Hàn Lam Nguyệt nói ra lời này khiến cho những ai nghe được không khỏi chạnh lòng, không gian như vắng lặng đi lời nói, có lẽ trong lòng vương phi đã quá thất vọng về vương gia rồi nên mới nói ra lời như vậy.
Được, vậy Hồ Bác xin phép đi báo cáo lại kế hoạch này với vương gia.
Được...!
Hàn Lam Nguyệt gật đầu một cái, lần nào cũng vậy, hắn chưa bao giờ tình nguyện tin cô dù chỉ một lần, ngay cả khi cô tương kế tựu kế đem chứng cứ đến ngay trước mặt hắn vậy mà hắn lại chọn che chở cho nữ nhân kia.
Vương Gia cũng thật là thiên vị...!
Hồ Điệp đi đến một cái ghế gần đó mà ngồi xuống, miệng thì lầu bầu oán trách Sở Bắc Dực.
Ay da, sao muội lại không có phép tắt như vậy chứ, vương phi còn chưa ngồi nữa mà, mau đứng lên
Dung Tử Âm quở trách Hồ Điệp, cô luôn là như vậy, tính cách tự nhiên phóng khoáng, không câu nệ lễ tiết, có lẽ là từ bé đã được tiếp xúc nhiều với những sự việc trong quân ngũ nên những hành động có hơi lỗ , không giống một nữ tử bình thường.
Hồ Điệp như sực nhớ lại liền đưa ánh mắt dò xét về phía vương phi cũng đồng thời đứng lên điều chỉnh lại tư thế khuôn phép.
Hàn Lam Nguyệt thấy được sự lúng túng của Hồ Điệp thì mắc cười.
Không sao đâu, ta rất thích tính cách tự do này của cô ấy, vì ta cũng không thích những quy tắc rườm rà đó, Hồ tiểu thư cứ tự nhiên đi
Chuyện hôm đó xin Hồ tiểu thư thứ lỗi, ta cũng bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, thực chất không hề cố ý muốn phá hủy đi thanh bảo kiếm đó của cô
Hàn Lam Nguyệt nói.
Vương phi cũng là vì cứu ta thôi, ta không trách người, ngược lại xin người thứ lỗi cho ta hôm đó đã vô lễ với người như vậy.
Hồ Điệp không dám nhìn thẳng Hàn Lam Nguyệt, mười ngón tay đan vào nhau có vẻ ngượng ngùng nói.
Ta đương nhiên không để bụng rồi, với lại ta cũng rất thích con người của Hồ Tiểu thư, không biết chúng ta có thể kết giao bằng hữu được không?
Hàn Lam Nguyệt vui vẻ lộ ra bản tính sảng khoái vốn có của mình khi đề nghị kết bạn với Hồ Điệp.
Hồ Điệp nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ, trái tim rộn vang bồi hồi, không ngờ vương phi lại thân thiện như vậy, muốn làm bằng hữu với cô.
Cầu còn không được...!
Hàn Lam Nguyệt thấy vậy thì rất vui, cô luôn thích những nữ tử có tính cách thẳng thắn như vậy, còn hơn những kẻ mặt ngoài tốt lành bên trong thối rửa.!
Dung Tử Âm đứng bên cạnh cũng vui không kém, cô và Hồ Điệp từ lúc này đã bắt đầu xem Hàn Lam Nguyệt như người một nhà rồi, trong lòng dự định, nếu ai dám ức hiếp vương phi thì bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Trò chuyện thêm một lúc thì Hồ Điệp và Dung Tử Âm cũng ra về, Hàn Lam Nguyệt thì quay lại phòng sắp xếp một vài thứ để chuẩn bị cho ngày mai đi quan sát nạn dân.
Bên này Sở Bắc Dực sau khi ôm Liễu Như Yên về phòng thì hắn ở lại an ủi nàng ta suốt cả một đêm, vì khi hắn vừa rời đi thì nàng ta lại làm loạn muốn chết, hết cách, vì sự an nguy của nàng ta nên hắn đành phải ở lại để trông chừng, mặc dù biết rằng cô nam quả nữ chung phòng như vậy là không hợp lễ nghĩa.
Sáng hôm sau, Khi Sở Bắc Dực trở về phòng của mình thì đã thấy Hồ Bác đứng đợi sẵn từ lúc nào.
Có việc gì?
Sở Bắc Dực đã không ngủ cả một đêm, tinh thần có chút uể oải, tâm trạng cũng bị trì xuống.
Vương Gia, thần có một kế hoạch mới muốn để ngài xem qua một chút, nếu không có gì đáng ngại thì có thể đem đi giúp nạn dân.
Hồ Bác tinh thần phấn chấn mà bẩm báo lại.
Vào trong rồi nói!
Sở Bắc Dực nói xong thì đi thẳng vào trong, như dự định, khi Hồ Bác trình bày lại những gì mình đã biết được từ vương phi cho Sở Bắc Dực nghe thì hắn rất hài lòng.
Là do ngươi nghĩ?
Sở Bắc Dực chăm chú vào những mô hình đang nổi lênh đênh trong chậu nước mà hỏi.
Ph...Phải, là do thần nghĩ ra!
Hồ Bác thật ngượng miệng khi nhận công sức của người khác về mình.
Rất tốt, vậy chúng ta dùng cách này đi
Sở Bắc Dực ngay lập tức ra lệnh cho Tiêu Tấn đi chỉnh đốn lại quân ngũ để chuẩn bị thực hiện kế hoạch cải cứu nạn dân.
Ngươi cũng quay về chuẩn bị đi, một canh giờ nữa chúng ta sẽ đi đến vùng núi hướng nam để lấy gỗ và đốn trúc.
Thần tuân lệnh.
Hồ Bác rời đi tức khắc để chuẩn bị, sở Bắc Dực cũng vào tắm lại một chút rồi chuẩn bị lên đường.
Cứ như vậy hai người chia ra hành xự, Sở Bắc Dực dẫn quân đi lấy gỗ làm nhà, Hồ Bác thì đi lấy trúc.
Hàn Lam Nguyệt và Hồ Điệp đi chung một đội với Hồ Bác tướng quân vào rừng trúc.
Quân lính khi biết vương phi cũng đi cùng thì không khỏi bàn tán và có chút khinh thường, vì những ngày qua không hề thấy bóng dáng vương phi ra khỏi cửa hay giúp đỡ tiếp tế lương thực cho dân, bây giờ lại đi theo muốn tỏ vẻ thương dân, một nữ nhân như vương phi đi theo chỉ làm vướng bận tay chân.
Hàn Lam Nguyệt và Hồ Điệp mỗi người cưỡi một con ngựa, đi được khoảng một canh giờ thì cũng đến được rừng trúc.
Mọi người bắt đầu lấy dụng cụ ra để chặt cây, kéo xe vào để vận chuyển, Hồ Điệp và Hàn Lam Nguyệt nhìn mọi người sau đó lại nhìn nhau.
Có muốn thử xem ai hạ được nhiều cây nhất không?
Hàn Lam Nguyệt mở lời.
Được thôi...ta từ nhỏ đã luyện võ nên sẽ nhường vương phi chặt trước trăm cây
Hồ Điệp Tự tin nói.
Như vậy thì không cần đâu...!
Nói rồi Hàn Lam Nguyệt đạp lên lưng ngựa rồi đứng vững trên đó.
Chúng ta bắt đầu chứ?
Hàn Lam Nguyệt nhìn Hồ Điệp hỏi
Được
Sau đó là hai bóng dáng nữ nhân cùng nhau bay đến một khoảng giữa rừng rồi đáp đất.
Những quân lính thấy vậy thì cũng rất bất ngờ, Hồ tiểu thư thì không nói, nhưng vương phi vậy mà cũng biết võ công.
Khinh công không tồi!
Hồ Điệp hơi bất ngờ vì vương phi biết võ công.
Quá khen.
Nói rồi Hàn Lam Nguyệt thông qua ý thức mà lấy về một thanh kiếm nhật chỉ trong cái chớp mắt.
Thật ra lúc cô bị trúng độc đã thử thông qua ý thức để lấy thuốc từ hiện đại về nhưng không được, vì lúc đó tinh thần lực của cô đang suy yếu, lúc cô dùng cách đó để lấy cây búa về phá hủy thanh kiếm của Hồ Điệp là đã dùng hết toàn bộ sức lực nên mới rơi vào tình trạng hôn mê, từ lúc đó cô đã phát hiện ra điểm này..