-Sáng hôm sau khi Kỳ An bước xuống dưới mọi người đã ngồi sẵn ở bàn ăn từ bao giờ...mọi người đang đợi cháu mới dùng bữa đó cháu ngồi xuống đi...mẹ Tuấn kiệt ân cần nói.
-Đợi cô ăn xong Tuấn kiệt nói...Kỳ An!! Cô lên phòng thay đồ đi xong tôi đưa cô đi cin việc, quần áo mới mua đặt ở trong tủ đó.
- Aˋ được..Thế là kỳ An bước lên phòng thay đồ,, lúc đi xuống cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng một chiếc quần jean sơ vin mới tinh, tóc ngắn tung bay nhìn rất thanh lịch.
- Nhìn cũng ổn đó, được rồi chúng ta đi thôi -Tuấn kiệt lịch sự mở cửa xe hơi để kỳ An lên trước rồi mới đi...chiếc xe hơi sang trọng lướt đi trên con đường phố nhộn nhịp người qua lại. chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cao trọc trời cô ngửa cổ nhìn mỏi ca mắt vẫn không thấy nóc tòa nhà đâu, sao người ta lại làm được như vậy chứ,, cô kinh ngạc bước vào trong cùng Tuấn kiệt.Bấm một nút đỏ trên tường cánh cửa sắt từ từ mở ra hai người bước vào trong rồi lại bấm một nút số cánh cửa sắt đóng lại kỳ An ngạc nhiên hỏi.
- Đây là gì vậy sao nó tự di chuyển được.
- Đồ ngốc, đây là thang máy, đi cái này chúng ta đỡ phải đi thang bộ cực lắm! TUẤN KIỆT mắc cười giải thích.
- Cô im lặng nhìn cánh cửa thang máy kêu tinh một cái cánh cửa lại mở ra, hai người bước ra ngoài đi về căn phòng cuối hành lang.Tuấn kiệt đưa tay lên go˜ cửa...cốc..cốc..Từ trong phòng vọng ra tiếng nói, vào đi.
-Hai người liền bước vào, Tuấn kiệt vui vẻ nói cậu nâu rồi không gặp Dịch Phong trông cậu vẫn bận rộn như xưa....nghe vậy người thanh niên cực kỳ nghiêm túc đang viết lách ký ký cái gì đó ngẩng khuôn mặt cực kỳ đẹp trai lên nhếch miệng nói...bây giờ cậu mới vác u mặt tới tôi tưởng cậu chết trôi ở đâu rồi.
-Tuấn kiệt nhếch miệng cười mỉa nói -Dịch Phong cậu muốn ăn cô˜ rô˜ tôi rồi à chờ mấy chục năm nữa nhớ.
- Đùa thôi tôi cũng không muốn ăn cô ˜ đám mà..Dịch Phong dừng lại đứng dậy bước tới chỗ Tuấn kiệt đang ngồi,, nhìn thấy cô gái xa lạ Dịch Phong toˋ moˋ hỏi...Ai vậy! Bạn gái mới à ăn mặc nghiêm túc thế.
-Không phải (Tuấn kiệt phản bác)
- Thế ai, Em họ à...Dịch Phong tiếp tục hỏi.
- Dịch Phong cậu bớt xaˋm đi, cô gái tôi nói muốn giới thiệu vào công ty cậu tối hôm qua đó...thế à sao không nói sớm, được rồi cậu ra ngoài đi để tôi còn phỏng vấn cô ta.
- Tôi ở lại không được aˋ.
- Vậy cậu muốn sao! Đã miễn hôˋ sơ lại còn đòi hỏi, Tôi không có ăn mất cô ta thế bây giờ cậu có ra không thì bảo -Dịch Phong hét lên.
-Cậu hét không ai nghe thấy đâu,, tôi ra là được chứ gì...thế là Tuấn kiệt bước ra ngoài cánh cửa liền đóng sập lại,, trong phòng bây giờ chỉ còn Dịch Phong cùng kỳ An.
- Cô ngồi xuống đi -Dịch Phong nhìn kỳ An nhẹ giọng nói.
- Kỳ An im lặng đứng đó không dám ngồi xuống cùng Dịch Phong - Cô cứ đứng như chờ chồng ở đấy làm gì,, cô không ngồi xuống để tôi phỏng vấn thì đi ra ngoài đi tôi còn rất nhiều việc phải làm -Dịch Phong tức giận nói.
-Kỳ An giật mình ngồi thụp xuống đối diện Dịch Phong đang ngồi chân vắt chéo vẻ mặt nghiêm túc.
- Vậy bây giờ tôi hỏi cô trả lời...Cô tên là gì
- Tôi...tên...Lâm kỳ An....Cô có vẻ hơi run khi nghe anh hỏi.
- Kỳ An!! Dịch Phong nhắc lại tên cũng hay đấy chứ, thế bây giờ cô muốn xin vào vị trí nào cứ nói...
-Vị trí nào cũng được chỉ cần có việc làm là được.
-Tôi nghe Tuấn kiệt nói cô mới tott trung cấp kế toán,nên tôi cho cô vào vị trí kế toán riêng của tôi chỉ việc nghe điện thoại bưng bê giấy tờ trà nước còn những thứ khác sẽ có người chỉ bảo cô sau,, công việc chỉ có thế cô làm được cô trả lời được câu hỏi của tôi thì được nhận.
- Được! Cô gật đầu đồng ý.
-Vậy tôi hỏi đây!
- Khoan đã! Có thể cho tôi biết mức lương của tôi nhận được là bao nhiêu một tháng không.bg-ssp-{height:px}
- Nếu làm tốt tháng cô sẽ nhận được triệu còn không làm được thì xin lỗi tôi không tiễn.
- Được rồi! cậu hỏi đi
- Được rồi! Con chuột nào đi bằng hai chân.
- Câu hỏi đầu tiên làm kỳ An sững người đây là câu hỏi dùng để phỏng vấn hay sao.
- Này sao cô không trả lời, không nghe rõ sao.
- Thế cũng hỏi sao! Chuột Mickey đi bằng hai chân-Dịch Phong cười nửa miệng "đúng rồi " tiếp "con vịt nào đi bằng hai chân ".
- Ôi trời!! Đây là những câu hỏi để đô´ con nít kia mà sao lại đem ra phỏng vấn như vậy.
-Trả lời nhanh lên! Dịch Phong tức giận
-Aˋ! Con vịt nào mà chẳng đi bằng hai chân
-yes! Đúng rồi "Dịch Phong vỗ tay đôm đốp nói " rất thông minh , cô được nhận,, ngày mai bắt đầu đi làm, hôm đó cô đến sẽ có người sắp xếp công việc cho cô, bây giờ thì về đi -Kỳ An khó hiểu nhìn Dịch Phong nhưng vẫn quay bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại- Tuấn kiệt đang ngồi đợi bên ngoài thấy kỳ An đi ra vội đứng dậy đi đến phía cô hỏi liên tiếp.
- Phỏng vấn sao rồi! Câu hỏi dễ chứ!! có trả lời được không,, cô có được nhận không..???
-stop!! Kỳ An la lên -cậu hỏi nhiều như vậy làm sao mà tôi trả lời được hết được.
-Vậy cậu ta nhận cô vào làm chứ.
-Tôi được nhận rồi! Nhưng tôi không hiểu nổi bạn anh đang nghĩ cái gì mà hỏi những câu đó làm phỏng vấn, Tôi nghĩ bạn anh nên đi khám não.
- Thế cậu ta hỏi gì cô!
-Nào là con chuột nào đi bằng hai chân, nào là con vịt nào đi bằng hai chân.Cậu ta nghĩ tôi là trẻ trâu à.
-Tuấn kiệt ôm bụng phá lên cười...a...ha...ha...ha.
- Bạn anh bị não đó, có gì mà đáng cười chứ.
-Không sao chắc cậu ta hôm nay quên chưa uống thuốc ý mà "Tuấn kiệt cô´ nhịn cười nói "...vậy cô được nhận vị trí nào?
-Thư ký riêng của cậu ta.
-Thư ký riêng à? Được đấy! Hôm nào thì đi làm.
- Ngày mai!
-Đi thôi! Bây giờ cũng muộn rồi còn gì, Tôi đưa cô đi ăn mừng cô được nhận làm,
-Kỳ An gật đầu ra hiệu đồng ý -bây giờ bụng cô cũng sôi sùng sục rồi còn gì còn ngại nguˋng gì nữa cô đâu có muốn bị chết đói -Tuấn kiệt trở cô đến một nhà hàng sang trọng,, bàn cô và cậu đang ngồi gần sát cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài rất đẹp- Tuấn kiệt cầm thực đơn gọi món hỏi Kỳ An -Này cô muốn ăn gì?ăn gì à?Tôi muốn ăn món gì đó ngon ngon" kỳ An vừa nói vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
- Được rồi!(nói rồi cậu quay sang nói với người phục vụ) ở đây có món gì ngon mang hết lên đây cho tôi..."Vâng thưa quý khách,,đồ ăn sẽ được mang lên ngay" người phục vụ vui mừng cầm thực đơn đi vào trong nhà bếp....