cô gái bước vào với vẻ vô cùng ngạc nhiên và ngồi lên ghế. Ngước nhìn những thứ đồ vật linh tinh mà thấy sáng mắt ra.
viên đá nhìn bình thường mà lại có giá không tưởng. Khi mài rũa, đá sẽ trở thành những viên ngọc vô cùng đẹp tương đương với viên Hồn Châu đáng giá tỷ trăm triệu.
Có dãy viên tròn to nhỏ gồm viên. Ban đêm viên phát sáng phản chiếu một cô gái xinh đẹp như một vị thần. viên này không chỉ có giá trị về lịch sử mà còn có giá trị tinh thần cho cả một dòng tộc. Ẩn sau nó là cả một câu chuyện dài mà có người nói, nhỏ máu của người mình yêu vào, người đó sẽ chết thảm.
Còn có cái vòng tay Phong Tư đeo nữa. Đó là đồ vô giá của nhà Tư gia mà cho đến bây giờ vẫn còn nhiều người thèm muốn.Chiếc vòng tay được làm bằng ngọc hàm châu từ đời nhà Áo Mạc Đặc Tư. Ngâm trong nước của sông Vọng Xuyên ngày ( sông Vọng Xuyên sâu trong rừng, đi qua mấy dãy núi với bao con thú dữ mới đến được, nước sông sạch, có khả năng làm tăng độ bền của đồ vật, làm tăng tuổi thọ của người đeo đồ) cùng sự tài tình của người thợ đã làm ra chiếc vòng.
Còn nhiều đồ lém, kể không xủê nên không không không kể nữa nha
Bắt đầu cuộc trò chuyện chính là cô - Kiều Băng:
- Anh có việc gì cần tìm chúng tôi?
Phong Tư đáp lời:
- Đua xe
- Vậy là anh tìm Hân phải không?
- Đúng.
Cô thực tức và nói:
- Sao anh có thể tiết kiệm lời nói như thế chứ. Anh không thể nói nhiều hơn ak?
- Cũng có thể.
Trong lòng cô thầm trách, sao lại phải nói chuyện với tên yêu nghiệt này chứ.
- Tôi sẽ nhường cuộc trò chuyện lại cho Hân. ( Quay sang bảo Hân nói chuyện với Phong Tư)
- Được
- Tôi sẽ tham gia giúp anh - Hân
- Rất tốt
Kiều Băng vội vã lên tiếng:
- Anh cũng biết mà, cái gì cũng có cái giá của nó hết. Không gì là miễn phí và tôi tin Phong lão đại chắc chắn cũng không muốn nợ ai cả.
- Tôi nói tôi không cho cô gì thì cô có tin không?
- Tại sao tôi lại không được gì chứ.
- Cô không được gì là đúng rồi. Cô có đua xe đâu mà đòi. Và cô đang nợ tôi một món nợ đấy.
- Tôi..Tôi... Tôi trả lại là được chứ gì.
- No. Thứ đã lấy đi rồi sao có thể đơn giản mà trả về chỗ cũ như thế. Cho dù có trả lại thì vẫn là đã ăn cắp. Không có gì là thay đổi cả.
- Vậy nó sẽ được tính là tiền công. Thế nào.
- Nếu cô muốn!
- Lần này đua xe ở Anh phải không?
- Không sai.
- Xe của Hân cũng ở đó, anh giúp cô ấy đưa về đi.
- Ok. Trước lúc đua xe, các cô sẽ được đưa tới Anh và đừng đi lung tung. Tôi muốn giải quán quân
- Tất nhiên.
- Đợi đã, xe của tôi, tôi sẽ tự lấy. Tôi cần kiểm tra lại một số thứ.- Hân
- Được rồi, tôi đồng ý. Hai cô đi với cậu ta ra sân bay ngay đi.
-Hả. Đi ngay.-Cả đồng thanh
- Vậy cô định khi nào mới đi.
- Ukm. Bây giờ cũng được - Băng
. Thực ra thì chưa muốn đi nhưng mà giọng của Phong Tư như muốn áp đảo cô nên đành phải đồng ý. Mà trong vòng tháng tiếp cũng không có vụ đấu giá nào hay thứ quý giá gì nên cô đi cũng được.
Hai cô đi theo một người ra sân bay và chào Phong Tư.
Trong căn phòng, chàng trai trẻ cười lạnh, hàm răng khẽ nhếch lên.
. Đợi chap kế sẽ nói lí do tại sao anh cười. Thú vị lắm đó nha.