Kế tiếp, Hoàng Dật dùng trang bị tím, kết hợp với đôi bao tay trang bị tím cấp rơi ra từ Man Chuy Phong Lâm trại, trang bị còn lại cũng đều đổi thành trang bị xanh dương hơn cấp .
Bộ trang bị Thực Nhân Hoa trước đó đã hoàn toàn bị đổi xuống, cả người là một thân trang bị không chính hiệu, nhưng thuộc tính của Hoàng Dật cũng không giảm ngược lại còn tăng, mức độ tăng cường thuộc tính do trang bị đẳng cấp cao mang đến, đã vượt xa bộ trang bị Thực Nhân Hoa.
Kế tiếp, Hoàng Dật lần thứ hai truyền tống tới tầng , lần này, sau khi trải qua sáu lần tử vong, rốt cục thành công đánh chết BOSS thứ !
Cả đám BOSS cường đại, cứ như thế Hoàng Dật bị từ từ mạnh lên công hãm! Từng món trang bị xanh dương cứ như thế rơi vào trữ vật giới chỉ của hắn!
Nỗ lực và nỗ lực của tiếng đồng hồ trước đó, hiện tại nghênh đón thời khắc thu hoạch.
Kế tiếp, Hoàng Dật tiếp tục đánh, đói bụng thì logout đi ăn đi uống một chút, phần lớn thời gian đều trong chiến đấu.
Buổi tối thứ hai đã tới, trong người của hắn đã có món trang bị xanh dương và món trang bị tím, cái này nếu như đổi thành người thường, trên cơ bản là thành quả một năm mới có thể đạt được. Mà đẳng cấp của hắn, cũng thăng lên cấp , trang bị trên người đổi thành trang bị tím thuần một sắc, trong toàn bộ Kinh Cức thành, người có thể có nhiều trang bị tím như vậy, còn chưa có xuất hiện qua.
Hoàng Dật lại đi phòng đấu giá một chuyến, khi hắn đi ra, trong túi đã hơn kim tệ.
Hắn hiện tại, đã cường đại chưa từng có, so với nhiều tuần lễ trước lúc đến Kinh Cức thành có thay đổi thoát thai hoán cốt, hắn quyết định rời khỏi đây, tiếp tục đi đến Long Đô, chỗ đó mới là chổ hắn muốn đi.
Kế tiếp, Hoàng Dật đi phòng in ấn, in một phần danh thiếp của mình. Cái này có thể nói là một loại nhu yếu phẩm, là đạo cụ thiết yếu đưa cho bạn bè, chỉ khi nào có danh thiếp của đối phương, mới có thể gửi cho đối phương tin tức, Hoàng Dật hiện tại chỉ có bốn tấm danh thiếp, tấm đầu tiên là của Huyết ca, cũng là tổng giám đốc của công ty Thời Đại Hoàng Sa tiên sinh, mặt khác cũng là ba người chơi, Thi Nhân, Bích Nguyệt Tinh Không, cùng với em trai của cô ấy tiểu mập mạp.
Nội dung danh thiếp của Hoàng Dật rất đơn giản, toàn bộ đều màu đen, in một chữ "Miểu Sát" đỏ như máu, trừ cái này ra thì cái gì cũng không có, chủng tộc nghề nghiệp những cái tin tức này đều không in.
Lúc này, Bích Nguyệt Tinh Không và tiểu mập mạp cũng không có online, Hoàng Dật thông qua bưu cục, gửi tặng hai tấm danh thiếp cho bọn họ. Sau đó, hắn đi chiến giả đại sảnh, cáo biệt với Roan.
Làm xong tất cả cái này, hắn liền đi hướng về phía cửa thành.
Lúc này, cửa thành vẫn như nhiều tuần lễ trước, không có gì thay đổi, vệ binh vẫn là mấy người vệ binh kia, bọn họ sẽ ở chỗ này cả đời, nhìn vô số lữ khách đến, lại nhìn vô số lữ khách đi, Hoàng Dật chỉ là một người trong số đó. Bọn họ chỉ nhìn Hoàng Dật một cái, rồi lại như cũ.
Hoàng Dật từng bước đi ra ngoài thành, cách cửa thành càng ngày càng gần.
Tất cả cái này, thoạt nhìn đều bình thường như vậy.
Ngay trong nháy mắt khi hắn gần bước ra cửa thành, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió!
Hầu như là trong nháy mắt, Hoàng Dật lập tức lui trở lại, tốc độ nhanh như một đạo thiểm điện.
Sau một khắc, vị trí cửa thành bay tới một tảng đá, tảng đá mang theo vạn quân chi lực, đập vào mặt đất, tạc ra một hố to!
Vệ binh bốn phía giật nảy mình, bọn họ tuy rằng đẳng cấp cao hơn so với Hoàng Dật, nhưng cũng không có thói quen tùy thời giữ cảnh giác cao độ, không có dự liệu được biến cố này.
Hoàng Dật từ nhỏ đã được huấn luyện như thế, tiềm thức vẫn đều thuộc về trạng thái đề phòng cao độ, vừa rồi ngay lúc hắn bước ra cửa thành, hắn nhạy cảm phát hiện ra cái nguy hiểm này, đúng lúc né trở lại, chỉ cần chậm hơn dù chỉ một giây, hắn sẽ bị tảng đá này đập trúng, mất mạng.
"Thật to gan, ai dám đánh lén Kinh Cức thành ta, không muốn sống nữa sao?" Đội trưởng vệ binh tức giận mắng một tiếng, nhìn qua hướng tảng đá ném tới!
Chỉ thấy xa xa ngoài cửa thành, một Bán Thú Nhân cả người là máu đang trợn mắt trừng trừng nhìn chằm chằm bên này, trong biểu tình còn có một chút tiếc nuối, dường như vì không ném trúng mục tiêu mà tiếc hận.
Bán Thú Nhân này, cũng là Man Liệt, mấy ngày nay gã dĩ nhiên đều trốn ở ngoài cửa thành, một mực giám thị người ra vào cánh cửa này, vừa rồi Hoàng Dật vừa xuất hiện, gã liền ra tay!
Mối thù giết con quả nhiên mạnh mẽ, mấy tuần trước gã từng bị vệ binh đánh trọng thương, không có vài năm căn bản không khôi phục, nhưng gã vẫn muốn báo thù, kéo thân thể trọng thương cắm điểm ở ngoài cửa, hầu như là không chết không thôi!
Đúng lúc này, Man Liệt xoay người, chỉ chốc lát biến mất ở phương xa, hiển nhiên là sợ vệ binh truy sát. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ngoài cửa đã an toàn, nhưng Hoàng Dật lại không đi ra ngoài, dưới loại tình huống này, hắn đã không cách nào rời Kinh Cức thành, chỉ cần rời đi, cũng rất nhanh sẽ bị Man Liệt đuổi theo. Hắn chỉ phải tiếp tục ở chỗ này, suy tính kỹ hơn.
Hoàng Dật về tới Kinh Cức thành, tản bộ trên đường phố trong bóng đêm, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định ở Kinh Cức thành một tuần. Nếu như đến lúc đó Man Liệt vẫn không có rời đi, vậy hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp diệt trừ Man Liệt.
Bất quá cái kế hoạch này lại phải chuẩn bị rất lâu, tuy rằng Man Liệt bị thương nặng, nhưng đối phó hắn cũng không thành vấn đề, hắn phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể ra tay.
Hoàng Dật nhìn bóng đêm miên man, nhìn cảnh đêm phồn hoa của Kinh Cức thành, quyết định đi dạo chung quanh. Số lần đánh người trong Chúng Thần chi tháp của hắn ngày hôm nay đều dùng hết, mà Bích Nguyệt Tinh Không và tiểu mập mạp lại không online, không có cách nào tổ đội đi đánh phòng người, hiện nay vừa lúc rảnh rỗi.
Kinh Cức thành ban đêm náo nhiệt vô cùng, một ít thiếu niên thiếu nữ nắm tay ngọt ngào đi trên đường phố, những cửa hàng trái phải hai bên trước đường phố lộ vẻ mờ nhạt của ma pháp đăng, chủ quán ra sức thét to, một ít khách hàng ra ra vào vào. Hoàng Dật nhìn đôi nam nữ nắm tay đi qua, bỗng nhiên có chút hâm mộ cuộc sống như vậy, hắn có thể làm một sát thủ ám sát chủ tịch liên bang, nhưng không cách nào nắm tay với một cô gái.
Đi qua đường phố, Hoàng Dật đi tới một sân rộng. Ở đây suối phun bắn ra bốn phía, dòng người bắt đầu đông hẳn, chú hề trang điểm rất đậm đang lộn nhào té ngã, dẫn tới khán giả xung quanh cười ha ha, có ma thuật sư mang mũ cao biểu diễn ma thuật, khiến cho đám nhỏ xung quanh tấm tắc lấy làm kỳ. Nếu như không có chiến đấu, hắn có thể sẽ dừng lại ở Kinh Cức thành, sống cuộc sống bình tĩnh, mỗi ngày nhìn cảnh đêm, nhìn chú hề và ma thuật sư biểu diễn, nhìn ngọn đèn vạn nhà, nhìn đôi tình nhân bên cạnh hồ nước anh anh em em...
Buổi tối càng ngày càng khuya, người trong sân rộng dần dần tán đi, trở nên hiu quạnh, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thổi rơi lá cây, ban đêm của Kinh Cức thành rốt cục quạnh quẽ tới.
Chú hề ấy đã không còn khán giả, cũng thu hồi nụ cười, nhìn sân rộng quạnh quẽ, thở dài một tiếng. Sau đó chú hề dọn quầy hàng, giẫm lên cái bóng cô độc dưới ánh trăng, chậm rãi đi vào chỗ sâu trong bóng đêm, phương xa mơ hồ truyền đến tiếng ca hư vô mờ mịt--
Tôi chỉ là chú hề hèn mọn, nhào lộn mấy cái một phen, chỉ chờ bạn vỗ tay một cái, đoàn người sau khi tản đi, bóng đêm trở nên mông lung, ánh trăng cũng sẽ theo tôi.
Tôi không phải chú hề cô độc, sau khi bạn cười, không cần nhớ kỹ tôi, lúc tắt đèn, ánh sao khắp bầu trời, sáng sủa nhất chính là tịch mịch.