Anh Hùng Ngục Giam

chương 206: đọc diễn văn​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Trung Quốc là một quốc gia có đông đảo cao thủ, mọi người quen thuộc nhất cũng là Đao Phong và Long Thứ, trừ cái này ra, hai người được đề cử đứng đầu của giải thưởng người mới tốt nhất năm nay -- Lôi Thần và Miểu Sát cũng đều là người chơi Trung Quốc, hai người bọn họ quật khởi, giống như năm đó Đao Phong và Long Thứ quật khởi. Bất quá tiếc nuối chính là, Lôi Thần và Miểu Sát đều không tham dự đại lễ thường niên Thế Giới Thứ Hai lần này..." Bởi đoàn đại biểu Trung Quốc có nhân số đông đảo, thời gian đi vào rất lâu, MC cũng giới thiệu một ít tình huống của đoàn đại biểu Trung Quốc.

"Hiện tại đang đi tới hướng chúng ta, là đoàn đại biểu Nhật Bản, lần này bọn họ tổng cộng có người được đề cử, cũng là một trong các quốc gia có số người được đề cử nhiều nhất, trong đại lễ thường niên năm ngoái, Nhật Bản giành hạng ba trên bảng huy chương, đạt được thành tích ưu tú. Người tiên phong đi phía trước, là Miyamoto Musashi nổi danh với Thiên Đạo, năm ngoái anh ta cũng là người tiên phong của đoàn đại biểu Nhật Bản. Thiên Đạo tiên sinh bởi không thích náo nhiệt, cho nên không tham dự đại lễ thường niên lần này. Thế nhưng ngoại trừ Thiên Đạo, người chơi còn lại của Nhật Bản, ví dụ như Anh Hoa, Hắc Võ Sĩ đều có mặt."

...

Đoàn đại biểu của các quốc gia lần lượt đi ra, MC cũng lần lượt giới thiệu, tất cả quốc gia tổng cộng đang có gần hai mươi ngàn người, kế tiếp bọn họ sẽ triển khai cạnh tranh trong giải thưởng.

"Sau đây xin mời CEO công ty Thời Đại Hoàng Hoa Bằng tiên sinh đọc diễn văn!" Nghi thức nhập sân kéo dài cả tiếng đồng hồ kết thúc xong, giọng điệu của MC đột nhiên trở nên trang trọng ứng lên, nói ra tên một vị khách quý quan trọng nhất hiện trường.

Sau đó, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc tây trang, mang mắt kính, có chút nhã nhặn đi lên thảm đỏ. Những người điều khiển chương trình nữ đứng hai bên thảm đỏ, các nàng tất cả đều đem hai tay đặt ở bên hông, mặt hướng về người đàn ông kia, cũng theo phương hướng di chuyển của người này mà chuyển động, có thể khiến cho người đàn ông này có một cảm giác vạn người chú ý.

Mà tiếng ầm ĩ toàn trường cũng theo người này xuất hiện mà dừng lại, một mảnh yên lặng, dù cho Hoàng Dật cách video, cũng có thể cảm thụ được loại bầu không khí toàn trường ngừng thở này.

Hoàng Hoa Bằng đi tới cuối thảm đỏ, bước lên bục cao, quay đầu nhìn quanh hiện trường một lần, nhìn khán giả trên sân, nhìn về máy quay, hướng toàn bộ nhân loại nói ra câu đầu tiên: "Xin chào mọi người!" Giây phút ấy, vô số máy quay máy ảnh, đem khuôn mặt của ông ta quay chụp lại, thông qua thiết bị xử lý chuyển thành một tổ hợp mã hóa, phóng ra vệ tinh trong vũ trụ xa xôi, sau đó phóng tới các góc thế giới. Những tín hiệu này lướt qua các khu vực hoang dã, bay qua mỗi một thành phố, mỗi một thôn trang, mỗi một ngọn núi, chỉ cần chổ nào có thiết bị thu tín hiệu, đều có thể nghe được âm thanh của Hoàng Hoa Bằng.

Sau đó, Hoàng Hoa Bằng bắt đầu đọc diễn văn với toàn bộ nhân loại:

"Có rất nhiều người đều đã từng hỏi qua, chúng ta đã có một thế giới hiện thực, vì sao còn cần một Thế Giới Thứ Hai? Thật ra cái này không phải một câu hỏi, mà là một đáp án. Chính là vì chúng ta chỉ có một thế giới, cho nên chúng ta cần thế giới thứ hai.

năm trước, công ty Thời Đại sáng tạo hệ thống Hy Vọng, từ đó về sau hệ thống này vẫn đổi mới, cuối cùng biến thành Thế Giới Thứ Hai của ngày hôm nay, nhưng mặc kệ chúng ta đổi mới thế giới này ra sao, chúng tôi từ đầu đến cuối sẽ không quên tên ban đầu của thế giới này-- Hy Vọng, đây là ý nghĩa tồn tại của Thế Giới Thứ Hai.

Chúng ta từ thời kì đồ đá đi tới, ăn tươi nuốt sống, từng bước một đi tới thời đại văn minh của ngày hôm nay. Giúp đỡ nhân loại chúng ta đi tới, không phải khoa học kỹ thuật vĩ đại, mà là một thứ tên là hy vọng, nó khiến cho chúng ta không ngừng khai thác những lĩnh vực xa lạ, tìm kiếm ngày mai tốt đẹp.

Mười năm trước sau vụ rò rỉ hạt nhân Thái Bình Dương, chúng tôi đứng ra cứu thế giới, từ sau đó, mỗi khi mọi người gặp phải nguy nan thì, luôn sẽ có người nghĩa chính ngôn từ nêu lên chất vấn, vì sao công ty Thời Đại không hiện ra? Vì sao công ty Thời Đại nhẫn tâm nhìn thế giới này bị nguy hại? Đối mặt loại chất vấn này, chúng tôi thường thường cảm thấy sợ hãi, tôi rất khó tưởng tượng, hy vọng của nhân loại, lại có thể nắm giữ trong tay của một công ty.

Công ty Thời Đại vẫn tuần hoàn theo một giới luật không thể vượt qua, đó chính là không thể can thiệp quá nhiều vào thế giới này. Các người có thể sẽ cho rằng giới luật này tồn tại, là phòng ngừa lực lượng của công ty Thời Đại phá hư thế giới này, nhân loại sẽ sợ hãi lực lượng của chúng tôi. Thật ra vừa vặn ngược lại, người sợ là chúng tôi, chúng tôi sợ sau khi cứu thế giới này, nhân loại sẽ bắt đầu ỷ lại lực lượng của chúng tôi, do đó mất đi hy vọng của bản thân mỗi người.

Trên thế giới này, người có lực lượng lớn nhất không phải chúng tôi, mà là các người, mỗi người các người đều có lực lượng thay đổi thế giới. Chúng tôi hy vọng thấy, khi thế giới xuất hiện tuyệt vọng, trong các người sẽ có một chút dũng sĩ có can đảm đứng ra, vì thế giới này mà chiến đấu, dù cho biết rõ rằng mình sẽ bị giam vào ngục giam, thậm chí sẽ bởi vậy mà hi sinh, cũng từ đầu đến cuối đều hướng về mộng tưởng kia mà đi phấn đấu, chứ không đem hy vọng ký thác nơi công ty Thời Đại.

Tai nạn không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là trong lòng đã không có hy vọng. Tôi biết, mỗi người các người, đều đã từng có một vài mộng tưởng vĩ đại, chỉ là không có lực lượng thức tỉnh, lặng lẽ sinh hoạt trong thế giới hiện thực, vì thức tỉnh lại hy vọng trong lòng các người, chúng tôi sáng tạo Thế Giới Thứ Hai.

Thế Giới Thứ Hai càng tàn khốc hơn so với thế giới hiện thực, ở đây có kẻ địch tà ác đồ thán sinh linh, thế nhưng ở đây không có công ty Thời Đại ngăn cơn sóng dữ. Nơi này có, chỉ là thiên tứ chi nhân các người, thế giới này sẽ biến thành bộ dáng gì, quyết định bởi các người muốn cho nó biến thành bộ dáng gì, chỉ cần các người có thể thức tỉnh lại hy vọng trong lòng, nguyện ý vì thế giới này mà chiến đấu, vậy nhất định có thể xây dựng ra một thế giới tốt đẹp.

Vẫn là có người sẽ hỏi tôi, vậy hy vọng của công ty Thời Đại là cái gì? Tôi có thể nói cho các người biết --

Có một ngày, nhân loại quên công ty Thời Đại tồn tại, đây là tương lai mà công ty Thời Đại hy vọng."

...

Âm thanh của Hoàng Hoa Bằng, vang lên trên toàn thế giới, vang lên bên tai mỗi người.

Nghe đoạn đọc diễn văn này, trong đầu Hoàng Dật hiện ra lộ trình gian khổ của tổ chức bọn họ những năm gần đây, bọn họ sở dĩ nỗ lực phấn đấu tất cả, thật ra cũng như tôn chỉ của đoạn diễn văn này, đó chính là thức tỉnh lại hy vọng của thế giới này. Bọn họ cũng là một đám dũng sĩ có can đảm đứng ra chiến đấu vì thế giới này, vô luận là số và số hi sinh, hay là hắn bị bỏ tù, đều là vì khiến cho thế giới này có thể càng thêm tốt đẹp.

Hiện tại, Hoàng Dật cũng có chút thông cảm công ty Thời Đại, với thủ đoạn của bọn họ, tự nhiên có thể điều tra ra Liên Bang Thế Giới có vấn đề rất dễ dàng, nhưng bọn họ cũng không làm ra bất luận hành động gì, hiển nhiên là không muốn can thiệp thế giới này, mà là hy vọng khiến cho người của thế giới này tự mình đi thay đổi.

Kế tiếp, Hoàng Dật cũng không có lưu ý nghi thức khai mạc, mà là về Thế Giới Thứ Hai, hắn muốn xem cũng là ý kiến của công ty Thời Đại, lý giải lập trường của công ty Thời Đại. Từ đoạn diễn văn này, hắn gián tiếp đoán được Hoàng Sa tiên sinh vì sao lâu như vậy không cho hắn câu trả lời thuyết phục, bởi vì bọn họ vẫn không muốn can thiệp thế giới này.

Sau khi đăng nhập, bản thể của Hoàng Dật xuất hiện ở bên ngoài hải dương khô lâu, sau đó hắn bắt đầu tiếp tục luyện cấp, hóa thân tiếp tục chạy.

...

Cùng lúc đó, bên trong Long Đô, một căn nhà không hề bắt mắt, Phong Chí đang đứng phía trước cửa sổ, nhìn đường phố vắng vẻ ngoài cửa sổ. Lúc này hầu như tất cả người chơi đều không login, tất cả đều nhìn nghi thức khai mạc.

Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, một người khoảng tuổi đi đến, trong tay đùa nghịch với dao găm đầy nọc độc, người này chính là thích khách tên là Vị Ương Sinh. Hắn ta nhìn Phong Chí một chút, nói: "Phong Chí, Tần Thời Vũ login."

"Tới đúng lúc! Xung quanh ả có bao nhiêu người?" Phong Chí cũng không quay đầu lại mà hỏi.

"Chỉ một mình ả, hiện tại trong Long Đô cơ bản nhìn không thấy người chơi khác, tất cả đều xem nghi thức khai mạc." Vị Ương Sinh cười tà.

"Được, vậy hiện tại các người lập tức ra tay đi, không ai biết là ai làm, cho dù biết cũng không quan hệ, hiện tại tiêu điểm dư luận của toàn bộ thế giới đều tại đại lễ thường niên, không ai sẽ đến lưu ý chuyện này." Phong Chí gật đầu nói, "Còn nữa, nhớ kỹ cho ả một tử vong trớ chú, khiến cho ả trong năm ngày không cách nào sống lại, nếu không hành động của chúng ta không có bất luận ý nghĩa gì."

"Được, tôi hiện tại sẽ đi!" Vị Ương Sinh gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Kế tiếp, Vị Ương Sinh đi tới một hoa viên bí ẩn, lúc này ở đây tụ tập hai trăm người mặc trang phục thích khách, bọn họ đứng chỉnh tề, tất cả đều nhìn chằm chằm Vị Ương Sinh.

Vị Ương Sinh nhìn mọi người, dao găm trong tay chuyển chuyển, sau đó nói: "Kế tiếp, chúng ta sẽ đi ám sát Tần Thời Vũ, nhớ kỹ, mọi người nhất định phải che mặt, cẩn thận hành động. Tần Thời Vũ vô cùng lợi hại, nhất định sẽ phản kháng, chúng ta có hai trăm thích khách, hy vọng hành động sau khi kết thúc, có thể còn lại một trăm người! Đi thôi! Lúc tới gần mục tiêu, nhớ kỹ dùng tiềm hành."

Ngay sau đó, Vị Ương Sinh đi đầu đến một phương hướng khác của Long Đô, hai trăm thích khách phân tán ra, nhập vào các hẻm nhỏ, nhanh chóng đi tới hướng cùng một mục tiêu. Lúc này ánh mặt trời chiếu khắp, nhưng thân ảnh chớp nhoáng của bọn chúng, lại mơ hồ có một bầu không khí tiêu sát.

Nơi đám thích khách này đến, là một nhà dân bình thường, nơi này chính là nơi ở lâm thời của Tần Thời Vũ.

Lúc này, Tần Thời Vũ đang đứng trên sân thượng, nhìn Long Đô một mảnh tĩnh mịch phía dưới, sau đó lại quay đầu nhìn phương hướng của Hiên Viên trấn một chút, trong đôi mắt đẹp có chút buồn bã. Cô ấy đã sớm xem qua tin tức của Hoàng Dật trong diễn đàn, biết hắn ở Hiên Viên trấn trợ giúp Viêm Hoàng quân đoàn lấy thủ sát của Cương Thi vương, theo lý mà nói, Hoàng Dật hẳn là sẽ đi đến Long Đô tìm cô ấy, nhưng cô ấy ở chỗ này chờ đợi rất lâu đều vẫn không gặp được. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Dật ca, chúng ta cần anh trở về." Tần Thời Vũ nỉ non tự nói một tiếng, một trận gió thổi tới, đem lời của nàng thổi đi, bay khắp Long Đô tĩnh mịch.

"Sưu!" Ngay tại giờ phút này, trong không khí bỗng nhiên hiện ra một tia chớp lạnh! Ngay sau đó thân ảnh của một thích khách bỗng nhiên xuất hiện, quơ dao găm đâm mạnh đến hướng Tần Thời Vũ gần trong gang tấc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio