[6.]
Tôi không cùng Giang Dực về nhà mà men theo cây cầu đi về phía trước không mục đích.
Hôm nay hoàng hôn thật đẹp, ánh chiều hôm phủ khắp bầu trời, rõ ràng cảnh vật đẹp như vậy, nhưng tôi lại không có chút tâm trạng nào để thưởng thức
Tôi bò lên lan can được sơn màu, ánh mắt trống rỗng nhìn lên mặt sông.
Có người chụp ảnh mặt trời lặn, cũng có một nhà ba người nắm tay nhau cùng dạo bước.
Mà tôi thì sao?
Tôi ở đây làm gì?
À, tôi đang nghĩ.
Thế giới này rốt cuộc là ai đang hạnh phúc vậy nhỉ?
Dù sao thì cho dù là ai đi chăng nữa, người ấy cũng chẳng phải tôi.
Tôi nhón chân lên, cúi người nhìn xuống, cây cầu vắt qua sông này cao thật đấy, ngọt gió vù vù thổi qua tai tôi.
Tôi nhìn rồi nhìn, đột nhiên rất muốn nhảy xuống, chấm hết tất cả.
Nhưng một giây sau, điện thoại trong túi tôi vang lên.
Giọng của người phụ nữ trung niên truyền đến tai tôi.
“Con gái à, đã lâu mẹ không gặp con rồi, ngày mai mẹ đi mua đồ ăn đến thăm con được không?”
“…”
Khi con người ta đang ở địa ngục, lại nghe thấy giọng nói quan tâm của gia đình.
Tại sao tôi lại khóc ướt đẫm nước mắt trong giây lát vậy?
Mà suy nghĩ điên cuồng vừa rồi cũng đột nhiên tan biến.
Tôi liều m.ạ.n.g nhịn lại tiếng khóc, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con nhớ món sườn xào chua ngọt mẹ nấu rồi.”
“Ôi, được được, ngày mai mẹ qua nấu cho con, con gái đợi mẹ nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, một giây sau tầm mắt tôi bị một bóng người phủ xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuần, cứ như vậy mà rũ mắt nhìn tôi.
“Vừa rồi cô định t.ự s.á.t sao?”
Anh ấy vừa nói xong, tôi lập tức ngây người tại chỗ.
Bởi vì giọng của người này thật giống với Giang Dực. Vì vậy, tôi ngây ngốc nhìn anh ấy, hoàn toàn phớt lờ đi câu hỏi vừa rồi.
Mãi cho đến khi anh quơ tay trước mặt tôi.
Tôi mới bừng tỉnh, tỉ mỉ nhìn anh.
Mặc dù giọng rất giống, nhưng ngoại hình lại là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Ngũ quan của Giang Dực sắc nét, khiến người ta có cảm giác công kích mạnh mẽ, nhưng người đàn ông trước mắt lại vô cùng dịu dàng.
“Có rất nhiều cách t.ự s.á.t.”
Người đàn ông khẽ cong lưng, bình đạm dịu dàng nhìn vào mắt tôi, “Cô có thể chọn c.ắ.t cổ tay, nhảy l.ầ.u, t.r.e.o c.ổ, uống thuốc đ.ộ.c cũng được, tôi đều có thể kịp thời cứu cô, bởi vì tôi là bác sĩ. Nhưng cô đừng chọn nhảy c.ầ.u, tôi…không biết bơi.”
Tôi cong khoé môi lên.
Thực ra tôi rất muốn cho anh ấy mặt mũi mà cười một cái, nhưng anh lại phủi tay từ chối: “Mắt đỏ ửng như thỏ ấy, đừng miễn cưỡng bản thân phải cười.”
Làn gió đêm nhuộm vào lời nói của người đàn ông, giống như một bàn tay vô hình kéo tôi khỏi khói sương mù mịt.
Anh nói, tên anh là Lâm Tri Dã.
Là bác sĩ của bệnh viện Hoa Tây.
Hai năm trước bị bệnh nhân quá khích c.h.é.m cánh tay phải bị thương, từ ấy trở đi không thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Tôi cầm điện thoại ra tìm kiếm tên anh, phát hiện CV của người này thật giống với ngoại hình của anh, có thể nói là hoàn mỹ.
Không chỉ có vậy, anh còn tham gia không ít các hoạt động tình nguyện.
Lâm Tri Dã dựa vào thành lan can, quay sang nhìn tôi.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao cô muốn t.ự s.á.t hay không?”
Giọng anh rất nhẹ.
Nhưng lại dịu dàng đến mức khiến tôi không kiềm chế được mà nước mắt tuôn rơi.
Tôi nhắm mắt lại, giống như không để ý đến điều gì mà khẽ nhấc tà váy lên, để lộ ra chiếc chân giả.
Ba năm nay tôi phải chịu đựng quá nhiều lời dèm pha cũng như khinh bỉ, thực sự tôi không biết người trước mắt sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn tôi.
Bầu không khí yên lặng thật lâu.
Tôi thấp thỏm mở mắt ra, lại phát hiện không biết Lâm Tri Dã đã quỳ xuống từ khi nào.
Anh nhìn chiếc chân giả của tôi, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Trong đôi mắt đen láy ấy lại có đầy tia sáng.
“Cyberpunk*? Nghê Sương, cô ngầu thật đấy.”
*Cyberpunk: là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao"
“…”
Cũng vào ngày hôm đó, lần đầu tiên có người nói với tôi rằng.
Hoàn mỹ một cách tuyệt đối quả thực rất đẹp, nhưng những thiếu sót cũng vậy.
Một câu nói này.
Tôi đã ghi nhớ thật lâu.
Lúc tôi và Lâm Tri Dã nói lời tạm biệt, trời đột nhiên mưa nhỏ.
Anh ga lăng cởi áo khoác ra phủ lên đầu tôi, “Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về.”
Những giọt mưa nhỏ làm ướt tóc anh, tóc mái của người đàn ông rũ xuống, phủ xuống đôi mi dài.
Thấy tôi trầm mặc không nói, anh khẽ cười, “Không muốn về nhà sao?”
Tôi gật đầu.
Anh trầm mặc trong giây lát, lấy điện thoại ra lướt vài cái, mở một app đặt phòng lên.
“Vậy tôi đưa cô đi ngắm sao.”
Tôi mím môi, còn chưa kịp trả lời đã thấy anh đặt hai phòng đơn thật đắt, hơn nữa còn là ở tầng cao nhất.
Vườn treo trên cao.
Nghe nói ở đó có kính viễn vọng, có thể thấy được cả trời sao.
Còn vì sao lại là hai phòng…
Lâm Tri Dã giơ điện thoại lên, nhướn mày nhìn tôi: “Muộn vậy rồi, một mình cô ở lại khách sạn không an toàn. Tôi ở ngay sát vách, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Nhưng có lẽ là do tôi kém may mắn.
Rõ ràng dự báo thời tiết nói rằng chỉ mưa hai tiếng, cuối cùng cả đêm vẫn không tạnh.
Sương mù dày đặc, trời sao bị những tầng mây che mất, không lộ ra dù chỉ là một tia sáng.
Tôi đợi rồi đợi, không biết thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh dậy, ánh mai đã chiếu vào phòng.
Điện thoại bên giường có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, đều đến từ cùng một người, Giang Dực.
[Tiểu Sương, em đang ở đâu vậy?]
[Tại sao không về nhà?]
[Trả lời anh được không, anh thực sự rất lo lắng cho em.]
Tôi đọc qua, không trả lời.
Rất nhanh sau, chúng đã bị hai tin nhắn mới nhất đẩy xuống.
[Ai nói là không có sao chứ.]
[Không phải cô chính là ngôi sao sáng nhất sao?]
Người gửi, Lâm Tri Dã.
Ngón tay tôi khẽ run lên.
Đại khái là do hơn mười tiếng trước, tôi phàn nàn với anh ấy là đợi ở vườn hoa thật lâu mà chẳng thấy bóng dáng của ngôi sao nào.
Sáng nay anh gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh là tôi đang đỡ kính viễn vọng, ở dưới chiếc diều được treo trong vườn hoa, nhìn về phía trời đêm.
Làn gió thổi khẽ khiến tà váy tôi đung đưa, lộ ra làn da trắng, cũng như chiếc chân giả bị ánh sáng lạnh nhuộm lấy.
Nhưng lại hoà hợp đến kỳ lạ.
Trước giờ tôi chưa từng nguyện ý đối mặt với sự khuyết thiếu của bản thân mình.
Nhưng bây giờ, tôi nhấn vào bức ảnh, lưu xuống điện thoại.
Điện thoại tiếp tục rung lên.
Lâm Tri Dã lại gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng anh rất trầm, kiên định gọi tên tôi.
[Nghê Sương, hãy làm ngôi sao của chính mình.]
[7.]
Giữa trưa, tôi trở về nhà Giang Dực một chuyến.
Trong khoảng thời gian này, hẳn là anh vẫn đang ăn tối ở công ty. Vừa lúc thuận tiện để tôi đóng gói hành lý chuyển đi.
Nhưng như thế nào tôi cũng không nghĩ tới.
Cửa vừa mở ra, Giang Dực đang ngồi trên sô pha trong phòng khách đột nhiên nhìn về phía tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy sự vui mừng trong mắt anh.
Giang Dực ôm chặt tôi vào trong ngực.
"Tối hôm qua em đã đi đâu vậy?" Giọng anh khàn khàn.
Anh giống như cả đêm không ngủ, râu ria ở cằm cũng đã mọc ra.
"Tại sao em không nghe điện thoại của anh?
Em có biết... Anh tìm em bao lâu không?"
Nghe có vẻ như anh thực sự lo lắng cho tôi.
Nhưng tôi không thể tin được nữa.
Tôi giãy giụa vài lần, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay anh.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn từ góc độ của một người ngoài cuộc, bình tĩnh mà quan sát kỹ Giang Dực.
Đối mặt với người vợ cả đêm không về, anh lộ ra vẻ lo lắng, nhưng sự thô bạo đè nén trong mắt anh vẫn bị tôi nhìn thấy được một phần.
Vì vậy tôi suy nghĩ, nói thẳng:
"Giang Dực, tối hôm qua tôi ở cùng với người đàn ông khác."
Biểu cảm của anh đông cứng lại.
Chiếc mặt nạ dịu dàng và ân cần dường như sắp rách ra.
"Đừng nói giỡn. Ngoài anh ra, xung quanh em làm gì có người bạn khác giới nào khác."
Trong lúc nói chuyện, tôi có thể thấy rõ ràng một tia khinh thường trong mắt Giang Dực.
Thoáng qua.
Tốc độ nhanh đến mức tôi còn nghĩ đó là ảo giác.
Kỳ thực, Giang Dực trước kia có lẽ che giấu cũng không tốt lắm.
Sự ghê tởm khi đối mặt với tôi sẽ được bộc lộ vào một thời điểm nhất định.
Chỉ là do tình yêu của tôi, vì anh mà tạo ra một lớp màng bọc.
Tôi cho rằng anh ấy yêu tôi, cho rằng anh là một nửa hoàn hảo, cho nên cứ tự nhiên bỏ qua những chi tiết này.
Tôi cụp mắt, đi thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thấy tôi bắt đầu thu dọn, Giang Dực đột nhiên giơ chân đá vào vali của tôi. Dường như cuối cùng anh cũng đã để lộ ra một chút bản chất thật của mình.
Lông mày anh nhíu chặt, qua một lúc lâu, giọng nói cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Thôi đi. Không phải chỉ là một quyển nhật ký thôi sao? Anh sẽ đốt nó đi. Đốt xong, em coi như chưa từng nhìn thấy nó, được không?"
Không được.
Nhưng tôi chưa kịp trả lời thì Giang Dực đã lao vào thư phòng, lôi cuốn nhật ký kia ra.
Trước mặt tôi, anh không chút do dự bấm bật lửa, châm lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng bén vào trang giấy.
Giấy trắng mực đen, giống như pháo hoa nổ tung, hóa thành một nắm tro tàn.
"Không cần đâu, Giang Dực."
Anh nắm tay tôi thật chặt, sợ nếu buông ra, tôi sẽ lập tức chạy trốn khỏi đây.
Giọng nói trầm thấp cũng có chút khàn.
“Đêm qua không tìm được em, anh sắp phát điên rồi. Anh sợ em xảy ra chuyện, sợ em giận anh, càng sợ em không cần anh. Lúc Lâm Đường ra nước ngoài, anh cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh như tối hôm qua.”
"Em mới đi có một ngày, trong lòng anh đau muốn chết."
Anh ấy nói rất nhiều, càng nói hốc mắt càng đỏ lên.
"Tiểu Sương, vợ ơi… Em nói với anh một câu có được không?"
Tôi sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Mọi người luôn là như vậy sao.
Dựa vào cảm giác đau đớn của chia ly để nhận ra tình yêu?
Tôi nhìn anh.
Chợt cười ra nước mắt.
"Nhưng, nhưng mà, Giang Dực, cuốn nhật ký kia tôi đọc thuộc làu làu."
Đốt nó rồi thì sao.
Nội dung bên trong như một nhát dao, cứ vậy mà khắc sâu vào tim tôi.
Đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Giang Dực gần như nửa quỳ trước mặt tôi, đôi môi run lên hai lần, không thể che giấu sự bất lực.
"Nhật ký chỉ là nơi để anh phát tiết cảm xúc của mình. Anh đi tìm Lâm Đường, vì anh nghĩ rằng anh không quên cô ấy được.
Nhưng hôm nay khi em đưa đơn ly hôn ra, anh thực sự hoảng hốt. Tiểu Sương, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Anh hối hận rồi, anh không muốn ly hôn.
Em có thể tha thứ cho anh lần này được không?"
Tôi nhìn xuống anh.
Thấy anh khẩn trương, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi lớn.
Trầm mặc một lúc, tôi nhẹ nhàng nói: "Không thể."
Tôi không thể tha thứ cho anh, Giang Dực.
Dù cho anh có nói chân thành đến đâu.
Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có thể tới đây thôi.
Tôi từ bỏ việc thu dọn đồ đạc, bước ra cửa cũng không ngoảnh lại, Giang Dực chặn lối đi của tôi.
"Tiểu Sương."
Hốc mắt của anh dần dần ướt át, hai bả vai có chút run rẩy.
"Coi như vì ba năm qua anh tận tâm tận lực chăm sóc em.”
"Xin em, hãy ở lại đi."
Tôi đẩy anh ra, không quay đầu nhìn lại.
Phía sau vang lên tiếng Giang Dực nắm chặt tay đập mạnh vào tường.
"Nghê Sương."
“Em nhất định phải tàn nhẫn với anh như vậy sao?"
Cửa thang máy từ từ đóng lại, trong gương phản chiếu một khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tôi không thể nhịn được nữa, ngồi xổm trên mặt đất, che mặt khóc lóc thảm thiết.
Tôi tàn nhẫn ư?
Giang Dực.
Là do anh không có trái tim.