Anh Hùng Ngục Giam

chương 119: di tích trong sa mạc​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện này lúc đó tạo thành oanh động thật lớn, tộc trưởng của triệu người, đây là khái niệm gì? Nếu như hắn có thể thống trị triệu người này, vậy có thể trực tiếp trở thành thế lực đứng đầu Thế Giới Thứ Hai, lại còn là thế lực toàn cầu, bởi vì người chơi lựa chọn Delaney chủng tộc trải rộng các đại lục.

Bất quá sau đó, Dương Vũ Hành lại yên lặng xuống, hắn sau khi lên làm tộc trưởng cũng không có động tác gì, cũng cực ít lộ diện tại công cộng trường hợp, không giống Đao Phong bọn họ, đứng nơi đầu sóng ngọn gió, dần dần, người đàm luận về hắn tự nhiên cũng ít đi. Bất quá hắn vẫn có cơ sở quần chúng rộng rãi, bởi vì hắn là một người chơi có chủng tộc bình thường và nghề nghiệp bình thường, trong cảm nhận của tỷ người chơi bình thường toàn cầu, hắn cũng là một đại biểu, một tấm gương, một lãnh tụ tinh thần, thành công của hắn biểu lộ người chơi bình thường cũng có một ngày có thể lên tiếng, hoàn toàn có thể so sánhvới người như Đao Phong. Nếu nói về giải thưởng người mới tốt nhất, hắn khẳng định có thể được bình chọn.

Hiện tại, đối thủ Hoàng Dật phải đối mặt rất nhiều, lúc này mới chỉ là tình huống của đại lục dành riêng Trung Quốc, Thế Giới Thứ Hai còn có hơn hai trăm đại lục, mỗi một đại lục đều có cao thủ. Thế giới này không phải người người có thể xưng vương xưng bá, đây là một thế giới cao thủ xuất hiện lớp lớp, mỗi người đều có thành tựu và kỳ ngộ của riêng mình, hắn chỉ là một người bên trong.

Lọt vào top của giải thưởng người mới tốt nhất, Hoàng Dật hẳn là không có vấn đề, nhưng muốn thu được giải thưởng sẽ rất khó, đường của hắn còn rất dài.

Cũng may ngày trao giải còn cách ba tháng, hắn chuẩn bị trong ba tháng thời gian này, tranh thủ thời gian tạo ra thành tích, tăng lên khả năng giật giải của mình. Nếu như hắn có thể lần thứ hai làm ra một thông báo, hoàn thành thành tựu duy nhất nào đó, lấy được điểm vinh dự quốc gia, vậy giải thưởng người mới tốt nhất chính là của hắn.

...

Hoàng Dật logout ăn một chút, đi vệ sinh một chút, điều chỉnh thân xác đến trạng thái tốt nhất, sau đó lần thứ hai login, xuất hiện ở trong Thê Lương Sa Địa.

Hắn tiếp tục chạy theo hướng Hành Cước Thương Nhân Khố Lạp Minh Nguyệt chỉ. Lúc này, trong sa mạc náo nhiệt hơn rất nhiều, động vật ban ngày trốn trong hang lúc này trên cơ bản đều đi ra. Hoàng Dật vừa đi vừa tiện thể luyện cấp, từng trận gió xoáy của Thẩm Phán thổi qua, tất cả động vật trong phạm vi hai trăm mét xung quanh, vô luận là rắn đuôi chuông, bò cạp sa mạc, chuột sa mạc tất cả đều nhiễm Ngải Độc Bệnh, ngã xuống như điếu đổ, vô số điểm kinh nghiệm tất cả đều đến trên người của hắn.

Cứ như vậy, Hoàng Dật vừa chạy đi vừa luyện cấp, thỉnh thoảng thả ra một Thẩm Phán, bệnh chết một tảng lớn, mơ hồ có chút giống như tình cảnh Ô Tạp Nhĩ năm đó tàn sát đại lục, đi tới đâu, ở đấy cũng là một đất thi thể, không có vật sống.

Hoàng Dật từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra vọng thủy kính, nhìn bốn phương tám hướng một chút, vọng thủy kính có thể nhìn thấy được nguồn nước trong km, lúc đó hắn mua cái này chính là vì tìm kiếm ốc đảo của Slark. Truyện được copy tại Truyện FULL

Bất quá lúc này dẵ đi một ngày, hắn vẫn không thấy xung quanh có bất cứ nguồn nước nào, không có nước cũng sẽ không có ốc đảo. Thê Lương Sa Địa không biết có bao nhiêu rộng, Hành Cước Thương Nhân nói phương hướng này tập trung / ốc đảo của sa mạc, nhưng hắn đến bây giờ ngay cả một cái đều không nhìn thấy.

Đúng lúc này, trong vọng thủy kính của Hoàng Dật, đột nhiên xuất hiện một điểm xanh, chỗ bên trái phía trước km, có một nguồn nước!

Cái này không thể nghi ngờ là một châm cường tâm, Hoàng Dật lập tức hướng chạy qua phương hướng kia, thân ảnh chạy nhanh của hắn tạo nên một làn cát bụi trong sa mạc.

Rốt cục, tầm mắt của Hoàng Dật bắt đầu xuất hiện một ít di chỉ đổ nát thê lương, chúng nó đổ nát vô cùng, trong sa mạc hoang vắng không một bóng người, trên bề mặt mọc ra một ít thực vật có khả năng thích nghi với sa mạc, liếc mắt không thấy được điểm cuối, tản ra một khí tức thê lương đã lâu của năm tháng.

Cái di chỉ này hẳn là một thành phố phồn hoa rất lâu trước đó, sau đó hẳn là gặp phải bất trắc nào đó, cho nên bị phong hóa thành như vậy, biến thành chỗ vui chơi của thực vật sa mạc.

Hoàng Dật đi vào trong di chỉ, dường như xuyên qua dòng lịch sử, tìm kiếm nền văn minh cổ xưa. Hắn giẫm lên một tòa kiến trúc tàn bại, tìm kiếm chung quanh, nguồn nước trong biểu hiện của vọng thủy kính hẳn là gần xung quanh đây.

Bỗng nhiên, tầm mắt của Hoàng Dật hơi ngẩn ra, hắn thấy được một giếng nước!

Giếng nước ngay tại phía trước, bề mặt bị phong hoá chỉ còn lại một gờ tường rắn chắc vây quanh, lẳng lặng nằm đấy giải khát cho mạc. Chắc hẳn, giếng nước này từng là nguồn nước chính trong thành phố, nuôi dưỡng lên nền văn minh này trong sa mạc, tương đương với là một người mẹ, cho nên được người xây dựng những bức tường rắc chắc bốn phía, vững vàng bảo vệ nó. Hiện tại, thành phố đã bị phong hoá, nền văn minh kia cũng biến mất trong dòng lịch sử, nhưng giếng nước này vẫn chưa khô cạn, vẫn đang nuôi dưỡng khu di tích này.

Hoàng Dật đi qua, đi tới trước giếng nước, vươn đầu vào miệng giếng nhìn một chút. Giếng nước này rất sâu, mặt nước đáy giếng nhỏ như một cái gương bạc, phản xạ ra ánh trăng trên bầu trời.

Bỗng nhiên, Hoàng Dật nhìn thấy trên miệng giếng khắc một ít văn tự, phong cách của những văn tự này cổ xưa giản lược, bút họa rất ít, không giống với văn tự thời nay, lộ ra khí tức viễn cổ nồng đậm.

Lẽ nào đây là thành phố đã có từ thời viễn cổ tới nay? Hoàng Dật nghĩ tới đây, lập tức từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra《 Anh Hùng chi thư 》, sau đó triệu hồi ra lối vào của Anh Hùng giam ngục, đi vào.

Nếu như khu di tích này thật sự đã tồn tại từ thời đại viễn cổ, vậy Slark nói không chừng sẽ nhận được, bởi vì cái này cũng coi như là một kiến trúc đánh dấu trong sa mạc, tồn tại trong dòng lịch sử biến thiên, vẫn không có gì thay đổi.

Hoàng Dật đi tới trước phòng giam của Slark, sau đó nói vào bên trong: "Slark, ta đã tuân thủ lời hứa, đi tới Thê Lương Sa Địa tìm kiếm cố hương của ngươi, hiện tại ta phát hiện một di tích, rất có thể đã tồn tại từ thời kì viễn cổ, ngươi xem có nhận ra hay không."

"Được!" Slark lập tức phát ra đáp lại, trong giọng nói chứa tâm tình kích động không chịu nổi, "Nhanh thả ta ra ngoài đi! Ta nhìn là sẽ biết."

"Ta không có khả năng thả ngươi đi ra. Ngươi cầm cái cái gương này, thông qua cái cái gương này, ngươi có thể thấy hình ảnh chỗ ta đã thấy." Hoàng Dật nói xong, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một Đầu Ảnh kính. Hắn sở dĩ mua cái gương này trong tay Hành Cước Thương Nhân, chính là vì giải quyết vấn đề hiện tại, có thể không cần đem Slark thả ra, có thể khiến cho hắn thấy tình cảnh bên ngoài.

Sau đó, Hoàng Dật đem Đầu Ảnh kính từ khe cửa đẩy vào.

"Được rồi!" Slark nghe Hoàng Dật không thả hắn đi ra ngoài, ngữ khí hơi có chút mất mác, nhưng vẫn tiếp nhận chuyện này.

Kế tiếp, Hoàng Dật rời khỏi Anh Hùng giam ngục, về lại mảnh di tích, sau đó lấy ra một Đầu Ảnh kính khác, chiếu chiếu tình cảnh xung quanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio