Buổi chiều, sau khi cùng Bạch Vu Quân ăn cơm, cô bắt xe tới công ty.
Hơn một tuần rồi không gặp, lần cuối nhân viên Thần Tinh gặp cô là hôm cô tới để kí hợp đồng.
Lần này trở lại, tránh không được việc người ta chú ý.
Bọn họ biết Bạch Gia Thi tham gia《Nông thôn vui vẻ》cũng biết cô đã có nhiệt độ, với cái đà này nhất định sẽ trở nổi tiếng, nhưng bọn họ càng khó chịu Bạch Gia Thi thân thiết với Tống Lập Thành hơn.
Phải biết anh trong lòng mỗi một người ở đây chính là ánh vì sao không thể nào với tới được, là người không nhiễm khói bụi trần! Tuyệt nhiên không có cô gái nào có thể xứng đáng đứng ở bên cạnh anh.
Nhưng trong chương trình lại tỏ ra thân thiết với Bạch Gia Thi khiến bọn họ nhất thời không thể tiếp nhận được.
Dù trong lòng có khó chịu nhưng người đại diện của Bạch Gia Thi là một trong bốn người đại diện kim bài của công ty, khỏi nói cũng biết địa vị cao như thế nào.
Không phải là người muốn đụng tới là đụng.
Cũng không biết tổng giám đốc nhìn trúng cô ta ở điểm nào!
Lúc Bạch Gia Thi đi ngang qua, bọn họ cơ hồ là nghiến răng chào.
Bạch Gia Thi biết, không nói gì! chỉ nhàn nhạt chào lại.
Hân Nghiên đưa Bạch Gia Thi tới phòng làm việc của mình.
Phó Từ cũng ở đó, hắn ta đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh cũng chẳng buồn mở mắt.
"Nãy chị đi đâu vậy?" Phó Từ mở miệng hỏi.
"Hỏi làm gì! Ngồi ngay ngắn vào cho chị, chẳng ra dáng một thần tượng gì cả, cái chân bỏ ngay xuống.
"
"Cũng có ai khác đâu!" Phó Từ không nhúc nhích, mắt vẫn nhắm chặt.
Hân Nghiên trừng hắn ta một cái, quay sang Bạch Gia Thi: "Em lại đây ngồi đi, chị có chuyện muốn bàn với em.
"
"Vâng ạ.
" Bạch Gia Thi đi theo Hân Nghiên ngồi xuống.
Nghe thấy tiếng giọng nói phát ra, Phó Từ mới mở mắt, ánh mắt nhìn đến Bạch Gia Thi liền thay đổi, vội lắp bắp nói muốn đi ra ngoài hóng gió.
Hân Nghiên nhìn chằm chằm hướng Phó Từ rời đi, vẻ mặt khó hiểu, quái lạ! Thằng nhóc này biết hóng gió từ khi nào thế.
Nhờ chương trình《Nông thôn vui vẻ》, Bạch Gia Thi ngày càng hot, cộng thêm sự kiện ngày hôm qua càng khiến cô có độ thiện cảm cao với công chúng.
Vì vậy có không ít chương trình được đầu tư lớn muốn mời Bạch Gia Thi tham gia.
Hân Nghiên đưa cho Bạch Gia Thi chọn chương trình mình muốn.
Tuy nhiên Bạch Gia Thi nhìn cũng không nhìn trực tiếp đưa lại trước mặt Hân Nghiên, cô nghiêm túc nói: "Chị Nghiên, em muốn thử sức đóng phim.
"
Hân Nghiên sửng sốt, không nghĩ tới câu trả lời của Bạch Gia Thi lại là như vậy, nhưng cô cũng gật đầu tán thành: "Được, chị sẽ xem mấy kịch bản rồi gửi qua cho em chọn.
"
Bạch Gia Thi mỉm cười: "Cảm ơn chị Nghiên!"
Đóng phim so với tham gia chương trình khó hơn nhiều, không thể phủ nhận lần đi này rất mạo hiểm.
Bạch Gia Thi trong show chương trình có thể nổi tiếng, nhưng đóng phim thì khác, với một người có khả năng diễn xuất kém như Bạch Gia Thi mà nói, việc này rất khó.
Ngoài kia có biết bao nhiêu người đang chờ cô vấp ngã, nếu như lần này cô đóng phim tốt thì cái nhìn của khán giả về cô sẽ thay đổi, còn nếu ngược lại, cô sẽ bị chỉ trích thậm tệ.
Nhưng Hân Nghiên biết tham gia show tạp kĩ không phải là sự lựa chọn lâu dài, nó không phải là phương án tốt nhất, cô cũng đã từng suy nghĩ có nên nhận dự án phim cho Bạch Gia Thi? Nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định chọn show tạp kĩ, bởi vì Bạch Gia Thi là ai! Cô là bình hoa chính hiệu của giới giải trí.
Leo lên được tuyến ba cũng là nhờ drama với Phó Từ, trên thực tế các tác phẩm của cô rất ít ỏi.
Nhưng nếu như Bạch Gia Thi đã quyết định như thế, thân là một người đại diện, cô phải ủng hộ.
_________________
Lúc Phó Từ quay lại, Bạch Gia Thi đã rời đi.
Hắn ảo não ngồi xuống sô pha, một lát sau mới lên tiếng: "Bạch Gia Thi tới đây làm gì vậy?"
Hân Nghiên nhìn qua: "Bàn chút chuyện thôi.
"
Phó Từ giả vờ lơ đãng hỏi: "Không phải tới tìm em à?"
Hân Nghiên khịt mũi coi thường: "Người ta đã từ bỏ em lâu rồi! Em bớt suy nghĩ viễn vông lại đi.
"
Phó Từ khó chịu, giận cá chém thớt đá bàn một cái, kết quả là bị đau đến mặt mày nhăn nhó.
"Mẹ nó!"
Cũng không biết là chửi cái bàn hay là chửi Hân Nghiên.
Hân Nghiên liếc qua nhìn biểu hiện của Phó Từ, cười ha hả: "Biết hối hận rồi à?"
Phó Từ chột dạ, không thèm quan tâm tới cái chân đang bị đau của mình, vội đứng dậy thanh minh: "Ai hối hận chứ!"
Hân Nghiên lại càng cười to hơn: "Không phải thì thôi, phản ứng mạnh như vậy làm gì?"
Phó Từ không trả lời, Hân Nghiên trước khi đi ra ngoài còn châm biến hắn một câu: "Đáng đời!"
Phó Từ: "! ".