Lúc này Hoàng Phủ Tử Y mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, mái tóc ngắn được vén lên nghệ thuật, cả người toát ra khí chất cao quý mà thần bí, lạnh lùng mà ưu nhã, giống như công chúa trong đêm tối, tràn đầy khí tức khiến người ta không thể phản kháng mị hoặc trong đó. Đồng thời cũng khiến người ta có cảm giác muốn thân cận cũng không dám thân cận, dù là cực kỳ yêu thích cũng không dám có nửa điểm khinh nhờn.
Trái tim Sở Ngao Dư loạn nhịp, nhìn thấy Hoàng Phủ Tử Y như thế này, đột nhiên anh liền có loại hối hận, thật sự là không muốn mang cô ra cửa, bây giờ anh đã có thể tưởng tượng được, Tử Y như thế này sẽ gây ra oanh động như thế nào!
"Như thế nào, nhìn đẹp không?" Hoàng Phủ Tử Y đi đến trước mặt Sở Ngao Dư, cúi đầu xuống hỏi, một giây trước còn giống công chúa, giờ khắc này lại có chút giống Nữ Vương. Sở Ngao Dư còn chưa nói gì, An Trạch Thụy lại bỗng nhiên lui về phía sau môt bước, bởi vì động tác quá kịch liệt, còn gây ra sự chú ý của Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y, để cho hai người cùng nhau nhìn sang.
An Trạch Thụy đỏ mặt, lập tức liền giải thích nói: "Không có việc gì, không có việc gì, hai người đừng nhìn tôi, tôi không sao." Dù cho có chút không chịu nổi, lại coi trọng thêm vài lần, cả đời này anh liền không có khả năng tìm được vợ nữa!
Sở Ngao Dư liếc mắt nhìn An Trạch Thụy một chút, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giọng điệu có chút bị đè nén mà nói: "Đẹp, chính là rất đẹp, nhưng cũng quá nguy hiểm."
"Ha ha, đây coi như là khích lệ sao?" Hoàng Phủ Tử Y lập tức hiểu rõ ý tứ Sở Ngao Dư, không hề để tâm mà cười nói, bởi vì lời nói này lúc thay đồ, Sư Mậu đã nói qua, ngay cả Tiểu Đinh và Tiểu Lý đều nghẹn đỏ mặt, làm sao chính cô lại không hiểu.
Mỹ mạo, đối với rất nhiều người không thể tự vệ mà nói đúng là một loại nguy hiểm, nhưng đối với cô mà nói... Hoàng Phủ Tử Y chậm rãi cười, chỉ là trong nụ cười ẩn giấu một chút nguy hiểm, cô không cảm thấy mỹ mạo là thứ nguy hiểm gì, nếu có người không có mắt đụng vào, cũng đừng trách cô không khách khí.
"Đi thôi, không có sẽ muộn." Hoàng Phủ Tử Y nói xong, liền chủ động đẩy xe lăn Sở Ngao Dư đi ra ngoài, động tác hết sức quen thuộc.
Mà lúc này, Hoàng Phủ Tử Y cũng nhìn kĩ Sở Ngao Dư, người đàn ông này mặc một bộ vét màu đen, kiểu dáng vô cùng kinh điển, nhìn cực kỳ giống một lão quý tộc có nội tình sâu xa, ưu nhã mà tôn quý, dù là ngồi lên xe lăn cũng mang theo một tia khí tức vương giả, giống như trời sinh cũng là sự tồn tại làm người nhìn lên.
Mà từ khi Sở Ngao Dư không mang mặt nạ nữa, tóc cũng để dài một chút, tóc mái xõa xuống cũng dễ dàng che kín hơn phân nửa vết sẹo, lộ ra dung mạo tuấn tú phi phàm, thậm chí còn bởi vì phần vết sẹo lộ ra ngoài này, làm anh toát lên vẻ tôn quý mà mang theo chút u buồn, để người khác nhìn mà ngạc nhiên, đồng thời cũng nhiều thêm một chút thương tiếc.
Lúc Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư đến phòng bán đấu giá, mọi người gần như đã đến hết, dù sao với thân phận của Sở Ngao Dư ở chỗ này, đến sớm không phù hợp với thân phận của anh, mà hai người vừa đi vào, liền lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cao điệu giống như hoàng đế giá lâm.
Trên thực tế tại cửa hội trường bán đấu giá, khi hai người xuất hiện đã kinh diễm vô số người, thật nhiều phóng viên cũng đã quên bấm chụp ảnh, mãi đến lúc hai người đi được một nửa, bỗng nhiên mới kịp phản ứng, như không muốn mạng vội vàng chụp ảnh, thậm chí một đường đuổi tới cửa hội trường.
Buổi đấu giá từ thiện của Mai phu nhân, tại nhiều năm trước đã chịu sự chú ý của mọi người, truyền thông tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua, mà bản thân Hoàng Phủ Tử Y có lẽ cũng không phải người nào cũng biết, nhưng dung mạo phong hoa tuyệt đại như thế này cũng đủ để cho tất cả truyền thông chạy theo như vịt.
Chỉ là….!