Ba ngày sau.
Tang lễ của Hạ An Vân diễn ra một cách đầy thương tiếc.
Còn Hàn Lam Nguyệt thì mấy ngày liền sau đó đã gấp rút cho người âm thầm điều ra các bang phái trên giang hồ để biết được thủ pháp giết người kia là thuộc bang phái nào.
Cô đã quan sát những nhát kiếm chí mạng mà mấy tên hung thủ đã để lại trên thi thể của những binh lính kia, thông qua điều này mà cô biết được đây nhất định là một tổ chức sát thủ chuyện nghiệp.
Còn một điều nữa mà cô đã luôn hoài nghi, từ khi cô đến đây thì chưa từng gây thù hay chuốt oán gì với ai ngoại trừ...!
Nghỉ đến đây thì Hàn Lam Nguyệt càng đau lòng, lẽ nào là cô đã làm liên luỵ đến An Vân!
Bắt đầu từ hôm xảy ra náo loạn ở hoàng cung thì Hàn Lam Nguyệt và Lâm phủ đã có xích mích, Lâm Thuần An kia tâm tính lại chẳng hề hiền lành gì, rất có thể chính là cô ta đã thuê sát thủ đến ám sát cô, nhưng không ngờ người ngồi bên trong xe ngựa của cô lại là Hạ An Vân.
Càng nghĩ thì trái tim Hàn Lam Nguyệt càng nhói đau, là cô đã làm liên luỵ đến muội ấy rồi sao? những giọt nước mắt đau thương lại rơi xuống, cô một mình ngồi ở trong phòng nhớ đến Hạ An Vân.
Sự ray rức trong lòng, sự thương tiếc cho Hạ An Vân và cả nỗi căm phẫn đối với kẻ thủ ác, tất cả những điều này đã dày vò Hàn Lam Nguyệt đến mức cùng cực.
Chủ tử, là Xài Hồ đây.
Vào đi.
Xài Hồ nghe xong thì đẩy cửa đi vào.
Đã tra ra sát thủ là người của bang phái nào!
Xài Hồ thận trọng báo cáo lại những gì mình đã điều tra được cho Hàn Lam Nguyệt.
Cô vốn xuất thân từ giang hồ nên rất nhanh đã có hướng điều tra tích cực.
Lại là ngươi,,độc phụ,,!!
Quả nhiên mẹ nào thì con nấy!
Hàn Lam Nguyệt cả người hực lên sát khí ngút trời, ánh mắt đã đỏ lườm vì tức giận, cô bây giờ dường như hắc hóa trở thành một con người khác, khí thế như tu la đến từ địa ngục đó khiến Xài Hồ đứng bên cạnh cũng thấy ớn lạnh sống lưng!
Không cần thiên binh vạn mã, ngay đêm đó một mình Hàn Lam Nguyệt mang theo lửa giận đi đến Sát Độc Môn.
Sự nóng giận và thù hận sẽ biến con người ta trở thành một ác quỷ đáng sợ nhất của địa ngục, cũng không biết cô đã dùng cách gì mà chỉ trong một đêm thần không biết quỷ không hay mà thảm sát hết một tổ chức sát thủ!
Sau khi Hàn Lam Nguyệt đã lấy được thứ mình cần thì,, Bùm,, một tiếng nổ vang trời và ngọn lửa bùng lên làm thiêu rụi hết đống thi thể kia.
Đừng quên là cô có không gian thông qua ý thức, dù là vũ khí hạng nặng như bom mìn hay súng bắn tỉa thì cô đều có thể có được, sát thủ thời này dù nó nội công thâm hậu đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng súng của cô được.
Hàn Lam Nguyệt xã giận xong thì lầm lũi bước từng bước đi về phía trước, cô siết chặt trong tay tờ giao dịch ám sát của Hoắc thị và tổ chức Sát thủ, trong đó đã ghi rõ ràng tên của cô,,Hàn Lam Nguyệt,,
Mà mọi hành động của cô đều đã được Sở Bắc Dực luôn từ xa bảo vệ cô chứng kiến toàn bộ.
Hắn biết chắc nàng sau khi biết được hung thủ đứng sau là ai thì nàng sẽ như thế nào, cũng như hôm nay, biết cô sẽ diệt môn Sát Độc môn, hắn âm thầm đi theo phía sau để yểm trợ và bảo vệ nếu những khi cô gặp nguy hiểm, nếu cô muốn huyết tẩy Lâm gia, hắn sẽ ở phía sau làm hậu thuẫn vững chắc cho cô, dù kết quả có ra sao thì hắn cũng bằng lòng giúp nàng gánh.
Tại sao hắn lại như vậy, có phải Sở Bắc Dực là một kẻ vì nữ sắc mà không màng tất cả? hay tình yêu và sự sủng ái của hắn dành cho nàng đã là một điều phi lý đến mất kiểm soát!
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn chỉ biết, hắn muốn yêu thương bảo vệ nàng, bảo vệ cả nụ cười và trái tim của nàng khỏi những tổn thương và đau đớn của thế gian này.
- -----
Sau khi Hàn Lam Nguyệt trở về, cô sắc mặt lạnh tanh bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó lấy ra bộ y phục mà Hạ An Vân thích nhất lúc còn sống mặc vào.
Tiểu Lan và Tiểu Nhu ở bên cạnh không nhiều lời mà đi đến giúp Hàn Lam Nguyệt chải chuốt và điều chỉnh lại y phục.
Bộ Y phục này thật sự rất đẹp.
.
ngôn tình hay
Hạ An Vân từng nói, cô ấy thích bộ bạch y này vì khi mặc lên thì trông cô nàng thuần khiết tựa một tiểu tiên nữ giáng trần vậy.
Mỗi lúc như vậy thì Hạ An Vân liền nắm tay Diệp Liên Hoa tung tăng chạy đến Phong Nguyệt Uyển của cô, đứng giữa những khóm hoa Di Tử xoay xoay mấy vòng rồi lại tạo dáng.
Nhớ đến những hồi ức tươi đẹp đó thì Hàn Lam Nguyệt lại rưng rưng nước mắt.
Để an ủi vong linh của muội nơi cửu tuyền...!
Tỷ tỷ sẽ tặng cho muội một bức,,Huyết Hoạ,, để muội thoả lòng uất hận nhé,, Vân Nhi,,!
Nói xong thì Hàn Lam Nguyệt thu lại cảm xúc, cô lạnh lùng bước ra khỏi cửa rồi phòng đi đến một khuôn viên nhỏ ở sau viện.
Tiểu Bạch, hôm nay cho em no nê một bữa nhé
Cứ như vậy một người một hổ đầy khí thế oai phong bước trên đường lớn tiến thẳng đến phủ Lâm tướng quân.
Diệp Liên Hoa nhìn thấy thái độ hôm nay của Hàn Lam Nguyệt có chút lạ lùng liền muốn đi theo nhưng lại bị Chu Ngân Sa ngăn lại.
Trước khi đi Hàn Lam Nguyệt đã dặn dò với Chu Ngân Sa là nhất định không cho ai can thiệp vào chuyện cô đang sắp làm, nhưng càng như vậy thì Diệp Liên Hoa càng lo lắng.
Có phải tỷ ấy đã biết được hung thủ là ai và muốn đi trả thù không?
Diệp Liên Hoa bấu víu vào hai cánh tay của Chu Ngân Sa mà rưng rưng hỏi.
Một là vì lo lắng cho Hàn Lam Nguyệt, hai là vì cô cũng rất muốn báo thù cho Vân muội của cô.
Ta muốn đến đó, cô đưa ta đi có được không? ta sẽ báo thù cho An Vân hức
....!
Như lại chạm vào nỗi đau, Diệp Liên Hoa lại khóc nấc lên như một đứa trẻ ở trước mặt Chu Ngân Sa.
Hức.
mau nói cho ta biết kẻ đó là ai đi, ta phải báo thù cho Vân Nhi!
Diệp Liên Hoa thương tâm và uất hận, một mực muốn Chu Ngân Sa đưa mình đi tìm hung thủ.
Nhưng vì không muốn để cô nàng thêm liên luỵ nên Chu Trọng Sinh đã từ phía sau đánh ngất Diệp Liên Hoa rồi cho người đưa nàng ta về phòng..