Khi ngón tay Trình Thanh Lam chạm đến nút ấn thì một ánh sáng màu đỏ hiện lên. Cả người cô run bần bật.
Tiếng ‘răng rắc’ vang lên liên tiếp. Mắt Trình Thanh Lam càng trợn lớn hơn, nhìn tất cả những chuyện khó tin trước mặt. Vòng kim loại ngay cổ tay, cổ chân đột nhiên nứt ra. Tất cả bành trướng bằng tốc độ nhanh nhát, tạo ra hàng loạt những thứ kim loại mới. Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt. Không đợi cô nhìn rõ, trên đầu lại đột nhiên căng ra, chỉ nghe ba tiếng “cạch, cạch, cạch” thì chiếc đầu nặng xuống.
Biến hoá ngừng lại trong nháy mắt.
Cô căng thẳng đến mức thốt không nên lời. Cúi đầu lại nhìn thấy một nòng súng hiện ra từ cánh tay trái của cô, dọc xuống dưới là cò súng vừa vặn nằm trong lòng bàn tay cô. Trên nòng súng có một màn hình LCD inch, trên đó có những hình nhỏ như súng lục và lựu đạn, còn mấy hình khác thì cô không nhận ra. Có lẽ là chức năng lựa chọn. Bên tay phải chẳng biết đã mọc ra cái móc trảo từ lúc nào, bao trùm toàn bộ tay phải của cô. Cái móc đó không biết được chế từ chất liệu gì, vô cùng sắc bén và lạnh lẽo. Còn khổng lồ hơn cả bộ móng vuốt của quái thú cô thấy lần trước. Trên móc, còn có ánh sáng xanh mờ nhạt.
Còn chiếc vòng trên mắt cá chân nhỏ bé của cô cũng xuất hiện bao da vòng quanh. Trên chân trái có năm loại súng khác nhau. Trên đùi phải thì có năm loại công cụ khác nhau cắm vào bao da. Có dây thừng móc câu, có dao ngắn sắc bén, có một hộp phi tiêu hình chữ thập, còn có mấy thứ cô không nhận ra.
Chân của cô đã được đôi giày kim loại dẻo và mỏng bao lấy. Cô thử cử động gót chân, phát hiện ra bên trong như có tiếng động cơ nổ vang...
Cô ngây người một lúc, trong lòng mới có một giọng nói nhẹ nhàng: Khủng quá....
Trên đầu có gì đó nhưng cô không thấy rõ. Cô cố nín thở, bước từng bước đi về phía vách tường. Vách tường cũng tráng nước sơn kim loại màu trắng bạc, cho nên cô thấy được bóng dáng mình mờ mờ.
Trên vai trái, tựa như có một khẩu pháo nghiêng nghiêng, nhưng cũng không cảm thấy nặng lắm. Trên đầu là một chiếc mũ bảo hiểm bằng kim loại trong suốt, che phủ từ mũi cô trở lên. Cô đưa tay sờ chiếc mũ trên đầu. Khi cô vừa chạm vào, trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện một màn ảnh LCD.
Là chữ Hoa màu đỏ.
“Xác định mục tiêu?”
Vòng tròn màu đỏ khóa lại một con chó dữ ngồi xổm cách mấy mét bên ngoài phòng. Trình Thanh Lam lắc đầu, nghiêng đầu nhìn một bức tường khác. Trên màn hình lại xuất hiện hình dáng mờ mờ của một người.
“Xác định mục tiêu?”
Lúc này đầu cô không nhúc nhích, ngay sau đó trước mắt không ngừng hiện lên số liệu:
“Khoảng cách: m.
Chiều cao: m
Cân nặng: kg
Có bắn không?”
Trình Thanh Lam hoảng sợ, tuyệt đối đừng bắn chết Đinh Nhất ở phòng bên. Cô vội vàng quay đầu, đối mặt với vách tường khác thì những chữ đỏ đó mới biến mất.
Thật, thật thú vị. . . . . . Rốt cuộc là ai đã cho mình bộ đồ này?
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên tường, khiến mình có cảm giác oai hùng hiên ngang! Thật sự giống một nữ chiến sĩ!
Vừa nghĩ đến đây cô lại thấy lo lắng. Đinh Nhất nói đúng, mình đã bị cải tạo rồi. Trên người còn được gắn chốt mở, có thể kích hoạt những vũ khí có trên người này.
May mà cô không bị cải tạo thành người thú, người nhân bản và người máy gì đó.
Cô tự an ủi, chỉ là có thêm cái chốt mở mà thôi!
Đi nói cho Đinh Nhất nào!
Nghĩ tới đây cô bước tới cửa. Vừa đi được hai bước, nhưng cô dừng lại rồi trở về giường.
Có lẽ không cần thiết.
Trên người mình có trang bị cao cấp như vậy, càng lúc cô càng cảm thấy phải làm rõ lai lịch của mình trước. Nếu mình nói bừa cho Đinh Nhất biết, có thể có chuyện gì không? Anh ta có thể nghi ngờ mình là người Nam Thành không? Hoặc là, mục tiêu của anh ta là trở lại Nam Thành, có bắt mình phải làm chuyện mình không muốn không??? Ví dụ như giết người, ví dụ như xông vào Nam Thành?
Cô không biết. Nhưng điều cô rõ ràng duy nhất là cô không hề muốn bị cuốn vào cuộc chém giết ở vùng đất chết.
Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn nghi vấn. Ngày đó, Đinh Nhất nói là đi ngang qua tiện tay cứu mình. Nhưng tại sao lại đi ngang qua? Còn đắc tội với Hồng lão đại. Không phải anh ta vẫn chung sống hòa bình với họ sao?
Bởi vì cô biết quá ít thông tin về tình hình, nhưng Trình Thanh Lam lại rất tỉnh táo. Tuy Đinh Nhất là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng dưới tình huống như vậy dĩ bất biến ứng vạn biến() mới đúng là thói quen của cô. Trong công việc, cô luôn bình tĩnh thận trọng giữ vững vị trí của mình.
Dĩ bất biến ứng vạn biến tức là lấy cái bất biến (không thay đổi) mà ứng phó với cái vạn biến (cái luôn thay đổi) Người hay là người biết cách đối phó, ứng xử khôn khéo với những việc xảy ra xung quanh mình. Mà để giải quyết cho khôn khéo trước hết ta phải có lập trường vững chắc và kiên định, phải bình tĩnh và sáng suốt để nắm lấy thời cơ cũng như đưa ra những cách thức hành động.
Nghĩ tới đây, cô vươn tay ra chạm vào cái nút đỏ dưới rốn.
Trang bị khắp người biến mất, nhanh gọn, thần tốc, kỳ diệu, không để lại dấu vết như khi xuất hiện. Trình Thanh Lam nhìn vòng kim loại màu đen không quá đáng sợ trên cổ tay cổ chân mình mà thở dài một hơi. Coi như chưa xảy ra chuyện gì đi!
Cô nằm trên giường, kiên nhẫn chờ đợi bình minh.
Có trang bị phòng thân tốt như vậy, cô cảm thấy bản thân được an toàn hơn. Nhưng câu hỏi kia từ từ dâng lên trong lòng, khiến cho cô càng thêm bất an.
Nếu có người có thể cài đặt công tắc lên người cô, để cô có thể khống chế vũ khí trang bị toàn thân. Như vậy, có ai trốn trong góc dùng thiết bị điều khiển khiến cả người cô ngừng hoạt động không?
Ý nghĩ này khiến cô không rét mà run.
Chắc là không đâu! Cô ép mình không nghĩ tới điều này nữa. Không cần lo lắng về chuyện chưa xảy ra, bởi vì tất cả đã thay đổi. Đây là một tín ngưỡng trong công việc khác của cô.
Cô cầm lấy chiếc súng lục Đinh Nhất cho, cảm thấy yên tâm hơn chút. Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tuấn lãng và nụ cười ấm áp của Đinh Nhất. Và cả nụ hôn nhiệt liệt bá đạo của anh.
Không biết vì sao, cô cúi đầu hôn nhẹ lên nòng súng lạnh lẽo.
Ngủ ngon, Đinh Nhất.
——————————————
“Em hỏi tại sao anh lại đi ngang qua địa bàn của Hồng lão đại ư?” Đinh Nhất ngồi trước bàn thí nghiệm loay hoay với vài thiết bị. Anh nghiêng đầu nhìn Trình Thanh Lam. Cô gật đầu.
“Tiểu thư, đương nhiên tôi không vô duyên vô cớ mà đi vào đó!” Đinh Nhất buông tay, “Tôi cũng không muốn tiết lộ hành tung, kết thù kết oán với người đàn bà xấu xa Hồng lão đại này! Em đã quên sóng cực ngắn mà tôi nói với em rồi sao?” Anh chỉ vào đồng hồ của mình, “Mấy ngày trước, tôi phát hiện ra bên cạnh sông Đen có bức xạ sóng cực ngắn xuất hiện khác thường. Vùng lân cận là phạm vi thế lực của Hồng lão đại, tôi đoán chừng có liên quan đến bọn họ. Tôi liền lẻn vào. Ai biết thực ra lại là một vị tiểu thư xinh đẹp như em chứ.”
“À. . . . . .” Thủ hạ của Hồng lão đại cũng nói phát hiện ra mình ở sông Đen. Trình Thanh Lam nói, “Sông Đen ở đâu?” Có lẽ có thể tìm ra manh mối tại đó.
Đinh Nhất nhìn biểu cảm của cô, lắc đầu: “Sông Đen thuộc phạm vi thế lực của Diệp Diễm. Hôm đó tôi đã tìm kiếm một lúc lâu mà không phát hiện ra điều gì dị thường.”
Trình Thanh Lam chợt thấy thất vọng. Manh mối này bị chặt đứt rồi.
“Nói đi nói lại, em tìm ra nơi có máy cảm biến trên người em chưa?” Đinh Nhất nói, ánh mắt dọc theo mặt cô rồi dịch xuống ngực và đùi cô.
Trình Thanh Lam sửng sốt, cười nói: “Không tìm thấy.”
Đinh Nhất nhìn cô rồi nói: “Sao hôm nay lại tự dưng hỏi tôi những thứ này, em có gì muốn nói với tôi sao?”
“Ừm, tạm thời không có.” Trình Thanh Lam cười nói, “Anh làm việc đi, còn tôi tự tìm nơi luyện kỹ thuật bắn súng.” Nói xong xoay người rời đi.
Đinh Nhất nhìn bóng dáng của cô ẩn vào trong những tòa nhà hoang tàn, chậm rãi dời mắt.
“Không định nói với tôi sao?” Anh lẩm bẩm, khóe miệng từ từ nhếch lên.
——————————————
“Ầm!”
“A!”
Mặt mày Trình Thanh Lam lấm lem, đứng lên giữa một đống kim loại. Lúc này cô đã mở trang bị hạng nặng ra, mang dáng vẻ của một chiến sĩ nghiêm chỉnh. Chẳng qua khắp người chiến sĩ này bẩn thỉu dơ dáy, căn phòng bỏ hoang này bị cô bắn thủng vài chỗ. Vài vật dụng còn sót lại trong phòng cũng bị cô đụng phải trở nên hỏng hóc lộn xộn.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng hiểu được. Thì ra đôi giày trên chân là máy gia tốc, gần như có thể khiến cô bay lên được. Nhưng cô vẫn chưa thông thạo cách khống chế phương hướng.
Cô hưng trí bừng bừng giơ tay trái lên. Thì ra con số lớn nhất trên màn hình tinh thể lỏng biểu thị lượng đạn còn lại. Kích thước nhỏ bé thế lại có thể chứa được một vạn viên đạn, chắc chắn không phải vật liệu bình thường.
Bên tai chợt truyền đến tiếng tiếng đạn pháo gầm rú. Cô giật mình xoay người lại.
Không nhầm, là tiếng đạn pháo gầm rú. Có chuyện rồi! Trình Thanh Lam vội vã nhấn chốt, tất cả trang bị được thu lại.
“Gâu gâu!” Tiếng sủa trong trẻo vang lên, một con chó to lao vào, bổ nhào tới trước mặt Trình Thanh Lam. Sau đó nó quay người, nhìn Trình Thanh Lam, ý bảo cô đi cùng nó. Trình Thanh Lam gật đầu.
Cô chạy theo con chó tới ngõ hẻm. Trình Thanh Lam lại nhìn thấy đàn chó dữ cũng đang xông tới hướng ngược lại mình. Cô chợt hiểu ra: “Chó cưng, Đinh Nhất đâu?”
Con chó kia sững lại, sủa lên về phía sau cô.
“Không phải là. . . . . . có người tấn công chứ? Đinh Nhất bảo mày đưa tao chạy trốn, còn anh ta mang quân đội đi nghênh địch?” Giọng nói của cô hơi run rẩy. Đinh Nhất, Đinh Nhất!
Con chó kia lại kêu một tiếng, ngoan ngoãn gục đầu xuống.
Đinh Nhất này. . . . . .
“Khốn kiếp! Tôi không thể chạy một mình như vậy được!” Cô chửi một câu, xoay người chạy về phía ngược lại.
————————————
Trình Thanh Lam len lén nằm sau bức tường thấp cạnh quảng trường. Nhìn thấy Hồng lão đại mang theo hơn bốn mươi gã đàn ông cường tráng, đối đầu với Đinh Nhất và hơn một trăm con chó dữ đằng sau anh. Mà trên quảng trường, bốn năm người đàn ông và hơn mười con chó đã gục ngã.
Hôm nay Hồng lão đạo mặc bộ đồ màu trắng bạc, càng lộ dáng người béo mập của cô ta. Cô ta nhìn chằm chằm vào Đinh Nhất, nói lạnh lùng: “Đinh Nhất, chắc anh không nghĩ rằng tôi có thể tìm tới đây phải không?”
Đinh Nhất cười cười: “Hồng lão đại tao nhã nữ tính như vậy có thể đến nơi này của tôi thì đúng là vinh hạnh.”
Trình Thanh Lam nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Hồng lão đại ngẩn ra, ánh mắt lại dịu đi chút. Cô không kiềm chế được suy nghĩ: Hồng lão đại cũng háo sắc ra phết . . . . . .
“Hừ!” Hồng lão đại nhìn chằm chằm vào Đinh Nhất, “Anh biết bố trí màn chắn từ trường, chẳng lẽ người của tôi cũng không biết sao? Cho nên đống chó hoang anh thả bên ngoài để canh giữ lại không báo tin cho anh biết! Ha ha!”
“Hồng lão đại, cô muốn gì?” Đinh Nhất nói dịu dàng. Ánh mắt Hồng lão đại nhìn anh nhất thời cũng nóng bỏng hơn.
“Trả cô gái kia lại cho quái thú!” Hồng lão đại cũng chuyển sang giọng nói mềm mại đáng yêu, nhìn Đinh Nhất, “Sau đó, anh, đi theo tôi.”
Quái thú bên cạnh Hồng lão đại đứng dậy, vẫn mang dáng vẻ khủng khiếp lúc trước. Đôi mắt nhìn chằm chằm hung tợn về phía Đinh Nhất, mà mấy con chó sau lưng Đinh Nhất lại lùi một bước nhỏ.
Trình Thanh Lam vừa thấy quái thú thì trái tim đập thình thịch. Sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra theo phản xạ có điệu kiện. Cô không dám nhìn nó, cúi đầu xuống.
Nhưng mà lúc này con chó vẫn nằm đằng sau bức tường thấp cùng với Trình Thanh Lam, nhìn thấy cô cúi người xuống lại tưởng cô bị thương nên sốt ruột. Quay đầu lại nhìn giữa quảng, phát hiện ra Đinh Nhất không nhìn thấy cô và nó. Con chó luống cuống, sủa “Gâu gâu” hai tiếng khiến Trình Thanh Lam vội vàng che miệng nó lại.
Những người khác liếc mắt về bên này, chỉ thấy một cái đầu chó nên không buồn để ý. Nhưng con quái thú lại không rời mắt.
Nó cảm nhạn được hơi thở của cô. Hơi thở khiến cho nó có dục vọng nguyên thủy.
Quái thú gào lên, không đợi Hồng lão đại lên tiếng, chợt tung người nhảy liền mấy bước, lao về phía bức tường thấp kia.