Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Ngật Chu về muộn hơn dự kiến của cô một tuần, lần này tới nhà anh cùng Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hạo đã cách lần cuối cô gặp anh ba tuần.

Lâu rồi không gặp, anh đã cắt tóc, trông sạch sẽ, thoải mái, tươi tắn hơn. Mặt anh vẫn như trước, dịu dàng cùng với nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi dạy dỗ người khác vẫn có sự sắc bén.

Ba người dựa theo quy trình trước đó, trước hết là bị anh kiểm tra mấy bài thi gần đây, sau đó ngồi thành hàng trong thư phòng làm bài tập, rồi mới tới giảng đề.

“Người đâu rồi, Lý Ngật Chu.”

“Chu ca! Bọn tôi tới rồi!”

Bên ngoài đột nhiên có tiếng người gọi, Lý Ngật Chu đang giảng đề cho Hứa Đình Ưu, nghe thấy âm thanh, anh bảo cô tự suy nghĩ kỹ trước, còn mình đi ra ngoài xem thử.

Có bốn người tới, Hứa Nguyên Hách, Triệu Kha, Tống Sơ Toàn, và cả lớp trưởng lớp họ – Trần Khải, trên tay mỗi người đều cầm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Bọn họ nghe nói hôm nay anh đã trở về, lại nghĩ lâu rồi chưa liên hoan, bèn mua nguyên liệu nấu ăn trực tiếp giết tới cửa.

Lý Ngật Chu nói: “Đã nói với các cậu là mấy đứa nhỏ này còn chưa xong, tới sớm như vậy làm gì.”

“Còn không phải nghĩ tới sớm để chuẩn bị sao, dù gì cũng là tự nấu ăn.” Triệu Kha thò đầu về phía trước xem xét: “Ai da, đều đang ở đây ngoan ngoãn làm bài tập sao?”

“Ừ.”

Hứa Nguyên Hách đi về phía thư phòng: “Hai tiểu quỷ kia còn biết nghe lời à?.”

Lý Ngật Chu: “Miễn cưỡng.”

Hứa Nguyên Hách đứng ở cửa thư phòng, ba người còn lại cũng tò mò đi theo tới cửa thư phòng. Vì vậy, Phương Nam Chi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy đôi mắt ở cửa, cô sợ tới mức suýt nữa đã làm rơi bút.

Hứa Nguyên Hạo lại rất vui: “Anh! Sao mọi người lại tới đây, chơi cái gì vậy!”

Hứa Nguyên Hách: “Chơi cái khỉ, làm bài tập của em đi.”

Hứa Nguyên Hạo cũng không tức giận, cậu nhìn về phía nữ sinh duy nhất ở cửa: “Chị Sơ Toàn, chị cầm cái gì vậy, mang đồ ăn ngon tới cho bọn em à?”

Tống Sơ Toàn cười với cậu: “Đúng vậy, mua rất nhiều đồ ăn ngon, còn phải tự mình làm nữa. Các em mau làm bài tập đi, làm xong ra giúp đỡ.”

“Được ạ!”

“Được rồi, các cậu đều ra ngoài đi, đừng quấy rầy bọn họ.” Lý Ngật Chu bắt đầu đuổi người: “Tự mình dùng phòng bếp đi.”

Triệu Kha: “Được rồi! Chu ca vất vả rồi!”

Lớp trưởng Trần Khải nói: “Tôi đi rửa rau trước.”

Tống Sơ Toàn nói: “Tôi cũng đi rửa rau trước, Lý Ngật Chu, cậu nhanh lên nhé, hôm nay cậu phải nấu hai món đó.”

Lý Ngật Chu không có bộ dáng gì, kéo ghế ngồi xuống, đưa lưng về phía mọi người, giơ tay ra hiệu bọn họ nhanh chóng rời đi.

Tầm mắt Phương Nam Chi dừng lại trên người Tống Sơ Toàn một lúc, hôm nay cô ấy mặc một bộ váy rất đẹp, màu trắng gạo, trông vừa đáng yêu vừa hoạt bát.

Cô lại im lặng cúi đầu.

Sau khi mọi người rời đi, cửa thư phòng cũng đóng lại.

Lý Ngật Chu nhìn hai người đang có tâm tư xao nhãng, bèn gõ nhẹ vào mặt bàn: “Hứa Đình Ưu, em tới trước đi.”

“Ồ…”

Hai chị em nhà họ Hứa hiển nhiên không ngồi yên được, Lý Ngật Chu dứt khoát tăng tốc giải quyết xong hai người bọn họ rồi thả họ ra ngoài.

Như vậy cũng giúp anh đỡ đau đầu hơn.

“Em cũng muốn nhanh chóng ra ngoài chơi sao?” Chỉ còn lại Phương Nam Chi, Lý Ngật Chu hỏi.

Phương Nam Chi vội vàng nói: “Em không có.”

Lý Ngật Chu nhàn nhạt nói: “Nếu hai người kia cũng giống như em thì thành tích cũng sẽ không tăng chậm như vậy.”

“…”

“Mấy bài thi gần đây em làm không tệ.”

Phương Nam Chi không gặp anh lâu như vậy, giờ lại ở chung một mình nên cô bắt đầu căng thẳng: “Em còn… Còn phải cố gắng thêm.”

“Bài tập có vấn đề gì không?”

Thật ra… Không có vấn đề gì, bài tập hôm nay rất đơn giản.

Nhưng cô không muốn ra ngoài nhanh như vậy, trong lòng cô muốn ở lại lâu một chút.

“Em không biết tiếng anh có chỗ nào bị sai hay không, anh xem giúp em nhé?”

“Được.”

Lý Ngật Chu cầm bài tập của cô qua, sau khi nhìn lướt một lượt, phát hiện chỗ bị sai rất ít, anh thấy khá mừng: “Tỉ lệ sai môn tiếng anh của em thấp đi nhiều rồi, có tiến bộ.”

Mắt Phương Nam Chi lấp lánh niềm vui: “Dạ, anh nói phải nghe nhiều, học thuộc nhiều, gần đây em vẫn luôn làm như vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Lý Ngật Chu nói: “Giảng lại đề sai cho em nhé.”

“Vâng.”

Nhưng cô cũng chẳng làm sai mấy đề, chưa được mấy phút đã giảng xong hết rồi.

Anh hỏi cô còn cái gì không hiểu nữa không.

Thực sự không có nữa, nhưng mà… Trong lòng cô có một âm thanh đang thầm nói, nghĩ đi, nghĩ lại đi.

Cô không muốn anh rời đi ngay, thậm chí âm thanh kia còn thầm ám chỉ rằng sau khi anh đi thì sẽ ở cùng một chỗ với Tống Sơ Toàn, hai người họ sẽ cười cười nói nói, họ sẽ nói đến rất nhiều chủ đề còn cô thì trở thành một nhân vật ngoài lề.

“Em…”

“Sao vậy?’

“Có một đề toán.” Cuối cùng cô cũng mở lời.

Lý Ngật Chu hiểu ra, một tay anh chống đầu, hơi lười biếng nói: “Được, đưa anh xem thử.”

Gần như Phương Nam Chi hối hận ngay lập tức, nhưng nói dối thì cũng đã nói rồi, cô phải làm cho trót.

May mà trên cuốn sách trước đó có một bài tập lớn mà cô thực sự chưa giải ra, không phải không biết mà là chưa bắt đầu làm, lúc này chỉ có thể căng da đầu nói với anh là bản thân không tính ra chỗ này.

Lý Ngật Chu cũng không cảm thấy có gì không đúng, Phương Nam Chi quá ngoan, anh không cho rằng cô sẽ nói dối điều gì.

Sau khi lấy qua, anh rũ mắt bắt đầu tính toán.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng cười đùa từ bên ngoài vọng vào.

Cô lẳng lặng nhìn góc nghiêng của Lý Ngật Chu rồi cảm thấy bản thân thật là ti tiện.

Nhưng trong không gian không được xem là rộng lớn này, chỉ có bản thân cô nghe thấy tiếng hô hấp của anh, cảm giác vui sướng vi diệu ấy cứ từng giây từng phút mài trên trái tim cô.

Cô thực sự cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

“Em, em hiểu rồi!”

“Hả?” Lý Ngật Chu mới tính được một nửa.

Phương Nam Chi ngại tiếp tục “lôi kéo” anh, cô nói: “Lúc đầu em không biết dùng cách nào, vừa nãy nhìn theo mạch suy nghĩ của anh, hình như em biết tiếp theo nên tính như thế nào rồi.”

Lý Ngật Chu hơi nhướng mày, cười: “Phản ứng rất nhanh.”

Phương Nam Chi rũ mắt, tai cũng đỏ lên: “Vậy anh ra ngoài giúp mọi người đi, để em tự làm.”

Lý Ngật Chu: “Được, em cứ tự mình làm lại một lần nữa, nếu còn không tính ra được thì nói tiếp.”

Phương Nam Chi liên tục gật đầu.

Sau khi Lý Ngật Chu rời đi, Phương Nam Chi thở phào một hơi.

Sau đó, cô mất mười mấy phút đồng hồ để tính ra đáp án của bài tập đó.

Lúc này, bên ngoài phòng ăn đang rất ồn ào, có người đang rửa nguyên liệu nấu ăn, có người làm cơm, còn có người đang bày những món nguội.

“Phương Liễu Liễu, cậu được lắm! Nhanh tới đây xem, tớ bày bàn như vậy được không?” Hứa Đình Ưu nói.

Triệu Kha: “Em gái à, người nào không biết nghe cái giọng điệu này của em xong còn tưởng em làm ra được món gì đặc sắc lắm đó.”

Hứa Đình Ưu nhíu mày: “Sao hả, ý của anh là bày bàn thì không cần có kỹ thuật à? Đống dưa hấu này cũng là do em bổ ra đó, có kỹ thuật xắt rau.”

Triệu Kha đầu hàng: “Được rồi, em nói gì cũng đúng!”

Phương Nam Chi đi qua: “Dưa hấu được bổ khá tốt.”

Hứa Đình Ưu vui vẻ: “Đúng đó.”

Phương Nam Chi nhìn cô ấy, do dự một lúc rồi nói: “Đình Ưu, vậy, tớ đi trước nhé?”

Đây là buổi liên hoan của bọn họ, Phương Nam Chi cũng không biết bản thân mình có nên ở lại không.

Triệu Kha nói: “Đi gì mà đi, hôm nay bọn anh xuống bếp, em đừng đi, cùng nhau ăn cơm đi.”

“Nhà em có lẽ… cũng nấu cơm rồi.”

Triệu Kha: “Thì có sao đâu, gọi về nhà một cuộc điện thoại nói hôm nay ở nhà anh Ngật Chu của chúng ta ăn cơm.”

Hứa Đình Ưu nói: “Yên tâm đi, tớ đã gọi điện thoại qua rồi, lúc tớ nói chuyện với mẹ tớ, mẹ cậu cũng ở đó nên tớ tiện thể nói luôn, hôm nay chúng ta ăn cơm ở đây.”

Phương Nam Chi: “Ừm… Như vậy cũng được.”

Triệu Kha: “Đúng rồi, đàn em, em biết nấu ăn không? Hôm nay bọn anh những ai biết nấu ăn thì đều phải làm hai món.”

Lý Ngật Chu đi ngang qua; “Cậu mau chuẩn bị phần của cậu đi, đừng có mà sai bảo trẻ con.”

Triệu Kha: “Ai nha, thêm một người thì có thêm một món, mua nhiều nguyên liệu như vậy mà.”

Phương Nam Chi chớp mắt: “Không sao, em làm được.”

Lý Ngật Chu dừng lại: “Em chắc chắn chưa?”

Phương Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Những món đơn giản em đều có thể làm được.”

Hai tên tiểu quỷ khác không phải gọt hoa quả thì là ngồi một bên chơi, vì thế vừa rồi Lý Ngật Chu cũng không có ý định bảo Phương Nam Chi đi nấu cơm, không nghĩ tới cô lại chủ động nhảy vào cái hố của Triệu Kha.

Triệu Kha: “Được, đơn giản thôi là được rồi. Trong bếp có cá, thịt bò, hải sản, rau, em cứ chọn thoải mái.”

“Vâng.” Cô quay người vào trong, Lý Ngật Chu tiện tay cầm quả dâu tây ném về phía Triệu Kha: “Cậu cũng đừng nhàn rỗi ở đó nữa, đi làm việc đi.”

Triệu Kha vững vàng bắt được: “Tuân lệnh.”

Phương Nam Chi thực sự biết nấu ăn, dù sao thì lúc nhỏ trong nhà cũng chẳng giàu có gì, những đứa trẻ nhà nghèo phải làm việc nhà từ sớm, lúc ông bà nội bận rộn, cô đã có thể nấu cơm đợi ông bà về ăn từ lúc còn nhỏ xíu xiu rồi.

Cô chọn thịt bò với một vài nguyên liệu có thể nấu cùng từ trong túi rồi tiến vào phòng bếp.

Lúc này trong phòng bếp có hai người, Tống Sơ Toàn đang rửa nguyên liệu của cô ấy, Hứa Nguyên Hách đang cầm muôi, điều này khiến cho Phương Nam Chi rất ngạc nhiên, nói cho cùng thì trong ấn tượng của cô, hình tượng của Hứa Nguyên Hách là “thiếu gia” không phân biệt nổi ngũ cốc.

“Em cần rửa gì sao, có muốn chị giúp không?” Tống Sơ Toàn thấy cô bước vào, nhiệt tình hỏi.

Giọng của cô ấy rất ngọt, nghe thôi cũng thấy thoải mái.

Phương Nam Chi: “Em tự làm là được rồi, cảm ơn chị.”

“Được rồi, đàn em, nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi chị.” Tống Sơ Toàn nói: “Chị không biết nhiều lắm, chỉ làm được vài món thôi, có điều phụ em một tay thì vẫn được.”

“Dạ, cảm ơn chị.”

Hai người cùng nhau đứng trước bồn rửa nguyên liệu cần dùng, Tống Sơ Toàn thấp hơn cô một chút, lại còn gầy nữa, nhìn gần vô cùng mềm mại đáng yêu.

Phương Nam Chi cảm thấy hâm mộ, cô nghĩ thầm nữ sinh như vậy nhất định sẽ được nhiều người yêu thích.

Hơn nữa, tính cách cô ấy cũng rất tốt.

Điều này làm cô cảm thấy vừa rồi bản thân cố ý giữ Lý Ngật Chu lại, không muốn anh đến nói chuyện cười đùa với Tống Sơ Toàn lại càng ti tiện hơn…

——

Phòng bếp nhà Lý Ngật Chu có ba chỗ có thể đặt nồi, lúc này Hứa Nguyên Hách và Tống Sơ Toàn mỗi người đang giữ một cái chảo xào rau.

Phương Nam Chi chuẩn bị làm ức bò hầm cà chua và khoai tây, sau khi cắt thái nguyên liệu, chuẩn bị chu toàn thì dùng một cái nồi chiếm nốt vị trí cuối cùng.

Cô cho rượu gia vị vào nồi, gừng cắt lát, cuối cùng cho ức bò vào rồi đun cho ra hết bọt máu.

Trong lúc chờ đợi, cô đứng một bên nhìn hai người kia nấu.

Tống Sơ Toàn đang xào khoai tây thái sợi, cũng khá đơn giản.

Món của Hứa Nguyên Hách thì khó hơn một chút, anh đang chiên cá, có lẽ anh cũng chưa có kinh nghiệm vào bếp, dầu ăn bị đổ hơi quá tay.

Nhưng anh làm rất nhàn nhã.

Hứa Nguyên Hách cảm thấy nấu ăn cũng không phải việc gì khó, ví dụ như bản thân, bình thường chẳng làm bao giờ, nhưng chỉ cần nhìn sách hướng dẫn là có thể làm ra những thứ tương tự, anh tin món cá anh làm hôm nay chắc chắn sẽ rất ngon.

Lật lại mặt kia, sau khi cảm thấy cũng ổn rồi, anh lấy nước đặt ở bên cạnh rồi đổ toàn bộ vào trong.

“Khoan đã ——” Tim Phương Nam Chi vọt lên đến cổ họng, cô hét lên nhưng không kịp nữa rồi.

Sau khi Hứa Nguyên Hách đổ nước vào nồi, một ngọn lửa bùng lên cao, Tống Sơ Toàn hét lên, bị dọa đến khoai tây cũng không cần nữa, chạy ra thật xa.

Mu bàn tay Hứa Nguyên Hách lập tức đau nhói, anh ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tìm nắp nồi.

Thế nhưng đã có người nhanh hơn anh một bước, người đó xông lên đẩy anh ra phía sau, đón lấy chảo dầu, một tay khác không chút do dự đậy nắp lên.

Ngọn lửa ở mép chảo còn hơi bùng lên nhưng người tới rất trấn định, vẫn nắm chắc tay cầm, đến khi ngọn lửa biến mất hẳn, cô mới buông tay, quay đầu nhìn anh: “Cho nhiều dầu quá, lúc thêm nước vào nhất định phải cẩn thận.”

Giữa trán Hứa Nguyên Hách vẫn còn một tầng mồ hôi mỏng, anh nhìn cô một cái, thật lâu sau mới ừ một tiếng.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động trong bếp đều chạy xô vào.

Triệu Kha: “Mẹ kiếp! Vừa rồi đốt bếp à?!”

Hứa Đình Ưu: “Anh, tay anh có sao không, đỏ lên rồi kìa.”

Vừa nãy dầu bắ n ra, Hứa Nguyên Hách bị bỏng một mảng nhỏ.

Lý Ngật Chu đẩy những người không liên quan ra ngoài, nhíu mày nói: “Ngâm nước lạnh trước rồi ra ngoài bôi thuốc.”

Anh rũ mắt xuống rồi nói với Phương Nam Chi: “Em cũng đi ngâm nước đi.”

Hứa Nguyên Hách đã xoay người đi đến bồn rửa tay, nghe vậy thì dừng chân lại, anh cũng nhìn tay Phương Nam Chi.

Lúc này anh mới phát hiện vừa rồi vì đón lấy cái chảo mà cô cũng bị dầu bắn vào, trên mu bàn tay có hai vết đỏ hồng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio