Ngày Xuất phát.
Đoàn quân lính đã vào vị trí chuẩn bị khởi hành.
Tỷ trên đường đi phải bảo trọng đấy, đừng để bản thân bị thương nhé
Đường xa khó nhọc, đây là thuốc trị thương và một số thảo dược quý mà muội đã chuẩn bị cho tỷ mang theo để khi cần dùng.
Diệp Liên Hoa tính tình thận trọng, biết suy tính trước sau, ngược lại Hạ An Vân thì không quá sâu sắc suy nghĩ lại rất đơn thuần.
Các muội cứ an tâm, ở nhà cũng phải bảo trọng đấy, ta đi rồi sẽ về nhanh thôi
Giây phút chia ly đầy sướt mướt này lại phát triển ở ba vị thê thiếp của Sở Bắc Dực, cư nhiên lại không hề đoái hoài gì đến hắn, rốt cuộc thì ai mới là gia chủ
Thấy cả đoàn người đang chờ nên Hàn Lam Nguyệt cũng nhanh chóng lên kiệu để kịp lúc xuất phát.
Ta đi nhé
Hàn Lam Nguyệt thò đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân, hai người các nàng cũng vẫy tay lại.
Đợi ta về ta sẽ cùng các muội chơi trò mới lạ, OK không?
Hàn Lam Nguyệt đưa tay làm dấu OK với hai vị trắc phi, các nàng thân thiết với nhau tuy không lâu nhưng lại rất thích học theo điều mới lạ từ vương phi.
OK ạ
Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân làm dấu OK lại với Hàn Lam Nguyệt, hành đồng này đều được thu hết vào trong mắt của Sở Bắc Dực đang cưỡi ngựa đi đến, nhận ra đó chính là ám hiểu kỳ lạ mà La Thiên đã nói.
Hắn đã cho điều tra tất cả về Hàn Lam Nguyệt, không có điểm đáng nghi nào cả, vậy nữ tử chốn khuê phòng như các nàng sao lại phải dùng ám hiệu?.
Dù thắc mắc nhưng Sở Bắc Dực cũng gạc qua một bên để tập trung vào việc điều quân trong chuyến đi.
Dẫn đầu là Sở Bắc Dực khí thế hào hùng, uy phong đang cưỡi trên lưng của hắc mã, theo sau là đoàn ba mươi vệ binh đi sếp thành hàng, chiếc kiệu của Hàn Lam Nguyệt đi ở giữa, phía sau là kiệu của Liễu Như Yên và cuối cùng vài cổ xe dùng để chứa đồ và năm mươi vệ binh hộ tống.
Khi đến cổng thành thì mới bắt đầu nhận lấy một trăm cổ xe kéo lương thực, vệ binh hộ tống cũng được tăng lên một nghìn quân vì để đảm nhiệm việc đẩy xe vào những lúc đi qua khúc sông núi và tránh cướp bóc.
Chuyến đi giờ đây mới thật sự bắt đầu.
Hàn Lam Nguyệt ngồi trong chiếc xe ngựa, cái bánh xe làm bằng gỗ khi tiếp xúc với mặt đất gồ ghề liền tạo ra lực tác động không nhỏ khiến cho cả chiếc xe cứ lắc lư qua lại rất khó chịu.
Những gì đã ăn được vào buổi sáng cứ như muốn trào ngược ra ngoài, những lúc xe đi qua những đoạn đường không được bằng phẳng thì rất sốc nãy, vì ngồi chưa quen nên Hàn Lam Nguyệt cứ bị va đập vào thành kiệu.
Nếu còn tiếp tục như vậy thì e rằng chưa kịp đến nơi thì cô đã hấp hối luôn rồi còn tiếp tế cái gì nữa.
Quả như lời Diệp Liên Hoa đã nói, thật rất gian nan.
Đi được nữa ngày đường thì cả đoàn ngừng lại nghĩ ngơi một lúc, điều này đối với Hàn Lam Nguyệt đang dở sống dở chết ở trong kiệu thì như được tái sinh.
Tiểu Nhu và Tiểu Lan ngồi phía ngoài xe ngựa liền dìu vương phi xuống, đúng là lúc đi hết mình trên đường hết hồn mà.
Hàn Lam Nguyệt bước xuống khỏi xe ngựa tìm một nơi có bóng cây râm mát mà nghỉ ngơi.
Trong lúc này Hàn Lam Nguyệt tranh thủ nghỉ ra biện pháp để đối phó với cổ xe ngựa kia.
Sau khi đã có được giải pháp thì cô sai người làm theo điều cô đã chỉ bảo.
Vương phi, người nhân lúc nghỉ ngơi ăn thêm chút gì đi nhé, trên xe rất sốc, sẽ rất khó để ăn uống đàng hoàng đó ạ
Tiểu Nhu tay cầm theo khay điểm ta đã chuẩn bị, tay thì xách theo mấy vò nước, vừa quan tâm vừa lải nhải bên tai hệt như một nhủ mẫu lắm lời vậy.
Tiểu Lan khi nhìn thấy vết đỏ trên trán của Hàn Lam Nguyệt thì biết chắc là cho va đạp vào xe ngựa mà ra, cô bé liền chu đáo đi tìm thêm mấy tấm đệm để lót cho vương phi.
Trong lúc nghỉ mệt ăn điểm tâm thì có vài hành động đã vô tình lọt vào mắt của Hàn Lam Nguyệt.
Cảnh Liễu Như Yên ân cần quan tâm đến Sở Bắc Dực mà vương phi như nàng lại một mình một góc, nào là đem điểm tâm, nào là đem nước đến, dáng vẻ diệu dàng thục đức bên đấng lang quân kia là sao.
Cảnh tượng trai tài gái sắc kia thật chướng mắt.
Tuy Hàn Lam Nguyệt không có tình cảm tha thiết gì với Sở Bắc Dực nhưng cô càng nhìn càng không thuận mắt họ Liễu kia, chẳng lẽ cả hai kiếp cô đều bị tiểu tam lấn áp mưu hại? như vậy thì quá mất mặt đi.
Chính suy nghĩ này làm thôi thúc ý định muốn tranh giành của Hàn Lam Nguyệt được khơi dậy.
Nổi hận của kiếp trước nàng đã cố ý không muốn nhắc đến, nay chính Liễu Như Yên kia đã khai chiến với cô trước, vậy thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.
Đã đến lúc đi tiếp, Hàn Lam Nguyệt trở lại xe ngựa, lần này đã thoải mái hơn nhiều, ăn được ngủ được.
Tính ra cô cũng thật may mắn, sở hữu một năng lực giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon vậy, cần gì có nấy, nhờ vậy mà cuộc sống nơi cổ đại của cô đã bớt tẻ nhạt đi nhiều.
Nàng ta thế nào?
Sở Bắc Dực hướng thẳng ánh mắt kiên định về phía trước, biểu cảm vẫn âm lãnh như vậy, hắn vừa đi vừa hỏi.
Ban đầu trông vương phi có vẻ rất chật vật khi ngồi xe đường dài không quen, nhưng bây giờ đã ổn hơn sau khi sai vài tên lính đi làm gì đó với cổ xe của mình.
La Thiên báo cáo lại tình hình cho Sở Bắc Dực.
Hắn khi nghe xong cũng không nói gì.
Cứ như vậy cả quân đoàn đi đến khi trời dần sụp tối mới ngừng lại nghỉ ngơi, tất cả dựng lều đóng quân tại một mãnh đất trống ven bìa rừng.
Đi cả ngày đường khá mệt mỏi và bụi bẩn nên Hàn Lam Nguyệt muốn tìm một nơi để tắm rửa sạch sẽ rồi mới có thể yên giấc được.
Tiểu Lan, e đi dò la giúp ta xem gần đây có hồ hay sông suối gì không, ta muốn đi tắm gội một chút
Tiểu Lan sau khi nghe xong căn dặn thì ngay lập tức đi hỏi thăm.
Vương phi, vào giữa rừng một chút có một con suối nhỏ, là nơi mà mọi người hay ghé qua để lấy nước ạ.
Rất tốt, em theo trông chừng giúp ta lúc tắm nhé, còn Tiểu Nhu ở lại sắp xếp lều trại
An bài xong mọi thứ thì Hàn Lam Nguyệt đi cùng Tiểu Lan vào giữa rừng để tắm, nếu có Xài Hồ đi theo thì tốt biết mấy, vì cô ấy biết võ công, nhưng xài hồ đang được cô giao cho một nhiệm vụ khác nên lần này mới không đi cùng được..