Sau khi gắng gượng trở về phòng, Hàn Lam Nguyệt tự bắt mạch cho mình một lần nữa.
Vương phi, người nằm đây nghỉ ngơi đi, em đi gọi đại phu đến xem bệnh cho người.
Tiểu Lan và Tiểu Nhu rất lấy làm nghiêm trọng khi Hàn Lam Nguyệt bị bệnh.
Không cần đâu, gọi đại phu cũng vô dụng, đi lấy giấy viết đến cho ta.
Hàn Lam Nguyệt níu tay Tiểu Lan lại nói.
Độc tố không nhiều, không gay thiệt mạng nhưng lại làm hao mòn sức khỏe dần dần vì bệnh vặt, rất khó để phát hiện ra là bị trúng độc, nếu là đại phu thông thường có thể sẽ khám không ra vì nhìn bề ngoài giống như đang nhiễm phong hàn bình thường mà thôi.
Cũng may là độc này cô biết cách giải, ngay sau đó cô viết ra một toa thuốc rồi sai Tiểu Lan ra ngoài bốc.
Đi nhanh rồi về.
Vâng ạ, em sẽ đi ngay
Tiểu Lan gấp rút ra ngoài mua thuốc, còn Tiểu Nhu thì ở lại chăm sóc cho Hàn Lam Nguyệt.
Lúc này đại phu mà Dung thị mời cũng đã đến.
Biết có khám cũng không có kết quả nên Hàn Lam Nguyệt đã từ chối gặp đại phu.
Đa tạ phu nhân đã quan tâm, ta chỉ là cảm mạo thông thường mà thôi, bên người có mang theo thuốc, không cần phiền đến đại phu đâu
Hàn Lam Nguyệt ở bên trong nói vọng ra.
Vậy...!
Dung thị cũng không biết phải nên làm thế nào, vương phi bị bệnh thì đương nhiên phải quan tâm rồi, nhưng vương phi không muốn nàng ta cũng không ép được.
Vậy vương phi cứ nghỉ ngơi đi nhé, nếu cần gì thì cứ nói với ta, ta sẽ đem đến cho người.
Nói xong thì Dung thị cùng vị đại phu kia rời đi.
Các nha hoàn đi theo thấy vậy thì liền nghĩ bụng, Hàn Lam Nguyệt vốn chỉ là đang viện cớ, ban nãy còn thấy nha hoàn thân cận của vương phi rời khỏi phủ, chắc chắn là muốn ra ngoài tìm đồ ngon rồi chứ gì.
Thật kiêu kì
Đến tối muộn một chút thì Tiểu Lan mới quay về, vì nơi đây thường xuyên bị lũ quét nên nông dân không thể trồng trọt, cũng vì vậy mà dược liệu càng trở nên khang hiếm.
Vương phi, em đã chạy đến rất nhiều cửa hiệu nhưng chỉ được có bao nhiêu đây thôi.
Tiểu Lan cầm than thuốc đưa cho Tiểu Nhu đi sắt.
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt lờ đờ nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhu đi ra khỏi phòng.
Một than thuốc là không đủ!
Một lát sau Tiểu Nhu quay lại với một chén thuốc trong tay.
Vương phi, người dậy uống chút thuốc đi
Hai nha hoàn nhẹ nhàng đỡ Hàn Lam Nguyệt ngồi dậy cho nàng uống thuốc.
Cô toàn thân không còn chút sức lực, đến uống thuốc cũng do Tiểu Lan dút cho, sắc mặt trắng bệch, hai cánh môi không chút huyết khí, cơ thể thì lúc nóng lúc lạnh,có lẽ cô đã cô đã phát sốt.
Uống xong thì cô nằm xuống giường, mi mắt đã không thể mở ra nổi nữa, Hàn Lam Nguyệt thiếp đi một cách đầy mệt mỏi.
- ----Sáng hôm sau.
Trong lúc mọi người đang ở trại tiếp tế thì Hàn Lam Nguyệt vẫn chưa tỉnh dậy.
Liễu Như Yên cùng các nha hoàn và quân lính đứng phát cháo cho dân chạy nạn.
Sở Bắc Dực cùng Hồ Bác tướng quân đứng trên tháp canh quan sát toàn cảnh tiếp tế.
Liễu Như Yên không quản ngại nắng mưa mà đứng cùng dân nạn, cô đưa tay khẽ lau đi nhưng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, những lúc như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười thân thiện với mọi người.
Từng hành động cử đó đều được thu hết vào mắt của Sở Bắc Dực.
Hắn trầm mặc, ánh mắt sâu sắc nhìn nữ tử y phục thô sơ đang bận bịu phát cháo đó.
Nhìn thấy cảnh này hắn lại nhớ đến vị được mọi người gọi là vương phi kia bây giờ lại chẳng thấy mặt mũi đâu.
Càng so sánh thì Sở Bắc Dực càng hậm hực trong lòng, sáng nay lúc hắn chuẩn bị ra ngoài thì vô tình nghe các gia nhân trong phủ thì thầm to nhỏ với nhau.
Nói Vương phi tính cách kiêu căng, không chịu được khổ, trong lúc dân chúng đang đói khổ không có cái ăn thì vương phi lại kén cá chọn canh, còn lén lút sai người ra ngoài tìm đồ ngon về ăn một mình.
Nói bản thân không khỏe nhưng khi phu nhân gọi đại phu đến thì lại không chịu khám, thế có phải không khỏe chỉ là cái cớ?
Tất cả những điều này cộng thêm thái độ trong bữa ăn tối hôm qua càng khiến Sở Bắc Dực thêm khẳn định lời người khác nói.
Thời tiếc sáng nắng chiều mưa, buổi tiếp tế kết thúc vào buổi chiều cũng là lúc cơn mưa kéo đến.
Lúc này mọi người ai nấy cũng tranh thủ thu dọn và chạy đi tránh mưa, Liễu Như Yên cũng vậy, trong lúc chạy lại vô tình bị trẹo chân nên toàn thân đã ngã xổng soài xuống mặt đất,
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt làm ướt hết y phục trên người Liễu Như Yên.
Liễu Cô nương, cô không sao chứ
A Ngọc vội đỡ Liễu Như Yên đứng dậy nhưng chân hình như đã bị trật rồi.
Làm sao bây giờ.
A Ngọc nhìn ngó xung quanh muốn tìm sự giúp đỡ.
Sở Bắc Dực lúc này lại từ đâu xuất hiện, không cần đợi nha hoàn A Ngọc mở lời, hắn trực tiếp đi đến phủ áo choàng của mình lên cho cô, xong lại bế thóc Liễu Như Yên lên.
Sở Bắc Dực tự mình ôm Liễu Như Yên trở về phủ dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Nằm trong vòng tay rắn chắc của Sở Bắc Dực, trong lòng Liễu Như Yên bắt đầu loạn nhịp, cô ta chưa bao giờ được tiếp xúc thân mật như vậy với hắn, gương mặt cũng dần đỏ lên một cách thẹn thùng.
Nhìn cảnh này ai không biết chuyện còn cho rằng Liễu Như Yên chính là sủng phi của vương
Đấy.
ta đã nói mà, chính phi thì sao chứ, chỉ được cái danh, còn không bằng một nữ tử được vương gia yêu thương và sủng ái
Phải đó, Liễu cô nương không ngại chịu cực khổ cùng người dân bắc thành chúng ta, không có giống như ai kia
Một vài nha hoàn bàn tán với nhau.
Hắn đưa Liễu Như Yên trở về khuê phòng, nhìn thấy vết xước rướm máu trên tay cô hắn không nói gì mà rời đi, từ đầu đến cuối không ai nói với ai câu nào.
Nàng ta nhìn Sở Bắc Dực rời đi mà lòng đầy luyến tiếc.
Một lúc sau có một đại phu đến nói là theo lệnh của vương gia xem xét vết thương cho cô, thế là tâm tư thiếu nữ si tình lại dâng lên, chàng có quan tâm đến cô, đã không còn xa cách như trước nữa, đây là một dấu hiệu tốt.
Không nghi ngờ gì nữa, chàng đã dần chấp nhận cô rồi.
Nụ cười hạnh phúc trên môi Liễu Như Yên lúc bấy giờ lại biến thành một nụ cười đắc ý..