Ý cười chỉ xuất hiện trong nháy mắt kia của Sở Ngao Dư kia cũng không thể nào tránh thoát mấy chục vạn đôi mắt của fan, vốn dĩ tướng mạo của anh cực kì tuấn mĩ, hơn nữa lại có má lúm đồng tiền mê người, lúc anh cười rộ lên, cả người giống như là được ánh sáng vây quanh, lấp la lấp lánh, làm cho người khác chỉ cần liếc mắt qua một cái, liền có loại cảm giác loại tim đập thình thịch.
Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Sở Ngao Dư, thần sắc mang theo một tia thất vọng, trêu ghẹo nói: "Ai nha, mỹ nhân cười, tại sao em lại không nhìn thấy cơ chứ, anh nhanh nhanh mau cười lại một cái cho em xem đi nào."
Sắc mặt Sở Ngao Dư có chút cứng đờ, thật ra ngay chính bản thân anh cũng không biết mình đã cười lúc nào, cho nên chỉ có thể ngốc lăng nhìn Hoàng Phủ Tử Y, sau đó cong cong khóe miệng......
"Phốc, phun!"
"Ha ha ha ha ~ Sở tiên sinh thật sự là quá đáng yêu rồi, chỉ nói giỡn thôi liền cười thật rồi, như thế này là có bao nhiêu nghe lời đây!"
"Mẹ tôi hỏi tôi vì cái gì ở cái phía dưới nghịch di động thôi lại cười đến mức không đứng lên nổi!"
"Để Sở tiên sinh cười thành như vậy, cũng thật là làm khó Sở tiên sinh."
"Bệ hạ, tôi tươi cười như vậy người sẽ được thu nhận sao?"
"Rất ngoan, rất đáng yêu, Sở tiên sinh thật tốt!"
Mà thấy Sở Ngao Dư cười, Hoàng Phủ Tử Y cũng nâng lên khóe miệng, vốn định lại trêu chọc thêm hai câu, làm thế nào lại cười đến cứng đờ như vậy, nhưng khi ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn đến Sở Ngao Dư nháy mắt lại trở nên mềm mại, vươn tay xoa xoa đầu Sở Ngao Dư, thanh âm dị thường ôn nhu nói: "Thật ngoan."
Mà ngay khi Hoàng Phủ Tử Y xoa đầu Sở Ngao Dư nói thật ngoan, toàn bộ khu bình luận đều yên tĩnh ba giây đồng hồ, sau đó nháy mắt oanh tạc.
"Ta ta ta ta ta......" Fan thứ nhất lên tiếng, đã kích động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Tôi cảm thấy tôi sinh ra ảo giác, yêu cầu bệ hạ sờ sờ đầu mới có thể tỉnh lại!"
"Bệ hạ lại nói thật ngoan với Sở tiên sinh...... Bệ hạ nói thật ngoan với Sở tiên sinh...... Bệ hạ nói thật ngoan với Sở tiên sinh......"
"Em cũng rất ngoan, bệ hạ cũng sờ sờ đầu em đi, người xem kìa Sở tiên sinh đều đã bị người sờ đến choáng váng rồi!"
"Ai u trời đất ơi, tôi cảm thấy tôi không phải tới để xem phát sóng trực tiếp, mà là tới tìm ngược!"
"Bây giờ tôi đặc biệt muốn biết, rốt cuộc Sở tiên sinh có cảm giác gì khi được xoa đầu như thế, mong Sở tiên sinh trả lời!"
Cảm giác của Sở tiên sinh là gì? Anh cảm thấy toàn thân nóng lên, da mặt nóng bỏng, trái tim nhỏ đang nhảy bùm bùm trong lồng ngực, cả người đều giống như sắp bị đốt cháy, hận không thể đào một cái hố, vùi chính mình vào đó!
Mà lúc này, thời gian vừa đúng giờ, phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu rồi, lúc này người xem dừng lại ở phòng phát sóng trực tiếp, đã vượt qua năm mươi vạn, nhân khí tràn đầy!
Hoàng Phủ Tử Y ho nhẹ một tiếng, một bên đẩy Sở Ngao Dư đi ra phía ngoài, một bên nói với khán giả: "Hôm nay phát sóng trực tiếp là có một vấn đề rất quan trọng muốn nói, hy vọng mọi người ở đây có thể làm chứng giúp tôi."
Thời điểm Hoàng Phủ Tử Y nói chuyện, hai người đã đi tới viện nhỏ phía sau biệt thự, trong viện không có bật đèn, cảm giác tối đen ập tới, đang lúc Sở Ngao Dư cảm thấy kỳ quái, hai mắt đã bị Hoàng Phủ Tử Y dùng tay che lại, cảm giác ôn nhu mềm nhẵn làm Sở Ngao Dư ngẩn ra.
"Ngao Dư, anh còn nhớ rõ anh đã đồng ý chuyện gì với em không?" Hoàng Phủ Tử Y dán ở bên tai Sở Ngao Dư hỏi, thanh âm hơi thấp, khán giả chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ.
Sở Ngao Dư nghiêm túc gật gật đầu, anh tất nhiên là nhớ rõ, chỉ cần là điều đã đồng ý với cô anh đều nhớ rõ.
"Thật tốt." Hoàng Phủ Tử Y nhẹ nói một tiếng, sau khi ấn vào một cái nút, mới dời bàn tay đang che mắt Sở Ngao Dư đi.
Sở Ngao Dư mở to đôi mắt, cảnh sắc vốn dĩ đen tuyền cảnh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ánh đèn giống như ánh sáng của các vì sao trên trời, điểm xuyết tại biệt viện xa hoa lộng lẫy, làm cho cả sân đều tràn ngập hơi thở mộng ảo ngọt ngào.
Mà lúc này, những người đang xem trực tiếp nhìn thấy một màn như vậy trên màn ảnh, cũng đều trợn tròn đôi mắt, không hẹn mà cùng có một loại trực giác rất cổ quái, có lẽ bọn họ lại sắp bị ngược nữa rồi......
"Ngao Dư, sinh nhật vui vẻ." Hoàng Phủ Tử Y đẩy Sở Ngao Dư đến chỗ trung tâm ánh đèn, ưu nhã ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đồng thời nói ra lời chúc mừng, còn lấy ra món quà mà cô đã chuẩn bị tốt —— là một cái hộp vuông màu đỏ có hình dáng cực kì tinh xảo!
"Hộp? Cái hộp vuông này? Là loại hộp như tôi đang nghĩ sao?" Những người đang xem chỉ hận mười ngón tay không đủ dùng, tâm tình kích động lúc này căn bản là không có giấy bút nào có thể viết hết được!
"Tốt rồi, tôi đây rốt cuộc đang xem cái gì không nên xem đây, tôi nhất định là đang nằm mơ, đúng vậy, tuyệt đối là đang nằm mơ!"
"Một màn tiếp theo có phải là tôi không nên xem nữa hay không, độc thân cẩu thật sự chịu không nổi a!"
"Tôi có một loại dự cảm thật không tốt...... Thật sự thật sự không tốt!"
"Bệ hạ người ngàn vạn lần không nên nghĩ quẩn trong lòng a, người còn trẻ như vậy!"
"Bệ hạ, người đây là muốn làm cái gì, người có còn nhớ đến sự tồn tại của chúng em không?"
"Lại ngang nhiên ngược cẩu như thế, chú cảnh sát à, sao chú lại mặc kệ không quản đây!"
Mọi người đang xem kích động ồn ào, Sở Ngao Dư lại là có chút ngốc ra, vào lúc Hoàng Phủ Tử Y nói sinh nhật vui vẻ, anh thật sự là vô cùng vui sướng, Tử Y thật sự biết sinh nhật của mình, hơn nữa không chỉ có biết, còn cố ý vì anh mà chuẩn bị quà, chỉ là khi anh nhìn thấy món quà kia, đầu óc lại bị ngốc ra, cái hộp trước mặt này, nhìn thế nào cũng giống như cái hộp mà mình biết......
Mà Hoàng Phủ Tử Y cũng không để cho Sở Ngao Dư có quá nhiều thời gian tự hỏi, cô cũng không để ý tới mấy chục vạn người đang xem kêu gào, ánh mắt mềm mại nhìn Sở Ngao Dư, giọng điệu cũng ôn nhu nói: "Tuy rằng thời gian chúng ta quen nhau cũng không dài nhưng em cảm thấy cả đời này của em cũng tìm không thấy người nào yêu em hơn anh, cho nên, anh có đồng ý kết hôn với em không? Đồng ý bên nhau mãi mãi!"
Cầu hôn! Hết sức đơn giản mà nói trắng ra đây giống như là tuyên ngôn hơn là cầu hôn, lại đủ để cho tất cả mọi người hiểu rõ ý của cô, nhưng đồng thời khi nói ra câu này, đối với những người khác nhau lại mang những ý nghĩa khác nhau.
Bản thân Hoàng Phủ Tử Y nguyên bản là ôm mục đích hoàn thành nhiệm vụ, mới chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn như vậy, mà trước khi cô mở miệng nói ra, tuy rằng không có quá nhiều bài xích, nhưng cũng không có quá nhiều nghiêm túc, nhưng sau khi nói ra câu này, trong thâm tâm cô lại đột nhiên nhảy lên một chút, có loại loại cảm giác thấp thỏm cùng với một chút trịnh trọng, nghiêm túc, cả người cô từ trên xuống dưới quanh quẩn hơi thở có chút biến hóa, như là nhiều hơn một tia ngọt ngào lại cũng có chút cảm giác gánh nặng, cũng như là nháy mắt tỉnh ngộ cái gì đó.
Mà đối tượng được cầu hôn là Sở Ngao Dư bây giờ cả người đã triệt triệt để để ngốc luôn rồi, anh ngồi ở trên xe lăn, ngây ngô nhìn Hoàng Phủ Tử Y, một hồi lâu cũng không biết nên phản ứng như thế nào, đầu óc loạn loạn, tâm cũng loạn loạn, muốn nghĩ chút gì đó nhưng lực chú ý không thể nào tập trung được, muốn nói cái gì đó, lại không thể nào phát ra âm thanh, dường như Hoàng Phủ Tử Y trước mặt, cùng với cảnh sắc chung quanh, tất cả đều trở nên hư ảo, làm anh cảm thấy chính mình giống như được đặt trong một thế giới cổ tích mỹ lệ, lâng lâng không bao giờ muốn tỉnh lại.
Tất cả chân thật tựa hồ đều là giả dối, anh không phải vương tử, anh cũng không phải kỵ sĩ, anh căn bản là không xứng đứng cạnh Tử Y! Sở Ngao Dư nói với chính mình, muốn bản thân bình tĩnh lại. Muốn bình tĩnh, phải nhớ đến khuyết tật của mình, không cần đi hy vọng xa vời thứ tình yêu không thuộc về chính mình, anh và Tử Y, vốn là không có khả năng!
Thấy có mấy bạn nói mk ngược cẩu nhiều quá, mk muốn đính chính lại nha: Rõ ràng yêu thương mấy bạn quá r đó, đăng đâu có chậm đâu:(, cuốn đại thúc mk còn đang bỏ xó kìa =(((