Hàn Lam Nguyệt nghe đến đây thì trái tim như thắt lại một lần nữa, hắn chỉ còn ba ngày để sống, tất cả cũng chỉ vì cứu cô!
,, Xoẹt,, Sở Bắc Dực gắng gượng đứng lên, bất ngờ rút kiếm của Tiêu Tấn hướng thẳng đến chỗ Liễu Như Yên mà chém xuống muốn kết liễu ả ta.
,,Keng,, Hàn Lam Nguyệt dùng kiếm của mình ngăn lại một kiếm của Sở Bắc Dực.
Nàng ta biết cách giải độc!
Hàn Lam Nguyệt không giải được độc nhưng biết đây là loại độc hiếm thấy, chỉ có người tạo ra nó mới biết cách trị nó.
Người đâu, mau lấy bút mực đến đây.
Hàn Lam Nguyệt ra lệnh, hưu thư cũng được, cầu xin cũng được, cô không thể trơ mắt nhìn Sở Bắc Dực chết đi như vậy...!
Sở Bắc Dực lúc này lại quay sang nhìn Hàn Lam Nguyệt, nàng thật sự muốn hắn viết hưu thư? không, hắn không muốn, hắn làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp như vậy được, càng không muốn để nàng phải chịu uỷ khuất bản thân trước kẻ thù vì hắn.
Hàn Lam Nguyệt, nàng có biết mình đang làm gì không? chẳng lẽ nàng tình nguyện quỳ dưới chân kẻ đã năm lần bảy lượt muốn hại mình?
Nàng là thê tử của Sở Bắc Dực ta, dù ta chết đi thì cũng không cho phép nàng hạ mình trước quân Bắc Hán.
Sở Bắc Dực cố hét lên, dù cơn đau đớn vẫn còn đang hành hạ hắn, nhưng sự tức giận càng lớn hơn khi cô lại muốn hắn chính tay viết hưu thư và tình nguyện bị Liễu Như Yên uy hiếp.
...!!!
Hàn Lam Nguyệt không trả lời, một nhóm nha hoàn nhanh chóng đem bàn và giấy mực đến.
Ngài mau viết đi...!
Sở Bắc Dực vừa đau vừa giận đến run người.
Không đời nào...!
Nếu ngài vì cứu ta mà chết đi, thì mạng này Hàn Lam Nguyệt ta cũng sẽ trả lại cho ngài!
Nàng...!!!, nàng uy hiếp ta?
Sở Bắc Dực nghe đến nàng muốn lấy mạng đền mạng thì hắn rất sợ, dù thế nào thì hắn rất muốn nàng sống tốt, nhưng hắn đời này kiếp này đã nhận định nàng là thê tử thì tuyệt đối sẽ không buông tay, ích kỷ cũng được, dù hắn có chết đi thì cũng muốn nàng mãi mãi là thê tử của Sở Bắc Dực này.
Ta không uy hiếp ngài, chỉ là ta không muốn phải nợ ân tình của bất cứ ai mà thôi
Hàn Lam Nguyệt thật sự không muốn hắn vì cô mà chết, thứ cô sợ nhất chính là cái nợ ân tình đó, nếu không trả cẩn thận, nó sẽ theo ta cả đời.
...!
Nhìn nữ nhân ngoan cố trước mắt, Sở Bắc Dực chỉ có thể tức điên lên, nàng không muốn dính líu đến hắn như vậy sao.
Sở Bắc Dực từng bước khó nhọc đi đến chiếc bàn được đặt cách đó không xa, Sở Bắc Dực nhíu mày cố nén lại đau đớn cầm lên cây bút.
Tay hắn run run thấm vào nghiêng mực, sau đó ánh mắt lạnh nhạt viết từng chữ nguệch ngoạc trên mặt giấy, Tiêu Tấn đứng bên cạnh chỉ bất giác nhìn lên chủ tử của mình.
Xong, tờ giấy được bỏ vào một phong thư, bên ngoài ghi rõ hai chữ,,Hưu Thư,,
Tiêu Tấn là người đưa bức thư đến tay Hàn Lam Nguyệt, cầm lấy bức hưu thư trong tay, trái tim Hàn Lam Nguyệt như nhói lên một cái.
Xong Hàn Lam Nguyệt đi đến trước mặt Liễu Như Yên, cô nắm chặt hai bàn tay, dù không muốn phải hạ mình trước kẻ như ả ta, nhưng ánh mắt cô rất kiên định, lấy đại cục làm trọng
Sở Bắc Dực không thể chết, hắn vừa là trụ cột của quốc gia, vừa là...một trong số những người vì cô mà hi sinh nhiều nhất.
Dù biết Liễu Như Yên là người duy nhất có thể trị cho mình những khi ả ta đưa ra điều kiện đó hắn đã không hề do dự mà muốn Liễu Như Yên.
Hưu thư đã viết rồi, quỳ xuống cầu xin đi chứ
Liễu Như Yên đứng một bên nhìn thấy thì cười đắc ý.
Hàn Lam Nguyệt quyết định hạ mình, khi cô hơi khụy gối quỳ xuống thì bị một chưởng nội lực phóng đến đẩy cô lùi lại vài bước trước khi kịp quỳ trước mặt Liễu Như Yên, một chưởng này cư nhiên lại rất nhẹ, không hề làm cô bị tổn thương.
,, Phụt,, Ngay sau đó Sở Bắc Dực liền phun ra một ngụm máu, sự đau đớn nhân lên gấp đôi khi hắn dùng đến nội lực để ngăn cản Hàn Lam Nguyệt quỳ.
SỞ BẮC DỰC!!!
Hàn Lam Nguyệt liền chạy đến xem.
Lúc này thái trong cung cũng được đưa đến.
Mau, mau đưa vương gia về phòng.
Xong Tiêu Tấn và La Thiên cùng Hàn Lam Nguyệt đưa Sở Bắc Dực vào phòng của cô.
Liễu Như Yên cũng gấp rút đi theo.
Hưu thư đã viết, cô ta không có được thì cũng không để người khác có được.
Nhưng đến cuối cùng Liễu Như Yên lại thua một triệt để, thua về danh dự lẫn tình yêu, thua thêm một trái tim, còn mất đi ca ca thân thiết nhất, cô sống một mình trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Liễu Như Yên gương mặt vô hồn bước vào, cô ta đuổi hết người ra ngoài, nhưng Hàn Lam nhất quyết không muốn đi, sau đó là ở lại tận mắt nhìn Liễu Như Yên giải độc cho Sở Bắc Dực, vì cô không an tâm, biết đâu cô ta lại giở trò gì thì sao.
Sau một tuần hương, cuối cùng thì độc trùng bên trong người của Sở Bắc Dực cũng được lấy ra và giết nó bằng cách thiêu đốt trên lửa.
Sở Bắc Dực cũng đã không còn đau đớn nữa, sau khi băng bó lại vết cắt ở trên cánh tay mà Liễu Như Yên đã rạch để dẫn dụ độc trùng chui ra.
Hàn Lam Nguyệt cũng bắt mạch lại cho Sở Bắc Dực, mạch tượng đã bình thường trở lại rồi.
Độc đã giải, ta có thể rời khỏi đây chứ?
Liễu Như Yên hỏi, nhưng cô ta biết chắc rằng sẽ không ai giữ mình lại.
Hàn Lam Nguyệt lại quay sang nhìn Sở Bắc Dực, dù sao thì nàng ta đã chính thức được trước vào phủ, phải xem hắn quyết định như thế nào.
Nếu vương phi đồng ý thì ngươi có thể đi
Sở Bắc Dực vốn muốn giữ Liễu Như Yên lại để Hàn Lam Nguyệt trả thù, nếu nàng chưa hả giận thì cô ta không thể đi.
Ta không có ý kiến, vả lại ta cũng không còn là vương phi của ngài nữa
Hàn Lam Nguyệt nét mặt lạnh lùng nói.
Tốt nhất là ngươi nên đi khỏi Nam Sở này, nếu còn quay trở lại thì ta sẽ tự tay ngươi!
Lời này của Sở Bắc Dực nói ra đã trực tiếp làm Liễu Như Yên đau đến tê tâm liệt phế, cô ta đã chết tâm, còn gì phải luyến tiếc nữa, người ta yêu lại một lòng muốn giết ta, Liễu Như Yên đã hoàn thành sụp đổ.
Cô ta lê từng bước chân vô lực ra bên ngoài.
La Thiên qua ánh mắt thì biết được chủ tử muốn gì, lập tức đi theo dõi Liễu Như Yên..