Đêm ấy, Phương Thần ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi cực độ, giữa chừng, cô cảm thấy có ai đó dã gạt những sợi tóc bết dính mồ hôi trên mặt cô, động tác rất khẽ khàng dịu dàng, ngón tay cứ bịn rịn không muốn rời đi, nhưng vì quá mệt, cô không sao mở mắt ra được. Toàn thân cô như bị chìm xuống giữa biển cả mênh mông, bị bao bọc bởi làn nước biển đen vô tận, cô co người trong vòng tay anh theo bản năng và ngủ rất ngon lành, không hề có chút sợ hãi nào.
Sau giấc ngủ thật sâu, tỉnh dậy thì trời đã sáng bạch.
Cô nằm nghiêng, chớp mắt, nhìn ra ánh nắng sớm đầu hè rực rỡ bên ngoài cửa sổ qua tấm rèm mỏng màu nâu nhạt.
Nghe bố mẹ nói, hồi trước cô đã chào đời vào giờ này, còn Lục Tịch lớn hơn cô hai tuổi nhưng sinh vào lúc chiều tối. Cha mẹ đã chọn đặt cho hai chị em những cái tên vừa có ý nghĩa kỷ niệm, vừa rất hay, vì thế có một dạo nó đã trở thành niềm tự hào của bố mẹ cô.
“Tỉnh rồi à?”, tiếng nói phát ra từ phía sau lưng, làm gián đoạn những dòng ký ức tản mạn của Phương Thần.
Cô “vâng” một tiếng, nghĩ thầm, rõ ràng là mình không hề cử động, thế mà không biết sao Hàn Duệ vẫn phát hiện ra.
Ánh mắt cô vẫn dừng lại ở vị trí cũ, cô chỉ khẽ nhấc bàn tay đang đặt ngang bên hông mình ra, rồi trở người ngồi dậy.
Mặc dù quần áo xộc xệch, nhưng vẻ mặt cô rất b tĩnh, cô đưa tay kéo cổ của chiếc áo ngủ sắp tuột khỏi vai, vừa thắt dây áo vừa nói: “Em định sẽ mau chóng quay trở lại cơ quan”. Giọng nói của cô nhẹ nhõm như đang nói về chuyện thời tiết ngày hôm nay, tuyệt nhiên không hề nhắc đến một chữ nào về chuyện tối hôm trước, nói xong cô đi vào nhà tắm.
Chưa bao giờ cô lại mất thời gian như vậy cho việc tắm rửa. Bốn mươi lăm phút sau khi Phương Thần đi chân trần trở lại phòng ngủ thì trong đó đã không còn một bóng người.
Đầu tiên cô đưa mắt nhìn chiếc giường bừa bộn, rồi sau đó cầm điện thoại tiến hành một cuộc gọi, mở tủ tìm một bộ quần áo rộng rãi màu trắng còn mới nguyên mặc lên người. Đến khi cô từ từ bước xuống cầu thang thì Hàn Duệ dã ngồi trên bàn ăn, đang thưởng thức bữa điểm tâm theo kiểu Tây mà đầu bếp đã chuẩn bị với vẻ rất nho nhã, lịch sự.
Thấy cô bước xuống, anh ngẩng lên nhìn cô một cái: “Trong bếp có cháo ngô đấy”.
Bình thường, mỗi sáng sau khi tỉnh dậy Phương Thần quen ăn bữa sáng theo kiểu truyền thống Trung Quốc, cháo ngô và cháo gạo là những món mà cô thích nhất, nhưng hôm nay cô không hề muốn ăn. Cô hất mái tóc còn ướt nước ra phía sau, quay ra mỉm cười và nói với đầu bếp: “Cho tôi một ly nước quả là được rồi”.
“Lát nữa em định đi đâu à?”, người đàn ông ngồi bên đưa ra lời thắc mắc trước kiểu ăn mặc của cô.
“Vận động một chút, vì thế không thể ăn quá no”, uống hết ly nước quả trong chừng hai phút, Phương Thần vừa đi ra ngoài vừa thuận miệng hỏi: “Bây giờ anh có thời gian đưa em đi không?”.
Khi chiếc xe dừng ở trước cổng trung tâm thể hình thì còn cách thời gian hẹn với huấn luyện viên gần mười lăm phút.
“Đang nghĩ gì vậy?”, Hàn Duệ dừng xe bên đường, hỏi.
Phương Thần lúc ấy mới đưa đôi mắt đang mơ màng tận đẩu tận đâu, quay sang nhìn anh.
“Suốt dọc đường cứ thẫn thờ, gì mà có vẻ tập trung thế?”.
“Không lẽ đến cả chuyện đó mà anh cũng quan tâm à?”, cô cười, hỏi lại.
Sắc mặt của Hàn Duệ hơi sầm xuống, dừng lại một lát, nói: “Trước khi kết thúc buổi tập, nhớ gọi điện cho anh”.
“Hôm nay anh rảnh rỗi như vậy sao?”.
Không ngoài dự đoán của cô, khuôn mặt điển trai ấy một lần nữa lại sa sầm xuống, còn trong lòng Phương Thần thì lại thấy một cảm giác đắc ý không bình thường.
Hết lần này đến lần khác, công khai có, ngầm ý có cô khiêu khích anh, không biết làm như vậy có động chạm đến lòng tự trọng của anh quá không? Vì cho đến bây giờ, những người dám nói với anh những câu như vậy không nhiều. Nhất là… nhất là sau một đêm đầy dấu ấn mạnh mẽ như đêm qua, theo lẽ thường thì phải tỏ ra tình cảm và dịu dàng một chút mới đúng. Nhưng cô không thể làm ra vẻ như con chim yếu đuối phải nương tựa vào con người được, thậm chí thái độ còn tỏ ra lạnh lùng hơn trước.
Đó chỉ là một lần thăng hoa và va chạm của sự ham muốn thuần túy, chẳng liên quan gì đến tình yêu. Tối hôm qua, trước khi chìm sâu vào bóng tối cô đã thầm nói như vậy với chính mình, và cố gắng gạt đi cảm giác mãn nguyện tràn đầy do một tình cảm rất chân thật mang đến, cảm giác mãn nguyện ấy khiến cô trong lúc mơ màng không nén được ý muốn đưa tay ra ôm chặt người đàn ông đang đè lên người mình.
Hàn Duệ không nói gì, không khí trong xe bỗng trở nên trầm xuống. Phương Thần nhìn thời gian, thấy đã sắp đến giờ, bèn cởi dây an toàn, nhưng bàn tay cô còn chưa kịp chạm vào cánh cửa xe thì cánh tay đã bị kéo lại, người nghiêng về bên trái. Nếu không phải vì có sự phản ứng rất kịp thời của thần kinh vận động thì trán cô đã đụng phải chiếc cằm rắn chắc của đối phương rồi.
Khi hai khuôn mặt chỉ cách nhau mấy centimet, Phương Thần khẽ chớp chớp hàng mi dày, nhìn đôi môi hơi lạnh của đối phương áp xuống.
Nụ hôn ấy phần nhiều mang ý trừng phạt, vì thế nó mạnh mẽ và không chút nương nhẹ. Cuối cùng, Hàn Duệ buông cô ra, đưa ngón tay vuốt ve một lần quanh đôi môi hồng xinh đẹp, rồi nhướng mày vẻ rất vừa lòng không nên quá kiêu ngạo như vậy”.
“…Sao anh biết điều đó đối với em không phải là một kiểu hạnh phúc?” Phương Thần ngồi thẳng người lại, không hề đỏ mặt và cũng không hề tỏ ra tức giận, khuôn mặt còn nở một nụ cười, cũng nhướng mày lên: “Biết đâu, em cũng rất thích thú”.
“Xem ra em thích bị đối xử một cách thô bạo”, Hàn Duệ đưa ra nhận xét một cách bình thản.
“Thực ra, tối hôm qua anh cũng không hề dịu dàng”.
Nhưng vừa nói xong, Phương Thần lập tức thấy rất hối hận, không biết có phải vì cô bị cơn giận làm cho hồ đồ hay không mà sao lại chủ động nhắc đến chuyện đó? Xem ra khiêu khích người đàn ông này quá mức cũng không phải là một việc tốt, bây giờ đến cả sự sáng suốt của bản thân cũng bị ảnh hưởng.
Cô mím chặt môi, không nói thêm lời nào, đẩy cửa bước xuống xe, nhưng một lần nữa cánh tay cô bị giữ lại.
Ánh mắt của Hàn Duệ sâu thẳm như biển, bao chặt lấy cô. Anh hỏi: “Nếu đã nhắc đến rồi, không lẽ em không có điều gì định nói về chuyện xảy ra tối hôm qua sao?”.
Cô vùng ra khỏi tay anh, hỏi lại: “Anh thấy là em nên nói điều gì?”. Trong đôi mắt trong veo lộ vẻ châm biếm, cô nói: “Yên tâm đi, em không có ý định bảo anh phải chịu trách nhiệm đâu”.
“Như thế là ý gì?”.
“Chuyện đó anh tình nguyện, em bằng lòng, chúng ta đều là những người trưởng thành, em không thấy có bất cứ một nhu cầu cần phải thảo luận nào sau việc đó.” Rồi cô chợt nghĩ đến một điều khác, bèn cười nói: “Tất nhiên. Nếu anh muốn thì anh có thể mua một món đồ trang sức bằng ngọc ngà gì đó tặng em cũng được. Chẳng phải thông thường đàn ông đều thích dùng cách đó để bù đắp, để lương tâm khỏi cảm thấy áy náy mà nó vốn đã ít tới mức thảm hại đó hay sao? Không biết anh có thói quen đó không? Còn em thì rất vui lòng chấp nhận n
Phương Thần nói một hơi hết câu, rồi dứt khoát nhưng cũng không vội vàng xuống xe, đổi một tư thế thoải mái hơn, nghiêng người đón ánh mắt của Hàn Duệ.
Hồi lâu sau, Phương Thần mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Duệ vang đến: “Em cảm thấy như thế là được?”.
“Tất nhiên”, cô nghênh đầu.
Không hiểu vì giọng nói của cô hay vì biểu hiện ấy, Hàn Duệ chợt khẽ cười một tiếng, hơi cúi đầu xuống châm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói thuốc trắng và mỏng, dường như ngẫm nghĩ điều gì đó: “Dùng tiền là có thể thực sự mua được em?”.
Mãi cho tới rất lâu sau đó, mỗi khi nhớ lại, Phương Thần vẫn không sao hiểu được câu nói ấy của Hàn Duệ rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Cái gọi là mua chuộc, là chỉ việc mua chuộc thân thể cô? Hay là trái tim cô?
Tóm lại, cuộc nói chuyện không lấy gì làm vui vẻ trong buổi sáng hôm ấy đã chấm dứt bằng một cú điện thoại của ai đó gọi tới cho Hàn Duệ. Nhân cơ hội đó, Phương Thần xuống xe, đầu không ngoảnh lại đi thẳng lên phòng tập của tòa nhà cao chọc trời ba mươi tư tầng. Nhưng đến tận nửa tiếng sau khi kết thúc buổi tập, Phương Thần vẫn nhìn thấy chiếc xe đua bắt mắt ấy ở nguyên vị trí mà cô đã xuống và cả người đàn ông điển trai đang đứng hút thuốc bên cạnh xe.
Xem ra, hôm nay Hàn Duệ thực sự rảnh rỗi, Phương thần vừa bước đến, vừa thở dài trong lòng,
Anh đưa cô đi qua cả nửa thành phố để ăn một bữa trưa, khi đi sang đường, anh khoác tay cô rất tự nhiên. Cô đưa mắt liếc nhìn gương mặt rất bình thản của anh, hơi vùng ra, nhưng tất nhiên là không được, vì thế đành im lặng để mặc anh đưa đi.