: Anh hùng cải trang
Sáng sớm sau, Lâm Hiền Nhân vẻ mặt mệt mỏi ở đại sảnh lầu một chờ nhị đệ nhà mình cùng em dâu xuống, hôm qua đem cả khách hết xới lại đào mà không tìm được mỹ nhân tựa như ảo mộng kia, làm hắn hoài nghi mình có phải là nằm mơ giữa ban ngày không. Dụi dụi mắt, hắn đá một cước vào cửa, rồi lại oặt người xuống ghế.
Lát sao, Lâm Thục Nhân một mình đi ra, thấy đại ca thất thần, quan tâm hỏi:
“Đại ca khí sắc không tốt, có chuyện gì sao ?”
Lâm Hiền Nhân thở dài thườn thượt:
“Chút ít việc vặt thôi ——————”
Nhìn trái nhìn phải, đông ngó tây ngó, kì quái hỏi:
“Em dâu sao không có tới?”
“Hắn đang thu dọn đồ đạc, chờ một chút liền đến.”
Vừa mới ném Sở Ngao Thiên cho Giang Tuyền Phi, kỳ thật Lâm Thục Nhân đối với việc Sở Ngạo Thiên sẽ dịch dung thành cái dạng gì cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cần vẫn là y, xấu đẹp cũng không dao động tâm của hắn được.
Nam tử như thế nào xuất môn lại chuẩn bị đồ như nữ tử thế ? Lâm Hiền Nhân khó hiểu, tiếp tục chìm vào nỗi khổ không tìm thấy mỹ nhân.
Nháo nửa giờ, Giang Tuyền Phi dẫn Sở Ngạo Thiên đi ra. Sở Ngạo Thiên thay đổi một thân bạch y, mấy phần mờ ảo, chỉ thấy hắn tránh phía sau Giang Tuyền Phi lấy tay áo che mặt, che che dấu dấu, đến cạnh Lâm Thục Nhân rồi mà vẫn không gỡ tay xuống.
Lâm gia huynh đệ quỷ dị liếc mắt nhìn nhau. Lâm Hiền Nhân nghiêng đầu nhìn, xoay qua xoay lại cũng không nhìn được mặt của Sở Ngạo Thiên.
Lâm Thục Nhân cao thấp đánh giá một phen, nói:
“Làm gì mà phải che mặt ?”
“Hảo, hảo dọa người……”
Sở Ngạo Thiên vẫn không chịu buông tay xuống.
Lâm Thục Nhân nhướng mày nhìn Giang Tuyền Phi. Giang Tuyền Phi vẻ mặt đắc ý, nói:
“Nhị gia yên tâm, phụ thân Sở công tử có sống lại cũng không nhận ra được nhi tử nhà mình đâu!”
(Đông Huyền: thế nó mới tai họa _ _”)
Lâm Thục Nhân chính là muốn nghe cái này, vừa lòng gật đầu, đứng dậy giật tay Sở Ngạo Thiên ra. Sở Ngạo Thiên không được tự nhiên lui vài bước, bộ dáng ngượng ngùng, Lâm Thục Nhân xảo diệu bắt lấy cánh tay hắn kéo ra.
Sở Ngạo Thiên nhìn Lâm Thục Nhân, tai cụp xuống như tiểu cẩu bị ủy khuất:
“Thục Nhân……”
Lâm Thục Nhân nhìn đôi mắt đen láy quang lệ ủy khuất, chính xác là hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt này.
Giang Tuyền Phi nói được là làm được, quả nhiên lão phụ thân Sở Ngạo Thiên sống lại cũng đừng mong nhận ra nhi tử của mình, ngay cả hắn cũng không ! Thử hỏi những người chỉ gặp qua, sao có thể nhận ra được ?
Mặt Sở Ngạo Thiên trắng mịn bị bôi lên mấy mảng cao dược loang lổ, nhìn đi nhìn lại cả khuôn mặt chỉ lộ ra hai mắt đầy tội nghiệp. Lâm Thục Nhân thật hít một hơi sâu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, rất muốn đá Giang Tuyền Phi vài cái.
Không để ý Lâm Thục Nhân sắc mặt khó coi, Giang Tuyền Phi đối với kiệt tác của mình là cực kỳ vừa lòng, thần thái dương dương tự đắc.
Lâm Hiền Nhân nhin em dâu, nhất thời không nhịn được, bật cười lớn. Cười nhạo như thế càng làm Lâm Thục Nhân tức giận, chỉ muốn đem đầu Giang Tuyền Phi dập xuống đá mà thôi.
Sở Ngạo Thiên bị chê cười, nhìn thấy Giang Tuyền Phi lại đem thuốc cao dán lên mắt hắn, hắn hung hăng ngăn cản, Giang Tuyền Phi còn làm ra bộ dáng tỏ vẻ chính là được Lâm Thục Nhân yêu cầu, làm hắn phải nhất nhất ngoan ngoan tuân theo.
Lâm đại ca cười như vậy, thật sự làm mắt hắn tê dại đi một mảng, không khỏi phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Tuyền Phi, lau lau cao dán trên mặt.
“Đừng lau.”
Lâm Thục Nhân kéo cổ tay hắn. Tuy là không hài lòng nhưng bộ dáng này quả thực mới mẻ, chính là dùng để che dấu rất tốt, bảo đảm không ai nhận được. Rất an toàn, chờ đại hội chấm dứt, sẽ trừng trị Giang Tuyền Phi sau.
Sở Ngạo Thiên mặt toàn cao dược nhưng lại đành nghe lời Lâm Thục Nhân. Lâm Hiền Nhân có ý mời Giang Tuyền Phi cùng đi, Giang Tuyền Phi vốn muốn đi cùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phảingồi cùng xe với Lâm Thục Nhân, cũng nghĩ có giáo chủ đi rồi, mình đi làm gì, liền khéo léo từ chối.
Ba người lập tức rời khách , Lâm Hiền Nhân nhìn Nhị đệ cùng em dâu suốt đường thân mật, lại nghĩ tới mỹ nhân không tìm được kia, tâm không khỏi sinh ra phiền muộn. Lộ trình từ chân núi đến sơn trang không xa, một khắc liền đến đại môn.
Biết người tới là của Danh Kiếm môn, lại là Lâm thiếu hiệp danh chấn võ lâm, trang chủ Vũ Di sơn trang Phùng Khang Hùng tự mình xuất môn nghênh đón. Phùng trang chủ chính chỗ bất hoặc chi ngũ, một mực hăng hái, uy phong lẫm liệt. Lâm Hiền Nhân hơi xấu hổ, một mặt khách khí xưng hô tiền bối, một mặt muốn lấy lòng Phùng trang chủ mà nói lời ngon tiếng ngọt.
Phùng trang chủ hưng phấn vừa cùng Lâm Hiền Nhân nghị luận vừa đến tân khách phòng, bốn phía đều hoan nghênh tin tưởng vào lực lượng trừ ma giáo lần này, đối với hai người Lâm Sở theo đuôi cũng có ít nhiệt tình.
Lâm Thục Nhân không có hứng thú, gắt gao nắm tay Sở Ngạo Thiên, đem giáo chủ ma giáo ngốc nghếch trà trộn vào đám đông.
Trong phòng không ít người, thấy Lâm Hiền Nhân, đều tiến lên ân cần thăm hỏi, nào tuấn tú lịch sự, nào tài mạo song toàn, nào túc trí đa mưu, đều nhai đi nhai lại cả vạn lần.
Lâm Hiền Nhân đối với loại ninh bợ ca ngợi cũng đã nghe đến nhàm tai, hắn trong lòng thực sự minh bạch, nếu hắn không phải là kẻ chấp chưởng của Danh Kiếm môn, chính là hắn có tới đây cũng chẳng ai thèm liếc mắt một cái.
Tướng mạo công phu đều như hổ giấy, một người cường đại không đánh lại cả đám người, đại anh hùng chân chính có cao siêu cỡ nào cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ, đây mới là sự thật.
Lâm Thục Nhân đối với thái độ được hoan nghênh của đại ca mình có thấy cũng không thể trách, chỉ kéo Sở Ngạo Thiên trốn vào một góc,nhất cử nhất động không đáng chú ý, cùng lắm cũng chỉ vài kẻ châm biếm gương mặt Sở Ngạo Thiên.
Bọn họ không phải kẻ tấu hài, ngay cả phối diễn cũng không tính là tốt, thầm nghĩ yên lặng xem xong kịch thôi, trăm triệu lần không nghĩ tới mọi việc sẽ không như mong muốn, hai người đây đã vô tình đặt mình trong hang cọp dữ….