Hoàng Phủ Tử Y là một người tùy ý, muốn làm gì thì làm đó rất ít khi khống chế bản thân, giống như bây giờ, cô đang vui, nên để cho bản thân say rồi, nhưng cô cũng không phải là không biết mình đang gặp nguy hiểm, bên cạnh cô có quản lý, trợ lý.
An Tuệ nhìn Hoàng Phủ Tử Y đang mơ mơ hồ hồ, có chút kinh ngạc, cũng có chút không biết nói thế nào, lúc này tiệc đã tan rồi, cô và trợ lý đỡ Hoàng Phủ Tử Y lên xe, xe còn chưa kịp chạy thì điện thoại cô đã reo lên.
An Tuệ do dự một lát, rồi lấy trong túi áo của cô ra chiếc điện thoại kia, trên điện thoại ghi ba chữ: Sở tiên sinh!
Điện thoại của Sở thiếu, nhận hay không nhận đây? An Tuệ rất do dự, sau cùng vẫn cẩn thận nhận điện thoại, giọng điệu bất an nói: "Sở thiếu, Tử Y say rồi, anh có muốn cô ấy nghe điện thoại không?"
An Tuệ biết mình lại phí lời rồi, người ta đã say, thì cơ bản là không thể nghe điện thoại, nhưng nếu Sở thiếu nhất quyết muốn Tử Y nghe điện thoại, thì chắc cô phải đưa điện thoại cho Tử Y rồi.
Đầu bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó mới trả lời: "Cô đang đưa cô ấy về nhà sao?"
" Đúng vậy."
" Ừ, vậy đi đường chú ý an toàn, tôi đi qua đó đây." Cúp điện thoại, Sở Ngao Dư lập tức nói với An Trạch Thụy: "Chuẩn bị xe, đi qua chỗ Tử Y." Tử Y say rồi, phải có người chăm sóc cô ấy!
Hoàng Phủ Tử Y vừa về thì Sở Ngao cũng vừa tới, lúc này cô vừa được đỡ đến sô pha, An Tuệ đang nghĩ có nên tắm cho cô ấy không, thì nghe được tiếng chuông cửa, trợ lý đi mở cửa, không lâu sau thì thấy An Trạch Thụy đang đẩy Sở Ngao Dư vào.
" Cô ấy sao rồi?" Sắc mặt của anh rất nghiêm trọng, cũng mang theo chút lo lắng và vội vàng.
An Tuệ cảm thấy người này toàn việc bé xé ra to, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Cũng không sao, chỉ là ngủ hơi say thôi, chỉ là ngủ cũng không được dễ chịu lắm."
" Ừ, dẫn cô ấy đến phòng ngủ đi, tôi chăm sóc cô ấy." Tử Y say rồi, giao cô ấy cho ai, anh cũng không yên tâm.
Phòng ngủ của Hoàng Phủ Tử Y ở lầu hai, sau cùng là do một người bảo vệ nữ đỡ cô lên phòng, mà Sở Ngao Dư, tuy là ngồi xe lăn, nhưng xe lăn được chế tạo có thể đi lên lầu, người bảo vệ nữ đi theo sau anh, đến phòng ngủ của Tử Y thì anh đuổi bọn họ đi.
Sau khi khóa cửa phòng ngủ lại, An Trạch Thụy và An Tuệ nhìn nhau, họ cảm thấy có chút kì lạ ở đây, cô nam quả nữ ở trong phòng sẽ không gì xảy ra chứ?
" Khụ, đừng nghĩ lung tung, thiếu gia không phải loại người đó đâu!" An Trạch Thụy giải thích nhưng vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
" Tôi biết, nhưng tôi sợ có người uống rượu vào thì làm loạn, đến lúc đó thiếu gia vô lực phản kháng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi." An Tuệ đảo mắt, cô lo không phải là thiếu gia, mà là không biết Hoàng Phủ Tử Y có ổn hay không, nha đầu đó nhìn lạnh nhạt vậy, nhưng là một cô nhóc không sợ gì cả, chuyện gì cũng có thể làm!
Lúc này trong phòng chỉ có Sở Ngao Dư, anh cảm thấy có chút khó khăn, hồi nãy quá kích động, anh đã đuổi mọi người đi, bây giờ trong phòng chỉ có anh chăm sóc Hoàng Phủ Tử Y, mà bước đầu tiên phải là cởi đồ...
Thật sự phải cởi đồ của Tử Y sao? Sở Ngao Dư trầm ngâm, ánh mắt có chút khó xử, không dám nhìn Hoàng Phủ Tử Y, sợ là vừa nhìn sẽ làm ra chuyện không nên làm.
Sau một hồi đấu tranh, Sở Ngao Dư mới mở miệng hỏi thử: "Tử Y, em có nghe thấy không? Có cần cởi đồ đi ngủ không?" Nếu cô có thể trả lời, thì anh không cần do dự rồi.
Hoàng Phủ Tử Y có gương mặt nõn nà, đôi môi hồng nhạt, mọng nước, dù cho chỉ nằm ở một nơi cũng làm cho người ta phát cuồng, khi cô nhắm mắt ngủ cũng có nét đẹp phong hỏa tuyệt thế, Sở Ngao Dư chỉ nhìn thôi mà đã không thể dời mắt rồi, cứ đợi phản ứng của Hoàng Phủ Tử Y, anh quên đi mình phải làm gì, anh bây giờ cứ như một đứa ngốc, nhìn cô không dám chớp mắt.
Mà Hoàng Phủ Tử Y cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như thế, thì mở mắt, nhìn thẳng vào Sở Ngao Dư, Sở Ngao Dư không kịp thu lại ánh mắt, chỉ có thể ngồi nhìn như vậy, sau đó không kìm được bị trầm luân trong ánh mắt kia.
Trong đó, anh thấy được, toàn bộ là anh, điều này làm Sở Ngao Dư đột nhiên cảm thấy bản thân mình tồn tại trong tim của cô, đây là chuyện làm người ta vui mừng cỡ nào.
"Anh đang làm gì vậy?" giọng nói lạnh tanh của Hoàng Phủ Tử Y vang lên, làm cho người khác hoàn hồn, cảm giác cô chưa hề say.
Sở Ngao Dư không hiểu được trạng thái của Hoàng Phủ Tử Y, nên thành thật trả lời: "Em còn nhớ gì không? Em uống say rồi, anh ở đây để chăm sóc em, bây giờ em thấy sao, có chỗ nào khó chịu không, có cần uống nước không?"
" Được." Lúc Hoàng Phủ Tử Y nói câu này thì rất ngoan, điều này khiến cho Sở Ngao Dư ngây ra một chút, cảm thấy không bình thường.
Sở Ngao Dư tận lực khống chế biểu cảm của mình, anh chỉ muốn rót cho cô ít nước, nhưng phát hiện ở trong không, chỉ đành nói: "Em đợi anh một chút, anh xuống lầu rót nước cho em."
Để một người tàn tật xuống lầu rót nước cho mình, Hoàng Phủ Tử Y sẽ không dám làm nếu đây là lúc cô tỉnh táo, nhưng bây giờ, nhìn thì như tỉnh táo, thực sự đã say rồi, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi, cho nên cũng không từ chối.
Sở Ngao Dư vừa mới mở cửa, thì nhìn thấy An Trạch Thụy ở bên ngoài, may có thể bảo anh ấy rót cho anh cốc nước, sau đó mới trở về phòng, chỉ là anh mới đi ra có một lúc mà trong phòng đã xảy ra chuyện rồi, không biết cô lúc nào đã ngồi dậy, sau đó điên cuồng kéo áo của mình, mắt nhìn thấy những vật đó cứa đỏ cổ cô, anh mới hốt hoảng: "Tử Y, đừng động, anh giúp em cởi áo, đừng làm đau người như vậy chứ." Sở Ngao Dư nhìn thấy cảnh đó thì giật mình, cũng không quan tâm nam nữ khác biệt, lập tức ngồi xuống bên giường giúp cô cởi đồ.
Hoàng Phủ Tử Y cũng không biết là giả say hay say thật, nghe được câu này thì ngoan ngoãn ngồi đó, để mặc Sở Ngao Dư giúp cô cởi áo, trên mặt là sự thoải mái, Sở Ngao Dư nhìn thấy thế, thì cảm thấy máu mình sắp đông lại rồi.
Dáng vẻ lúc này của cô thật làm người khác muốn phạm tội, cánh tay của anh vươn ra, do dự lại do dự, đấu tranh rồi đấu tranh, cuối cũng vẫn vươn tay ra....