Bên trong đó là danh sách những lần giao dịch buôn bán nha phiến và tham ô hối lộ của Hoắc thị và những quan viên khác, và đương nhiên người đứng sau không ai khác ngoài Hoắc Thâm, Hoắc thái sư!
Nhìn đến những dòng ghi chép ấy khiến Ôn đại nhân không khỏi bàng hoàng và thất vọng mà nhìn về phía Hoắc thái sư.
Ta nghĩ là ngoài những người trong hoàng thất và Hoắc thái sư đây thì ông nên cho những người khác lui xuống hết đi
Giọng nói nghiêm nghị của Sở Bắc Dực lại vang lên.
Xong ai nấy cũng đều lấy làm lạ với lời kia của cửu vương gia.
Đây là muốn xử ép để giúp vương phi thoát tội ư, nên mới muốn những người khác tránh mặt?
Dù là rất muốn ở lại để biết được diễn biến tiếp theo nhưng tất cả đều đã bị đuổi ra ngoài ngoại trừ thái hậu và hoàng thượng, những người trong hoàng thất nội bộ.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Liên Hoa rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
Từ khi nàng bị đánh ngất thì đã luôn ở trong phủ, khi tỉnh lại chỉ thấy hầu nữ thân cận và Thất Công Chúa Chu Ngân Sa ở bên cạnh.
Cô thân thể yếu ớt vô lực mà gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ và sưng tấy lên vì khóc quá nhiều.
Cô tỉnh rồi sao, nào ta đỡ cô
Chu Ngân Sa và nha hoàn vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Liên Hoa.
Cô cảm thấy cơ thể sao rồi, trông cô tiều tụy quá, hay ta mời đại phu cho cô nhé
Lúc này Chu Trọng Sinh ngồi bên ngoài nghe được động tĩnh cũng vội vàng gõ cửa muốn đi vào.
Sau khi Chu Ngân Sa chỉnh lại y phục của Diệp Liên Hoa xong thì mới ra hiệu cho nha hoàng mở cửa.
Nàng sao rồi?
Chu Trọng Sinh hỏi.
Nhưng Diệp Liên Hoa lúc này chỉ nhớ đến chuyện của Hạ An Vân và Hàn Lam Nguyệt.
Câu đầu tiên mở miệng cũng là hỏi đến Hàn Lam Nguyệt.
Nguyệt tỷ tỷ đang ở đâu?
Tỷ ấy có phải đã đi trả thù cho Vân Nhi không
Ánh mắt Diệp Liên Hoa lại ngập nước nhìn lấy Chu Ngân Sa mà hỏi.
Hàn Lam Nguyệt cô ấy...!
Chu Ngân Sa không biết làm sao để nói cho Diệp Liên Hoa biết rằng Hàn Lam Nguyệt vì phạm tội giết người nên đã bị bắt giam vào đại lao.
Tỷ ấy làm sao...!có phải tỷ ấy đã gặp chuyện gì rồi không?
Không được...!như vậy không được
Tỷ ấy gặp nguy hiểm...!ta muốn đi gặp tỷ ấy
Nói xong Diệp Liên Hoa không đợi được câu trả lời của bọn họ thì đã vội vàng bước xuống khỏi giường mặc kệ sự ngăn cản của Chu Ngân Sa và nha hoàn mà loạn choạng chạy ra phía cửa.
Nàng không được đi...!
Chu Trọng Sinh đứng ra cản cô lại.
Không...!ta phải đi
Nói xong cô tránh né sự ngăn cản của Chu Trọng Sinh mà muốn chạy ra ngoài, nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị người ta kéo lại vào trong.
Thân thể đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế của Diệp Liên Hoa làm sao có sức chống lại một nam nhân to khỏe như Chu Trọng Sinh chứ.
Thất lễ rồi...!
Thế là mặc cho cô giãy giụa, Chu trọng Sinh mạnh mẽ ôm lấy người của Diệp Liên Hoa bế cô vào bên trong và hạ lệnh đóng cửa lại.
Ngài làm gì vậy...!mau thả ta ra...!
Diệp Liên Hoa chẳng chút kiêng nể thân phận vương tử của Chu Trọng Sinh mà quát lên với hắn.
Vậy mà hắn một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn nhẹ đặt cô xuống giường, sau đó thì nhẹ nhàng trấn an cô.
Vương phi đã có vương gia bên cạnh bảo vệ thị nhất định sẽ không gặp nguy hiểm
Còn nàng...!nếu ngoan ngoãn nghe lời, ăn chút gì đó và nghỉ ngơi thật tốt thì ta sẽ để nàng đi gặp vương phi...có được không?
Chu Trọng Sinh bình tĩnh đàm phán với nữ tử cứng đầu trước mặt.
.
Tỷ ấy thật sự không sao?....!
Đúng vậy...!
Diệp Liên Hoa nhìn vào đôi mắt kiêng định của Chu Trọng Sinh thì cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng tin cậy trong đó, nàng cuối cùng cũng tìm được một chút an lòng sau bao ngày trải qua giông bão.
Chu Ngân Sa thấy vậy cũng bớt lo lắng.
Xong sau đó người hầu nhanh chóng mang thức ăn lên, ba người cùng nhau dùng cơm, xong thì Chu Trọng Sinh ngồi nhìn Diệp Liên Hoa uống hết chén thuốc rồi mới an tâm trở về phòng của
Chu Ngân Sa thì ở lại cùng Diệp Liên Hoa để chăm sóc nàng ấy.
- -----Phòng Chu Trọng Sinh.
Ta đã tìm được nàng rồi...!
Vẫn là nữ tử cứng đầu không chút thay đổi
Chu Trọng Sinh cầm trong tay mãnh ngọc bội trông có vẻ đã cũ kỹ mà mỉm cười đến yêu đời, nhưng sau đó lại là một vẻ mặt tiếc nuối.
Nhưng ta đã trễ một bước rồi...!cũng là trễ cả đời với nàng...Liên Hoa!
Chu Trọng Sinh nhắm chặt đôi mắt, cúi đầu hôn nhẹ lên mảnh bạch ngọc ấy một cái, xong lại vô cùng trân quý mà cất vào bên trong người mình..