Trên môi nhỏ xinh đẹp nở ra một nụ cười đầy thích thú nhìn về phía con bạch hổ đang từ từ đi ra khoảng trống gần suối.
Bên này Tiểu Lan sau khi lấy đồ xong thì liền quay lại con suối đó, đang chạy về hướng khu rừng thì chợt nghe một tiếng gầm vang dội làm những con chim sợ hãi bay lên tán loạn.
Tiểu Lan bắt đầu ngợ ra chuyện gì đó không lành, đó là tiếng hổ gầm, trông rừng có hổ!
Mặt Tiểu Lan liền biến sắc, cô hớt hải chạy đến doanh trại của vương gia.
Ta có việc muốn gặp vương gia
Tiểu Lan bị lính gác bên ngoài ngăn lại.
Mau cho ta vào, vương phi đang gặp nguy hiểm
Như không chờ được nữa Tiểu Lan cố nói vọng vào bên trong.
Vương gia, trong rừng có hổ, vương phi đang ở bên trong, xin vương gia hãy đến cứu vương phi, người đang gặp nguy hiểm
Mặc cho Tiểu Lan có làm ầm ĩ bên ngoài thì bên trong vẫn không có lấy một động tĩnh hay phản hồi.
Vương gia, lúc nãy nô tỳ đã nghe thấy tiếng hổ gầm rất to phát ra từ bên trong rừng, cầu xin người hãy mau đến giúp vương phi với.
Vương gia....!
Tiểu Lan vẫn không được vào bên trong, cô đứng bên ngoài lòng đầy sốt ruột.
Thấy vương gia không muốn để ý đến, Tiểu Lan cuối cùng chọn từ bỏ việc cầu cứu mà cùng Tiểu Nhu chạy vào rừng, bất quá các nàng sẽ đổi mạng cho vương phi.
Gia.
Vương phi...!
Tiêu Tấn đứng ở bên cạnh ngập ngừng.
Nghe giọng điệu gấp gáp của nha hoàn kia chắc không phải đang giả vờ.
Sở Bắc Dực như không nghe thấy mà ngồi ở bàn nghị sự, hắn tâm trạng không mấy trong lành khi nghe La Thiên chuyển lại lời của Hàn Lam Nguyệt.
Vậy mà nàng lại từng nghĩ đến việc tìm nam nhân khác, thật đúng là không biết sống chết.
Hắn tức giận, bàn tay để trên bàn nắm chặt lại, không phải nói là đang tắm hay sao, nói có hổ là muốn bảo hắn đến để tìm cách câu dẫn hắn nhỉ, khu rừng này không biết là hắn đã ghé qua bao nhiêu lần rồi, nơi này có hổ hay không chẳng lẽ hắn lại không biết.
Càng nghĩ Sở Bắc Dực lại càng có thành kiến với Hàn Lam Nguyệt, hắn biết nàng quỷ kế đa đoan, lần trước chuyện bị Liễu Như Yên đẩy ngã xuống hồ nàng có thể che mắt người khác chứ không thể qua mắt được hắn.
Tiêu Tấn đứng bên cạnh thấy chủ tử tâm tình không tốt thì cũng không dám nói gì thêm, hắn cũng không dại mà chọc vào khối than hầm kia.
Nhưng còn vương phi...!
Người thật sự sẽ bỏ mặt vương phi sao, vương phi dù sao cũng là ái nữ của Hàn tướng quân, nếu có gì bất trắc sảy ra thì chúng ta sẽ khó mà giao phó với Hàn gia.
Tiêu Tấn thận trọng nhắc nhở.
Lúc này Sở Bắc Dực sắc mặc thâm trầm, hắn đứng dậy cùng Tiêu Tấn đi ra khỏi doanh trại và đem theo mười quân lính tiến vào phía khu rừng.
Sau một màn vừa chạy vừa té của Tiểu Lan và Tiểu Nhu thì hai cô cũng đến được con suối đó.
Bây giờ cảnh tượng ập vào mắt họ là Vương phi đang đứng im bất động ở ngay gốc cây đào, bên kia là một con bạch hổ đang nhe bộ nanh dài ra chuẩn bị tấn công vương phi.
Hai cô muốn chạy lại thì bị Hàn Lam Nguyệt quát lên.
Nguy hiểm, Không được qua đây!
Sở Bắc Dực vừa hay lúc này cũng dẫn người đuổi đến
Tất cả đều rút trường kiếm trong tay ra và vào tư thế chuẩn bị giao chiến với con hổ để giải cứu vương phi, Sở Bắc Dực cũng hơi ngoài ý muốn, vậy mà lại thật sự có hổ.
Ngay lúc bọn họ đang xông qua để cứu Hàn Lam Nguyệt đang nằm trong tầm ngắm của con hổ thì chợt bị cô ngăn lại.
Không ai được qua đây!
Hàn Lam Nguyệt đưa tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại, tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc là vương phi đang muốn làm gì nhưng vẫn án binh bắt động vì con hổ vẫn đang đứng yên một chỗ đối đầu với Hàn Lam Nguyệt.
Dù là người có võ công cao cường đi chăng nữa thì cũng rất vất vả mới có thể hạ được con hổ.
Huống chi vương phi là một thân nữ nhi cành vàng lá ngọc, trong tay lại không một tất sắc thì làm sao mà đối phó với hổ dữ.
Vương phi, người mau chạy đi...!
Hai nha hoàn của vương phi lo lắng kêu lên.
Hàn Lam Nguyệt không trả lời, cũng không chạy đi, ngược lại cô không những không có chút sợ hãi nào mà nét mặt còn có vẻ rất trông đợi nhìn về phía con Hổ.
Một cơn gió từ đâu thổi đến mang theo hương thơm từ trên người của Hàn Lam Nguyệt bay về phía bạch hổ, nó ngửi thấy mùi hương đó thì ngay lập tức phi thẳng đến chỗ cô đang đứng.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ lạnh gáy trước sự việc, nhưng còn chưa đợi bọn họ kịp xông đến thì lại một lần nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết đứng vì ngỡ ngàng, ai nấy cũng mắt tròn mắt dẹt mà nhìn nhau.
Sở Bắc Dực trên tay cầm trường kiếm chuẩn bị phóng vào người con hổ cũng nhanh chóng dừng lại.
Con bạch hổ lao đến chỗ Hàn Lam Nguyệt thì dừng lại, nó quấn quýt dưới chân cô, cọ tới cọ lui vào người cô trông rất thoả mãn.
Tiếp theo lại nằm ịch ra đất mà lăn qua lăn lại như đang làm nũng vậy với cô vậy.
Hàn Lam Nguyệt nhìn thấy hành động này của nó thì trái tim như muốn tan chảy thành mật ngọt, ánh mắt cô cũng trở nên cưng chiều mà cúi người xuống vuốt v bộ long mềm mại của nó.
Bé cưng thật đáng yêu...!
ảnh minh hoạ
Ai nấy đều há hốc mồm, cầm như muốn rớt xuống đất.
Vương phi cũng quá uy vũ rồi đi, loài bạch hổ hung hãn như vậy mà cũng thuần hóa được.
Sở Bắc Dực nhìn hình ảnh hồng y nữ tử xứng bạch hổ lại đẹp đến oai vệ như vậy, cảm giác vừa hiên ngang uy quyền vừa mỹ lệ nhất thế gian.
Sau đó hắn không nói gì mà trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Đám binh lính dù nuối tiếc khung cảnh đẹp đẽ đó nhưng vẫn phải theo Sở Bắc Dực rời đi..