đồn thất thiệt đó có thể tốt đẹp đến đâu chứ?
Lúc Trương Băng Dĩnh chậm rãi đi đến thì đang đến lượt Chu Hạ Ninh diễn, là vai diễn mà cô có lời thoại. Bởi vì đây là vai diễn quan trọng nhất của cô, cho nên cô rất quan tâm, chỉ liếc mắt quan sát động tĩnh của Trương Băng Dĩnh một chút rồi cúi đầu đắm chìm vào trong vai diễn.
Cô bây giờ không phải là Chu Hạ Ninh, cô là Tiểu Sương - thị nữ được Chu Du tín nhiệm nhất, đi theo Chu Du nhiều năm, nay chủ công cần một nữ nhân trung thành đến chỗ quân địch làm gian tế, quân sư của chủ công nghĩ đến nàng.
Chỉ nghe đạo diễn Vương hô một tiếng “Action”, Chu Hạ Ninh chậm rãi sửa lại nét mặt, cung kính ngồi phía sau Chu Du, hai bàn tay kính cẩn dâng lên chén trà.
“Chủ công, mời ngài quyết định!”
Nghe được quân sư đề nghị, Tiểu Sương không dám tin đầu ngẩng phắt lên, nhưng tầm mắt nhìn về phía chủ công chứ không phải là vị quân sư kia.
Chủ công vẫn ngồi yên không nhúc nhích, từ tầm mắt Tiểu Sương chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của hắn, cao ngất lại hiện ra vài phần thê lương. Tiểu Sương lại yên lặng cúi đầu xuống, nhưng hai bàn tay đã nắm chặt lại.
“Chủ công, Tiểu Sương nguyện ý san sẻ nỗi lo cho ngài.” Tiểu Sương khẽ run nhưng không hề do dự nói ra những lời này, sau đó lưng đứng thẳng, càng thêm kiên định lặp lại lần nữa.
Thật ra, theo kịch bản thì lời thoại của Tiểu Sương chỉ có một câu “Chủ công, Tiểu Sương nguyện ý san sẻ nỗi lo cho ngài.” Chu Hạ Ninh lặp lại hai lần, giọng điệu cũng hơi thay đổi, đạo diễn Vương không kêu ” CUT”, tiếp tục quay.
Đến tận khi tiếng “Cut” vang lên, Chu Hạ Ninh mới thu lại vẻ mặt. Cảnh quay vừa xong, Chu Hạ Ninh liền đến xem lại, cô vừa nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị đứng dậy, nhìn thấy Trang Dực đứng phía trước quay đầu lại, đối với cô nhếch môi cười.
Chu Hạ Ninh khẽ đáp lại bằng nụ cười nhẹ rồi phủi mông đứng dậy, còn chưa đi đến chỗ của mình đã nghe bên cạnh có người nói: “Tự ý sửa lời thoại, tự cho là giỏi.”
Chu Hạ Ninh không cần quay đầu cũng biết là giọng của Trương Băng Dĩnh.
Cô ta về sau mới phát hiện bị đạo diễn Vương trực tiếp bỏ bớt vai diễn, bày ra bộ mặt đáng thương, cầu ông, xin bà gì cũng đều vô dụng. Đạo diễn Vương này là một người nhiệt tình với nghệ thuật, nhưng cũng có cái tính khí thất thường của người làm nghệ thuật, nhất là sau khi thành danh. Nói bớt liền bớt, chẵng nhẽ một diễn viên hạng ba lại không có ý thức về thời gian tưởng thích làm gì thì làm? Đương nhiên, bây giờ đạo diễn Vương đã quên mất rằng chính vì ông nổi hứng lên nên mới quay cảnh quay cho buổi chiều đổi lên quay vào buổi sáng, nếu không thì lúc này Trương Băng Dĩnh đến cũng không được xem là đến muộn. Đương nhiên, nơi này ông ta lớn nhất, mọi chuyện đều do ông quyết định.
Mà Chu Hạ Ninh, chỉ có thể cảm thán một tiếng: cô em, số cô em quá đen.
Không phải ai cũng có thể bắt nạt được. Xem đi, ông trời đều đứng về phía cô. Nhìn đi, phối hợp với cô hoàn mỹ thế nào này.
Trương Băng Dĩnh hận nghiến răng nghiến lợi, lại chẳng dám tỏ thái độ gì trước gương mặt lạnh như núi băng của đạo diễn Vương, cô ta chỉ có thể cười híp mắt, nếu đã không thể cầu xin được thì ít nhất cũng phải được đạo diễn Vương nhìn vào mắt đã! Đạo diễn Vương lạnh lùng, vô tình, không ai muốn vì giúp cô ta mà đắc tội với ông ấy cả.
Buổi chiều, Trương Băng Dĩnh không có cảnh diễn nào, lại không dám tùy tiện rời khỏi. Chỉ có thể cẩn thận đứng một bên, xem còn có cơ hội tìm được đường sống hay không.
Cho nên, nhìn thấy Chu Hạ Ninh lặp lại lời thoại, mà đạo diễn Vương không trách mắng, thậm chí được bỏ qua thì ánh mắt của cô ta đều đỏ lên.
Có nhầm hay không! Đây là cố ý đối xử bất công sao? Chẳng lẽ vì Chu Hạ Nình bây giờ thân quen với Trang Dực hay sao?
Người sáng suốt đều nhìn thấy sự ưu ái của Trang Dực dành cho Chu Hạ Ninh, tuy rằng cũng không quá thân thiết, nhưng ai cũng biết rằng nhìn qua thì tính tình Trang Dực rất tốt, vui vẻ hài hước, nhưng thật ra lại khá lạnh lùng với những người mới quen, không phải ai cũng có thể thân thiết được, không thấy ở trường quay người có thể trò chuyện vui vẻ với hắn ngoài đạo diễn Vương thì cũng chỉ có Lê Huyền thôi sao? Đương nhiên bây giờ còn có thêm cả Chu Hạ Ninh nữa.
Không phải là Trương Băng Dĩnh chưa từng thử bắt chuyện với Trang Dực. Làm gì có cái lí nào mà Chu Hạ Ninh có thể quen biết Trang Dực một cách đơn giản như thế, nhưng cô ta thì ít nhất cũng cùng đóng bộ phim với Trang Dực mà ngay cả số điện thoại di động của hắn cũng không có chứ? Nhưng kết quả chính là thất bại mà về.
Trang Dực không có khó chịu khi nhìn cô ta, mà là trực tiếp gọi trợ lý tiếp cô ta, bản thân mình thì nhắm mắt nghỉ ngơi, thủ đoạn mềm dẻo như thế ném lên người cô ta càng khiến người khác sợ hãi hơn. Rõ ràng là người ta căn bản không thèm nhìn phản ứng của cô ta.
Lúc này, Trương Băng Dĩnh nhìn Chu Hạ Ninh một thân trang phục cổ trang càng tôn thêm vẻ thướt ta thì thật sự xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Dựa vào cái gì cô ta tươi cười thoải mái mà mình lại bị ném sang một bên, bị người ta châm chọc? Không phải đều là người mới như nhau sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?!
Tâm trạng Trương Băng Dĩnh vô cùng phức tạp, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Chu Hạ Ninh chỉ ngừng lại, quay đầu nhìn cô ta một cái, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi cười rồi lại tiếp tục bước đi.
Ở đây châm chọc làm gì? Có bản lĩnh trực tiếp đi hỏi đạo diễn đi?
Chu Hạ Ninh tự cảm thấy vẻ mặt mình rất thoải mái tự nhiên, nhưng vào mắt Trương Băng Dĩnh thì lại thấy rằng cô đang khoe khoang, châm biếm, cười nhạo.
Trương Băng Dĩnh tức đến đỏ cả mặt, lại thêm gương mặt hơi xanh xao tái nhợt vì thiếu ngủ của cô ta, nhìn qua có chút dữ tợn. Còn gì khó chịu giận dữ hơn khi bị kẻ được coi là đối thủ của mình khinh tường chứ?
Chu Hạ Ninh đương nhiên sẽ không thèm để ý cảm xúc của Trương Băng Dĩnh, tốt cũng vậy, không tốt cũng thế, loại người như Băng Dĩnh chỉ là diễn viên hạng bét như phù dung sớm nở tối tàn, so với cô năm đó còn ít hơn quá nửa khí chất và thực lực, người như vậy trong làng giải trí còn rất nhiều, mỗi ngày đều có người biến mất và có người khác xuất hiện.
Cô vui vẻ ăn miếng trả miếng, cũng sẽ không vì loại người này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Quan hệ giữa người với người đều là trao đổi qua lại, cô cũng không phải người ngu ngốc, người ta có ác ý, cô lại còn vui vẻ đi kết thân.
Cô còn nhớ rõ bản thân mình là ảnh hậu, à thì tuy là lúc này còn chưa ai biết, nhưng cô nhớ rõ thời khắc vinh quanh khi đứng trên sân khấu lĩnh giải. Từ lúc ấy, cô không còn là Chu Hạ Ninh phải cẩn thận kín kẽ của trước kia nữa.
Ánh mắt phía sau, cô dĩ nhiên sẽ không để ý đến, thản nhiên ngồi xuống cô nghĩ tới cảnh quay sau của mình.
Buổi tối, khi Chu Hạ Ninh hoàn thành hết cảnh quay của mình, mọi người vẫn đang bận rộn, cô tẩy trang, một mình ra ngoài tìm chỗ ăn.
Phim trường Lâm Thủy diện tích rất lớn, Chu Hạ Ninh ngồi xe đến khu phố ẩm thực. Cô mới chỉ đóng hai quảng cáo nên căn bản chưa có danh tiếng gì, ban ngày đi trên đường cũng không có người biết đến chứ đừng nói là buổi tối.
Đến nơi, cô tùy tiện vào một quán cơm ngồi xuống gọi hai món.
Đợi đến sau khi bộ phim mới này công chiếu, có lẽ cô sẽ không còn nhàn nhã như vậy nữa, nhưng được cái này thì sẽ mất cái kia. Khi ký hợp đồng với công ty, mẹ cô có hỏi cô: đã suy nghĩ kỹ chưa?
Lần trước, cô thật sự không suy nghĩ quá nhiều bởi vì chưa có khái niệm về giới giải trí phức tạp hơn hẳn cuộc sống thường ngày, thậm chí còn chờ mong nữa. Nhưng giờ đây dĩ nhiên là cô đã hiểu.
Đồ ăn còn chưa mang lên, Chu Hạ Ninh ngồi bàn cạnh cửa sổ, hai tay nâng má nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc, bỗng một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt cô. Cô ngẩn ra, chậm rãi ngồi thẳng người.
Người kia không lập tức đi vào, mà giơ tay cười với cô, cứ như vậy đứng ngoài gõ gõ vào khung kính cửa sổ.
Chu Hạ Ninh thấy người kia gõ cửa sổ, kỳ thật từ tầm mắt của hắn nhìn vào, hắn đang gõ vào khuôn mặt của Chu Hạ Ninh, hắn muốn véo vào khuôn mặt trắng mềm kia một chút. Tuy rằng ngứa tay, nhưng hắn biết mình không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ, chỉ có thế nhờ vào hành động này, làm mãi thành nghiện.
Đáng thương lắm đúng không? Nhưng sao Chu Hạ Ninh không thèm cho hắn một chút thương tiếc chứ?
Trang Dực không động, đứng ngoài cửa sổ, nhìn Chu Hạ Ninh đôi mắt đào hoa lại bắt đầu sáng rỡ.