Hai ngày sau đó.
Thánh chỉ đến
Một vị công công trên tay cầm theo thánh chỉ, Sở Bắc Dực, và Hàn Lam Nguyệt ra đến nơi nghênh đón.
Cửu vương phi Hàn Lam Nguyệt lĩnh chỉ
Phụng Thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, cửu vương phi tài sắc hơn người phẩm hạnh cao quý, có công giúp giải quyết vấn đề nan giải của nước Tây Chu,
Nay trẫm ban phong hiệu,, Đệ nhất tài nữ,, Của nước Sở, ban hai vạn lượng kim ngân, châu bấu, hai trăm thửa ruộng đất, và nhà..
vv, khâm thử....!
Tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế
Sau khi tiếp chỉ, những rương đồ ngự ban lần lược được chuyển vào phủ, nhiều đến nỗi khiến người không thiếu tài vật như Sở Bắc Dực cũng thấy kinh ngạc.
Vị công công kia được tiểu nhu dúi vào tay một số ngân lượng, sau đó là được tiễn về.
Vương phi, tỷ lập công lớn gì vậy, lại được ban thưởng nhiều đến như vậy
Diệp Liên Hoa hai mắt phát sáng khi vào mấy rương châu bấu mà hỏi
Còn ban phong hiệu Đệ nhất tài nữ, tỷ thật tài quá đi, tỷ đã làm gì vậy?
Hạ An Vân hiếu kỳ hỏi, nàng ta dìu Hàn Lam Nguyệt ngồi lên ghế chính, bên cạnh là Sở Bắc Dực đang ung dung thưởng trà.
Diệp Liên Hoa cùng Hạ An Vân cũng vào vị trí dành cho mình mà ngồi xuống, vẫn là khuôn mặt tò mò háo hức, sen lẫn chút mong đợi mà nhìn về phía Hàn Lam Nguyệt.
Cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ giúp Sứ thần nước Tây Chu tạo ra loài hoa đào nở rộ bốn mùa mà không tàn
Thần kỳ như vậy sao, còn có loài hoa không tàn trong một năm ư!
Vậy tỷ làm sao mà tạo ra được vậy, muội cũng rất muốn biết a!
Hàn Lam Nguyệt cười nhẹ, sau đó giải thích.
Hay là ta thực hành cho các muội xem?
Được ạ
Người hầu nhanh chóng đi chuẩn bị theo căn dặn của vương phi, một hồi sau tất cả đều được bày trên một cái bàn.
Hàn Lam Nguyệt rời khỏi bàn trà, đi đến bắt đầu thực hiện.
Sở Bắc Dực tuy nhìn thì không mấy quan tâm, nhưng thực chất cũng rất muốn biết nàng dùng cách gì để đổi lấy hai vạn kỵ mã kia
Mọi người nhìn lên trên bàn, sau đó lại nhìn nhau, chỉ có một cành đào khô, rất nhiều sắp nến màu đỏ, và một cái lò đun ấm trà
Hàn Lam Nguyệt cho hết số nến đỏ vào một cái bát, sau đó bỏ lên lò nấu chảy ra hết, khi nấu tan thành một dạng nước lỏng có màu đỏ, nàng lại nhắc xuống, sau đó lại chụm bốn đầu ngón tay lại và nhúng vào nước màu đỏ kia.
Ôi vương phi người....!Hạ An Vân hô lên.
Điều này ngay lập tức khiến tất cả mọi người phát sợ, nàng lại nhúng tay vào nước nến nóng như vậy.
Hàn Lam Nguyệt không để ý, nàng rút tay ra lại nhúng vào chén nước lạnh bên cạnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy ba lần, đến khi nến trên tay nàng cứng lại.
Ai nấy đều chăm chú nhìn theo thao tác của Hàn Lam Nguyệt, sau khi thấy nàng tỉ mỉ hoàn thành từng bông hoa, gắn từng cánh hoa lên một cành đào khô, quả là rất vi diệu, thì ra hoa đào bốn mùa không tàn là như vậy.
Mọi người được chứng kiến đều tỏ vẻ trầm trồ, họ chưa từng thấy qua thủ thuật này, đương nhiên là thấy rất hay.
Nhưng đối với một người đến từ hiện đại như Hàn Lam Nguyệt, thì đây chỉ là một trò trẻ con mà thôi.
Vương phi thật không hổ danh là đệ nhất tài nữ mà, như vậy mà cũng làm ra được
Diệp Liên Hoa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hàn Lam Nguyệt, Hạ An Vân thì cứ ngắm ngía cành đào kia một cách si mê.
Nếu Các muội thích, sau này ta sẽ chỉ cho các muội nhiều thứ còn hay hơn thế này nữa Hàn Lam Nguyệt cười vui vẻ nói với hai trắc phi.
Sở Bắc Dực ngồi quan sát từ đầu đến cuối, quả thật nàng rất thông minh, nếu bên nước Tây Chu biết được, hai vạn kỵ mã lại đổi lấy một thứ được làm từ sắp nến như vậy, thật không biết là sắc mặt họ sẽ như thế nào nữa.
Nghĩ đến Tây Chu cùng vương phi nhà hắn dao dịch thua lỗ như vậy, Sở Bắc Dực lúc đầu còn nghĩ nàng tự cho mình là thông minh, sẽ làm mất mặt hoàng thất, bây giờ xem ra nàng thật sự rất có năng lực, trên môi hắn lại cười khẽ một cái, nhưng rất nhẹ, không ai phát hiện ra.
- ------- Buổi trưa.
Tỷ tỷ, gần đây trong phủ có tin đồn, vị Liễu cô nương kia cùng vương gia có quan hệ rất thân thiết, bây giờ đến ngoài phố cũng biết luôn rồi Diệp Liên Hoa nói
Ba người các nàng ngồi trong đình nghỉ mát, vừa nói chuyện vừa ăn điểm tâm và trái cây ướp lạnh.
Phải đó, chúng ta vào phủ cũng sắp được hai năm rồi, mà còn chưa từng được bước vào Ám Cư viện, huống hồ là cùng vương gia thân cận, nàng ta không danh phận, lại được vương gia sủng ái như vậy, thật ghen tỵ Hạ An Vân bỉu môi nói.
Các muội đừng ghen tị, nếu vương gia không yêu thương các muội, vậy thì ta sẽ thay vương gia sủng ái các muội, nếu nữ tử kia sau này dám ức hiếp các muội, ta sẽ thay các muội làm chủ, thấy thế nào
Còn nói bọn muội, chẳng phải tỷ luôn ái mộ vương gia sao, tỷ không thấy khó chịu khi vương gia sủng ái nữ nhân kia à
Diệp Liên Hoa hỏi.
Bây giờ tình cảm ta đối với vương gia như đèn cạn dầu, ngài ấy không quan tâm đến ta thì ta sống càng tốt, còn ngài ấy muốn cưới thêm ai ta đều không có ý kiến.
Hàn Lam Nguyệt vừa cắn hạt dưa vừa thanh nhàn nói, nàng dù sao cũng không thèm cầu cạnh sự yêu thương từ người khác, cũng đã từng bị những mật ngọt tình ái kia hại chết, một lần thôi đã đau như vậy rồi, nàng kiếp này không muốn nguyện tin vào tình yêu nữa.
Các muội có từng nghĩ đến, nếu các muội cùng nữ nhân của vương gia tranh đấu chốn hậu viện, nếu nữ tử đó lòng dạ mưu mô, muốn độc chiếm sủng ái của vương gia, sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để ám hại các muội không?
Hàn Lam Nguyệt bày ra dáng vẻ ngồi lê đôi mách, biểu cảm vô cùng sinh động khi dùng hiểu biết đi đóng phim cung đấu của mình ra doạ người.
Không phải chứ? Diệp Liên Hoa bắt đầu hơi hoài nghi lời nói của vương phi.
Có đáng sợ như thế không?
Hạ An Vân nhướng mày lên, mắt mở to, đưa tay che miệng, như thể đến giờ mới biết còn có loại chuyện như vậy.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường, nếu như có người trộn độc dược vào phấn thoa của các muội, muốn hủy hoại dung nhan, sống không bằng chết, hoặc có thể là trộn vào bát hương, muốn các muội sức khỏe hao mòn, bệnh tật triền miên, sau đó là chết dần dần theo đau đớn
Còn có loại vu oan như, cố tình bưng trà đến cho muội uống, nhưng nàng ta lại tự làm đổ tách trà vào tay mình, sau đó sẻ ở trước mặt vương gia tỏ vẻ đáng thương mà nói rằng
,, muội biết là tỷ không thích muội,, sau này muội sẽ cố gắng không làm chướng mắt tỷ nữa,,
Và vương gia sẽ cho rằng, các muội là nữ nhân hẹp hòi, đáng ghét, sẽ trừng phạt, có khi sẽ đầy muội đến một viện hoang mà cấm túc...haizz.