Đà Lôi muốn giúp nghĩa đệ, nói với Thiết Mộc Chân:
- Gia gia, người nói bắn trúng sẽ có thưởng, nghĩa đệ của con một mũi tên hạ hai chim điêu, vậy cha thưởng y cái gì?
Thiết Mộc Chân nói:
- Muốn thưởng gì cũng được.
Rồi hỏi:
- Quách Tĩnh Ngươi muốn thưởng gì nào?
Đà Lôi mừng rỡ hỏi:
- Có thật là muốn thưởng gì cũng được không?
Thiết Mộc Chân cười nói:
- Chẳng lẽ ta lại đi lừa bọn trẻ con các ngươi à?.
Quách Tĩnh trong mấy năm ấy nương tựa Thiết Mộc Chân. Các tướng đều thích y thật thà hiền hậu, cũng không hề kỳ thị y là người Hán, lúc ấy thấy đại hãn rất vui vẻ, mọi người bèn nhìn Quách Tĩnh, đều cho rằng y có thể được trọng thưởng.
Quách Tĩnh nói:
- Đại hãn đối xử với con tốt như thế, cái gì mẹ con cũng có rồi, không cần cho con thêm gì nữa.
Thiết Mộc Chân cười nói:
- Thằng nhỏ này quả rất có hiếu, cái gì cũng nghĩ tới mẹ trước. Nhưng riêng ngươi thì cần gì nào? Cứ nói ra đi, đừng sợ.
Quách Tĩnh thoáng trầm ngâm rồi quỳ hai gối xuống trước ngựa Thiết Mộc Chân, nói:
- Con thì không cần gì, chỉ thay mặt người khác xin đại hãn một việc thôi.
Thiết Mộc Chân nói:
- Việc gì?
Quách Tĩnh nói:
- Cháu nội của Vương Hãn là Đô Sử vừa độc ác vừa xấu xa. Hoa Tranh về làm vợ y nhất định sẽ phải chịu khổ. Xin Đại hãn đừng gả Hoa Tranh cho y.
Thiết Mộc Chân sửng sốt, kế hô hô cười rộ, nói:
- Đúng là lời bọn trẻ con, làm sao nghe được? Thôi thế này, ta thưởng cho ngươi một bảo vật.
Rồi cởi một thanh đoản đao trong lưng ra đưa cho Quách Tĩnh. Các tướng Mông Cổ hít hà khen ngợi, mặt mày tươi rói. Té ra đó là thanh bội đao Thiết Mộc Chân mười phần nâng niu, từng dùng giết vô số kẻ địch, nếu không phải thật vừa ý quyết không thể khinh dị đem cho.
Quách Tĩnh tạ ơn nhận thưởng, đón lấy thanh đoản đao. Thanh đoản đao này y vẫn thường thấy Thiết Mộc Chân đeo bên người, lúc ấy cầm lên nhìn kỹ, thấy vỏ đao đúc bằng vàng ròng, đầu chuôi đao chạm một cái đầu hổ bằng vàng xem rất hung dữ oai mãnh. Thiết Mộc Chân nói:
- Ngươi hãy dùng thanh kim đao của ta giết giặc thay ta.
Quách Tĩnh ứng tiếng:
- Dạ.
Hoa Tranh chợt bật tiếng khóc thất thanh, nhảy lên ngựa phóng mau đi.
Thiết Mộc Chân lòng dạ sắt đá nhưng thấy con gái khó xử cũng bất giác mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng quay ngựa về doanh. Các vương tử và tướng sĩ Mông Cổ lục tục theo sau.
Quách Tĩnh thấy mọi người đã đi hết bèn rút đoản đao ra khỏi vỏ, chỉ thấy khí lạnh ghê người, trên lưỡi đao thấp thoáng có vệt huyết quang, biết thanh đao này đã giết rất nhiều người. Lưỡi đao tuy ngắn nhưng thân đao dày nặng, cực kỳ oai mãnh.
Y nghịch thanh đao một lúc rồi giắt vào người, tuốt trường kiếm ra lại luyện Việt nữ kiếm pháp. Luyện suốt nửa ngày vẫn không xong một chiêu Chi kích bạch viên, nếu không nhảy lên quá thấp thì là không kịp hoa kiếm hai vòng.
Y sốt ruột, đề khí không được càng luyện lại càng tệ, đến lúc mồ hôi đầy mặt chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên. Hoa Tranh lại phi ngựa phóng tới.
Nàng tới bên cạnh, lật người nhảy xuống ngựa nằm dài ra bãi cỏ, một tay chống đầu nhìn Quách Tĩnh luyện kiếm, thấy y dáng vẻ khổ sở, bèn kêu lên:
- Đừng luyện nữa, nghỉ một lúc đi.
Quách Tĩnh đáp:
- Cô đừng tới quấy rầy ta, ta không có thời giờ đâu mà tiếp chuyện cô.
Hoa Tranh không nói gì, cứ nhìn y cười khúc khích, qua một lúc rút trong bọc ra một chiếc khăn tay, thắt hai cái gút, ném qua y nói:
- Lau mồ hôi đi.
Quách Tĩnh ờ một tiếng nhưng cũng không chụp lấy, để mặc chiếc khăn rơi xuống đất, vẫn tiếp tục luyện kiếm. Hoa Tranh nói:
- Mới rồi ngươi xin cha đừng gả ta cho Đô Sử, tại sao thế?
Quách Tĩnh nói:
- Đô Sử rất xấu, trước đây thả báo ra vồ Đà Lôi anh cô. Cô lấy y rồi, biết đâu y lại đánh cô nữa.
Hoa Tranh cười khẽ nói:
- Nếu y đánh ta thì ngươi tới giúp ta mà.
Quách Tĩnh ngẩn người, nói:
- Chuyện.., chuyện đó làm sao làm được?
Hoa Tranh ngưng thần nhìn y êm ái hỏi:
- Nếu ta không lấy Đô Sử thì lấy ai?
Quách Tĩnh lắc lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Hoa Tranh phì một tiếng, mặt vốn đang đỏ bừng đột nhiên chuyển sang tức giận, nói:
- Ngươi chẳng biết gì cả?.
Qua một lúc, trên mặt nàng lại hiện vẻ tươi cười, chỉ nghe hai con bạch điêu nhỏ không ngừng kêu oang oác trên dốc núi dựng đứng, chợt xa xa có tiếng kêu thảm thiết, con bạch điêu lớn kia bay mau tới. Nó đuổi theo bầy hắc điêu đến lúc ấy mới quay về, chắc bầy hắc điêu nhử nó tới một nơi rất xa. Mắt chim điêu nhìn được rất xa, đã sớm thấy bạn tình mất mạng trên dốc núi, con chim điêu ấy trong chớp mắt như một đám mây trắng từ trên trời đáp:
- Xuống, mau lẹ lướt tới.
Quách Tĩnh dừng tay ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con bạch điêu ấy bay vòng vòng, không ngừng kêu lên thảm thiết. Hoa Tranh nói:
- Ngươi nhìn xem, con bạch điêu ấy thật là đáng thương.
Quách Tĩnh nói:
- Ừ, nhất định là nó rất đau lòng?
Chỉ nghe con bạch điêu ấy kêu một tiếng dài rồi vỗ cánh vọt thẳng lên mây.
Hoa Tranh nói:
- Nó bay lên làm gì...
Câu nói chưa dứt, con bạch điêu ấy đã đột nhiên như một mũi tên trên mây nhào xuống, phịch một tiếng đập đầu vào tảng đá trên sườn núi, lập tức chết luôn. Quách Tĩnh và Hoa Tranh cùng bật tiếng la hoảng, nhất tề nhảy dựng lên sợ hãi hồi lâu không nói câu nào.
Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói vang rền:
- Đáng kính thật, đáng kính thật?.
Hai người quay nhìn, thấy là một đạo sĩ râu bạc, sắc mặt hồng hào, tay cầm một ngọn phất trần. Người này ăn mặc mười phần cổ quái, trên đầu kết ba búi tóc cao cao nhô lên, một mảnh đạo bào không vương chút bụi. ở vùng gió cát này không biết y làm thế nào mà giữ được sạch sẽ như vậy. Y nói tiếng Hán. Hoa Tranh không hiểu, cũng không đếm xỉa gì tới y, quay đầu nhìn lại đỉnh núi, chợt nói:
- Hai con bạch điêu con kia mất cả cha mẹ, biết làm sao trên đó?
Ngọn núi dựng đứng này cao chạm mây, bốn bề đều là quái thạch không thể vin trèo, nếu hai con bạch điêu non chưa học bay thì chắc chắn sẽ phải chết đói trên đỉnh núi.
Quách Tĩnh nhìn một lúc, nói:
- Trừ phi có người mọc cánh bay lên thì mới cứu được hai con bạch điêu nhỏ ấy xuống.
Rồi nhặt trường kiếm lại tiếp tục luyện, luyện suốt nửa ngày, một chiêu Chi kích bạch viên ấy vẫn không tiến bộ được chút nào, đang lúc nóng nảy chợt nghe sau lưng có một giọng nói lạnh lùng vang lên Cứ luyện như thế thì có luyện một trăm năm cũng vô dụng. Quách Tĩnh thu kiếm quay nhìn, thấy người nói chính là đạo sĩ trên đầu có ba búi tóc, bèn hỏi:
- Ngươi nói gì?.
Đạo sĩ kia cười khẽ một tiếng, cũng không trả lời chợt bước lên hai bước.
Quách Tĩnh chỉ thấy tay phải tê rần, cũng không biết vì sao nhưng thấy ánh sáng xanh chớp lên, thanh kiếm vốn cầm chặt trong tay đã nằm trong tay đạo sĩ. Thủ pháp Không thủ đoạt bạch nhận thì Nhị sư phụ vốn đã dạy, tuy chưa thuần thục nhưng đã lãnh hội được yếu quyết, mà đạo sĩ này trong chớp mắt đã cướp được trường kiếm của mình, lại không biết y dùng thủ pháp gì. Lúc ấy bất giác cả kinh, nhảy ra ba bước đứng chắn trước mặt Hoa Tranh, thuận tay rút thanh đoản đao chuôi vàng Thiết Mộc Chân ban cho ra, đề phòng đạo sĩ làm nàng bị thương.
Đạo sĩ kia kêu lên:
- Nhìn cho rõ nhé.
Rồi vọt người nhảy lên, chỉ nghe một tràng vút vút vút vút, đã vung kiếm hoa trên không sáu bảy vòng rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất. Quách Tĩnh nhìn thấy trợn mắt há miệng, ngẩn người xuất thần.
Đạo sĩ kia ném thanh trường kiếm xuống đất, cười nói:
- Con bạch điêu kia vô cùng đáng kính, không thể không cứu con nó!
Rồi đề khí một cái lướt thẳng lên dốc núi dựng đứng, chỉ thấy y sử dụng cả tay chân, mau như khỉ vượn, nhẹ như chim bay thắng lên đỉnh núi. Ngọn núi này cao tới vài mươi trượng, có chỗ dựng đứng như vách tường, nhưng đạo sĩ kia chỉ cần mượn sức ấn tay chân vào những chỗ hợi lồi lõm là lập tức vọt lên, thậm chí ở những chỗ mặt đá nhẵn bóng lóng lánh y cũng lướt lên như thằn lằn.
Quách Tĩnh và Hoa Tranh nhìn thấy tim đập thình thình, nghĩ thầm Chỉ cần y sẩy chân một cái rơi xuống thì há không thành một đống thịt sao?
Chỉ thấy y thân hình càng lúc càng nhỏ, tựa hồ đã chìm vào trong đám mây mù. Hoa Tranh bịt mắt không dám nhìn, hỏi:
- Thế nào rồi?
Quách Tĩnh nói:
- Tới đỉnh rồi..., được rồi, được rồi?
Hoa Tranh buông hai tay ra thì thấy đạo sĩ kia phi thân nhảy lên như sắp rơi xuống, vừa bất giác bật tiếng la hoảng thì y đã hạ xuống đúng đỉnh núi. Tay áo rộng trên tấm đạo bào của y bay phần phật trên đỉnh núi, từ dưới nhìn lên giống hệt một con chim lớn.
Đạo sĩ kia thò tay vào hang bắt hai con bạch điêu nhỏ ra cho vào bọc, từ từ bám vào vách núi buông người trượt thẳng xuống, qua những chỗ lồi lõm thì tay móc một cái hay chân đạp một cái để giảm sức rơi, qua những chỗ mặt đá phẳng lì thì cứ thuận thế trượt xuống, trong chớp mắt chân đã chạm đất.
Quách Tĩnh và Hoa Tranh vội chạy tới. Đạo sĩ kia lấy hai con bạch điêu trong bọc ra, dùng tiếng Mông Cổ nói với Hoa Tranh Ngươi nuôi chúng tử tế được không?
Hoa Tranh vừa mừng vừa sợ, vội nói:
- Được, được, được mà rồi đưa tay ra đón lấy.
Đạo sĩ kia nói:
- Cẩn thận đừng để nó mổ đấy. Điêu non tuy còn nhỏ nhưng mổ cũng mạnh lắm.
Hoa Tranh cởi dây lưng ra buộc vào chân hai con bạch điêu nhỏ, mừng rỡ bưng lên, nói:
- Ta đi tìm thịt cho điêu nhi.
Đạo sĩ kia nói:
- Khoan đã? Ngươi phải ưng thuận ta một chuyện, ta mới đưa chim điêu cho ngươi.
Hoa Tranh nói:
- Chuyện gì?
Đạo sĩ kia nói:
- Chuyện ta lên đỉnh núi bắt chim điêu, hai người các ngươi không được nói với người khác.
Hoa Tranh cười nói:
- Được, dễ mà! Ta không nói ra là được.
Đạo sĩ kia mĩm cười nói:
- Đôi bạch điêu này lớn lên có thể rất dữ tợn, lúc nuôi phải để ý một chút.
Hoa Tranh vô cùng vui vẻ, nhìn Quách Tĩnh nói:
- Chúng ta mỗi người một con nhưng ta mang cả về nuôi giúp ngươi, được không?
Quách Tĩnh gật gật đầu. Hoa Tranh nhảy lên lưng ngựa phóng đi.
Quách Tĩnh nhớ lại công phu của đạo sĩ kia nãy giờ, đứng ngẩn ra như một thằng ngốc. Đạo sĩ kia nhặt thanh trường kiếm dưới đất lên đưa cho y, cười một tiếng quay người đi. Quách Tĩnh thấy y định đi, vội kêu lên:
- Ngươi.., xin ngươi, ngươi đừng đi.
Đạo sĩ cười nói:
- Để làm gì?
Quách Tỉnh gãi đầu gãi tai, không biết làm thế nào là tốt, chợt quỳ sụp xuống đất, bình bình bình không ngớt dập đầu một mạch mười mấy cái. Đạo sĩ cười nói:
- Ngươi dập đầu với ta làm gì vậy?.
Quách Tĩnh trong lòng chợt chua xót, nhìn thấy đạo sĩ kia vẻ mặt từ hòa, thấy như gặp người thân, tựa hồ chuyện gì cũng có thể rút ruột kể với y, chợt hai giọt nước mắt lớn từ từ lăn xuống má, nghẹn ngào nói:
- Tôi tôi.., tôi rất ngu xuẩn, công phu học mãi không được, lại làm sáu vị ân sư tức giận.
Đạo sĩ kia mĩm cười nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Tôi ngày đêm liều mạng khổ luyện nhưng vẫn không được, nói gì cũng thế...
Đạo sĩ nói:
- Ngươi muốn ta chỉ điểm cho một con đường sáng phải không?
Quách Tĩnh đáp:
- Đúng thế.
Rồi nằm phục xuống đất lại bình bình bình dập đầu liên tiếp mười mấy cái.
Đạo sĩ kia lại cười khẽ, nói:
- Ta thấy ngươi cũng rất thành tâm. Thế này nhé, qua ba ngày nữa là rằm, lúc trăng lên tới đỉnh đầu thì ta chờ ngươi trên đỉnh núi. Ngươi không được nói với ai đấy?
Nói xong chỉ tay lên dốc núi dựng đứng một cái, nhẹ nhàng lướt đi Quách Tĩnh vội kêu lên:
- Tôi.., tôi lên đó không được?
Đạo sĩ kia không đếm xỉa gì tới, vẫn như chân không chấm đất, đã lướt ra xa.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Y cố ý làm khó mình, rõ ràng là không muốn dạy mình rồi, kế lại động tâm niệm nghĩ thầm: Mình không phải không có sư phụ, sáu vị sư phụ dụng tâm dạy dỗ mình như thế, nhưng mình ngu ngốc, biết làm, sao được? Vị bá bá này bản lĩnh còn cao hơn, mình học không được, cũng chỉ uổng phí thôi.
Nghĩ tới đó lại ngẩn người nhìn lên dốc núi dựng đứng một lúc. Rồi gác chuyện ấy qua một bên, giơ thanh trường kiếm lên luyện chiêu Chi kích bạch viên, luyện đến lúc mặt trời gác núi, trong bụng đói meo mới quay về nhà.
Thấm thoát ba ngày trôi qua. Chiều hôm ấy Hàn Bảo Câu dạy y tiên pháp, loại binh khí mềm này không như loại khác, nếu không đủ xảo kình thì không những không đánh được địch nhân mà còn làm mình bị thương. Quách Tĩnh chợt nhất thời dùng kình không chính xác, nhuyễn tiên đập lại roạt một tiếng, đánh trúng đầu mình một cái đau điếng. Hàn Bảo Câu nổi giận tát y một cái. Quách Tĩnh không dám ho he, nhấc roi lên luyện tiếp. Hàn Bảo Câu thấy y cố gắng cũng cố nén giận, tuy Quách Tỉnh liên tiếp làm sai mấy lần cũng không trách móc nữa, dạy được năm chiêu, bèn khen ngợi mấy câu, bảo y tự luyện tập rồi lên ngựa đi.
Luyện môn Kim long tiên pháp này rất vất vả, chỉ luyện qua mười mấy lượt thì đầu mặt, cánh tay, bắp chân chỗ nào cũng bị bầm tím. Quách Tĩnh vừa đau vừa mệt, nằm lăn ra bãi cỏ ngủ khò khò, khi Tĩnh dậy thì trăng sáng đã nhô ra sau núi, chỉ thấy những vết roi đau buốt từng cơn, trên mặt bị Tam sư phụ tát một cái cũng còn tê rần.
Y nhìn lên dốc núi chợt nổi cơn hung dữ, nghiến răng nói:
- Y lên được thì tại sao mình không lên được?
Rồi chạy tới dưới dốc núi, bám lấy dây mây từng bước từng bước bò lên, chỉ lên được sáu bảy trượng thì trước mặt vách đá phẳng lì dựng đứng, không có một tấc cỏ làm sao lên được thêm bước nào nữa.
Y cắn chặt răng, cố gắng thử hai lần, nào ngờ vừa bò lên một bước đã trượt một cái, suýt nữa thì rơi nát thây. Y biết là vô vọng, thở phì phò một lúc, đã định leo xuống, nào ngờ nhìn xuống dưới lại phát sợ hồn phi phách tán. Nguyên là leo lên thì từng bước từng bước vững vàng, nhưng muốn theo đường cũ trở xuống thì những chỗ đặt chân đều là vách đá lồi ra, không thể bám chắc được nữa, nếu nhảy bừa xuống dưới một cái ắt sẽ va vào đá cứng mà chết.
Y giữa tuyệt cảnh chợt nghĩ tới hai câu Tứ sư phụ từng nói:
- Không có việc gì khó. Chỉ e kẻ có lòng.
Nghĩ thầm trước sau cũng chết. ở đây tiến lui đều không được thì chẳng bằng cố sức bò lên, lúc ấy bèn rút đoản đao ra từ từ khoét vào vách núi mấy tấc, kế đó lại khoét lỗ phía trên. Y cố gắng như thế lại lên được thêm hơn một trượng, đã mệt tới mức đầu váng mắt hoa, tay chân mềm nhũn.
Y định thần nằm dán xuống vách núi, điều hòa hơi thở, nghĩ thầm Muốn lên tới đỉnh núi không biết còn phải khoét bao nhiêu cái lỗ nữa, mà khoét thêm mười mấy lỗ nữa thì đoản đao có sắc bén hơn cũng phải cùn, nhưng việc đã tới thế này, chỉ còn cách bò lên trên, nghỉ mệt một lúc, đang định nhấc đao khoét lỗ chợt nghe trên đỉnh núi có một tràng tiếng cười vang xuống.
Quách Tĩnh không dám ngửa người ra phía sau, trước mắt chỉ nhìn thấy vách núi phẳng lì bóng loáng, nghe thấy tiếng cười rất ngạc nhiên nhưng không thể ngẩng đầu lên nhìn. Tiếng cười vừa tắt chợt thấy một sợi dây to buông xuống, tới trước mắt thì dừng lại không động đậy nữa. Lại nghe giọng nói của đạo sĩ kia vang lên:
- Buộc dây vào lưng đi, ta kéo ngươi lên.
Quách Tĩnh cả mừng, tra đao vào vỏ, tay trái bấu vào một lỗ nhỏ, ngón tay nắm chặt, tay phải cầm sợi dây quấn quanh người hai vòng, siết chặt lại.
Đạo nhân kia kêu lên:
- Buộc chặt chưa?
Quách Tĩnh đáp:
- Buộc chặt rồi.
Đạo nhân kia dường như chưa nghe thấy, lại hỏi:
- Buộc chặt chưa?
Quách tĩnh lại đáp:
- Buộc chặt rồi.
Đạo nhân vẫn chưa nghe, lát sau chợt cười nói:
- Ô, ta quên mất, ngươi trung khí không đủ. âm thanh làm sao vang tới đây được. Nếu ngươi buộc chặt rồi thì cứ giật dây ba cái.
Quách Tĩnh theo lời giật dây ba cái, đột nhiên thấy lưng bị siết chặt, thân hình chợt như đằng vân giá vụ bay thẳng lên. Y biết rõ đạo nhân kéo mình lên, nhưng không ngờ lại mau như thế, chỉ thấy lưng bị siết chặt một cái, thân hình đã bay vọt lên rơi xuống, hai chân vừa chạm đất đã tới trước mặt đạo nhân.
Quách Tĩnh giữa cái chết lại được sống, khuỵu hai gối xuống, đang định dập đầu, đạo nhân đã kéo cánh tay y một cái, cười nói:
- Ba hôm trước ngươi đã dập đầu hàng trăm cái là đủ rồi, đủ rồi? Tốt tốt, thằng nhỏ ngươi rất có chí khí.
Đỉnh núi là một tảng đá bằng phẳng rất lớn, trên đọng đầy tuyết trắng, đạo nhân kia chỉ vào hai tảng đá tròn to như cái trống, nói:
- Ngồi xuống đi.
Quách Tĩnh nói:
- Đệ tử đứng hầu ân sư được rồi.
Đạo nhân kia cười nói:
- Ngươi không phải là người trong môn phái ta. Ta không phải là sư phụ ngươi, ngươi cũng không phải là đệ tử của ta. Ngồi xuống đi.
Quách Tĩnh trong lòng run sợ, theo lời ngồi xuống.
Đạo nhân kia nói:
- Sáu vị sư phụ của ngươi đều là nhân vật đứng đầu võ lâm, ta và họ tuy không quen biết nhưng trước nay nghe danh vẫn kính phục. Ngươi chỉ cần học được công phu của bất kể ai trong sáu người cũng đủ dương danh trên giang hồ. Ngươi lại không phải không cố gắng nhưng tại sao mười năm nay tiến bộ quá chậm, ngươi có biết vì sao không?
Quách Tĩnh nói:
- Đó là vì đệ tử quá ngu xuẩn, các sư phụ có dụng tâm hơn cũng dạy không được.
Đạo nhân kia cười nói:
- Chưa chắc đã như thế, đó là vì dạy mà không dạy đúng cách, học mà không học đúng đạo. Quách Tĩnh nói:
- Xin sư.., sư.., lời người nói con không hiểu rõ.
Đạo nhân kia nói:
- Nói tới loại võ công tầm thường thì thành tựu của ngươi hiện nay thì quả thật không kém. Nhưng sau khi ngươi học võ, lần đầu ra tay thì bị tiểu đạo sĩ đánh bại, trong lòng ấm ức cứ cho là mình không bằng, hô hô, đó mới là hoàn toàn sai đấy.
Quách Tĩnh thầm ngạc nhiên:
- Tại sao y cũng biết chuyện ấy nhỉ?
Đạo nhân kia lại nói:
- Tiểu đạo sĩ kia tuy hất ngươi lộn nhào một cái, nhưng y toàn dùng xảo kình thủ thắng, chứ nói tới căn bản võ công thì chưa chắc đã hơn được ngươi. Mà nói lại thì bản lĩnh sáu vị sư phụ của ngươi cũng hoàn toàn không thua kém gì ta, nên ta không thể dạy võ công cho ngươi.
Quách Tĩnh ứng tiếng đáp:
- Dạ.
Nghĩ thầm:
- Quả đúng thế thật. Sáu vị sư phụ của mình võ công rất cao, vốn là vì mình quá ngu xuẩn mà thôi.
Đạo sĩ kia lại nói:
- Bảy vị ân sư của ngươi từng đánh cuộc với người ta.Nếu ta truyền thụ võ công cho ngươi, các vị sư phụ của ngươi biết được nhất định sẽ không thích, họ là hảo hán rất trọng tín nghĩa, đánh cuộc với người khác đời nào lại chiếm phần tiện nghi?
Quách Tĩnh nói:
- Đánh cuộc gì vậy?
Đạo nhân kia nói:
- Chuyện này thì ngươi không biết. Ờ, sáu vị sư phụ của ngươi còn chưa nói cho ngươi biết thì bây giờ ngươi cũng không cần hỏi. Trong hai năm nữa, nhất định họ sẽ nói rõ với ngươi. Thế này nhé, ngươi một phen thành tâm, rốt lại giữa ta và ngươi cũng có duyên, ta sẽ truyền cho ngươi một ít cách hít thở, ngồi xuống, đi lại, nằm ngủ.
Quách Tĩnh rất ngạc nhiên, nghĩ thầm:
- Hít thở, ngồi xuống, đi lại, nằm ngủ thì ta đã biết rồi, cần gì ngươi dạy?
Y thầm nghi ngờ, nhưng không nói ra miệng.
Đạo nhân kia nói:
- Ngươi hãy quét sạch tuyết trên tảng đá lớn kia rồi nằm lên đó.
Quách Tĩnh càng thấy kỳ quái, nhưng vẫn theo lời quét sạch tuyết rồi nằm ngửa ra trên tảng đá. Đạo nhận kia nói:
- Nếu nằm như thế thì cần gì ta phải dạy ngươi? Ta có bốn câu, người phải nhớ cho kỹ: ý định thì tình quên. Thân rỗng thì khí chạy. Lòng chết thì thần sống. Dương thịnh thì âm tiêu.
Quách Tĩnh đọc đi đọc lại ghi nhớ trong lòng nhưng không biết có ý tứ gì.
Đạo nhân kia nói:
- Trước khi ngủ nhất định phải làm cho đầu óc trống rỗng sáng suốt, không hề lo lắng, sau đó co người nằm nghiêng, giữ hơi thở thật đều hồn không phóng túng, thần không rời xa.
Lúc ấy liền truyền thụ cách thức hô hấp vận khí, tĩnh tọa liễm thần.
Quách Tĩnh theo lời làm theo, lúc đầu thấy ý nghĩ cứ dâng lên hạ xuống rất khó gom lại, nhưng hít thở thổ nạp theo cách đạo nhân kia dạy cho, hồi lâu dần dần cảm thấy tâm thần bình tĩnh, từ Đan điền lại có một làn khí nóng dần dần bốc lên, trên đỉnh núi gió lạnh thấu xương nhưng cũng không thấy rét lắm. Y nằm yên như thế một giờ, tay chân chợt thấy tê dại, đạo nhân kia ngồi đối diện với y mở mắt ra nói:
- Bây giờ thì ngủ được rồi.
Quách Tĩnh vâng lời ngủ đi, khi tĩnh dậy phía đông đã rạng sáng. Đạo nhân kia dòng dây thả y xuống, bảo y tối nay lại tới, dặn đi dặn lại không được kể lại chuyện này cho bất cứ ai.
Quách Tĩnh tối hôm ấy lại tới vẫn được đạo nhân kia dùng dây kéo lên. Y bình nhật học võ với sáu vị sư phụ thường suốt đêm không về, nên mẹ y cũng không hỏi gì.
Cứ thế tối đi sáng về. Quách Tĩnh hàng đêm tọa công luyện khí trên đỉnh núi. Nói ra cũng kỳ quái chứ đạo nhân kia hoàn toàn chưa dạy y một phút võ công nào, nhưng từ đó trở đi mỗi khi y luyện võ lại dần dần cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, mã bộ vững chắc. Sau nửa năm, những chỗ mà kình lực vốn không thể thu phát đã có thể tự nhiên dùng được xảo kình, những chiêu số vốn vùi đầu luyện mãi không thành đột nhiên đều thi triển được vừa nhanh vừa chuẩn. Giang Nam lục quái chỉ cho rằng y đã lớn, sau khi chăm chỉ luyện tập rốt lại cũng đột nhiên khai phát, người nào cũng rất vui vẻ.
Mỗi tối y lên núi, đạo nhân kia lại sóng vai cùng lên với y, chỉ cho y làm thế nào để vận khí dùng sức. Đến khi nào y không thể lên cao hơn nữa mới lên đỉnh núi dùng dây kéo y lên. Thời gian trôi qua, y lên núi không những ngày càng nhanh mà còn ngày càng cao, những chỗ vốn khó vin trèo thì về sau đã có thể nhảy một cái vọt qua, chỉ những chỗ khó nhất mới phải nhờ đạo nhân dùng dây kéo lên.
Lại qua một năm, còn cách ngày hẹn tỷ võ không đầy vài tháng. Giang Nam lục quái mấy ngày liền trò chuyện đều không ra khỏi việc tỷ võ ở Gia Hưng nhất định sẽ làm chấn động hào kiệt võ lâm. Thấy Quách Tĩnh võ công tiến triển, lục quái đều cảm thấy nắm chắc phần thắng, lại nghĩ đến việc được trở về quê cũ Giang Nam càng thêm vui vẻ. Nhưng lý do của việc tỷ võ thì thủy chung vẫn chưa nói với Quách Tĩnh.
Hôm ấy vừa sáng ra. Nam Hy Nhân nói:
- Tĩnh nhi, mấy tháng nay ngươi ra sức luyện tập binh khí, chỉ sợ lại quên bẵng quyền thuật, hôm nay chúng ta luyện quyền pháp nhiều hơn.
Quách Tĩnh gật đầu vâng dạ.
Mọi người ra tới chỗ mọi hôm vẫn luyện võ. Nam Hy Nhân thong thả bước ra, đang định ra chiêu với Quách Tĩnh thì đột nhiên phía trước bụi khói bốc lên, người reo ngựa hí, một bầy ngựa phóng như bay tới Người Mông Cổ chăn ngựa vung roi ngăn chặn một lúc bầy ngựa mới bình tĩnh lại.
Bầy ngựa vừa bình tĩnh lại chợt từ phía tây có một con ngựa hồng nhỏ, toàn thân lông đỏ như máu xông thẳng vào bầy ngựa cắn đá túi bụi. Bầy ngựa lại đại loạn, con ngựa hồng lại phóng như bay về phía bắc không thấy bóng dáng đâu nữa. Thoáng cái chỉ thấy xa xa ánh hồng chớp lên, con ngựa hồng lại nhanh như chớp xông vào bầy ngựa gây náo loạn một lúc. Đám mục dân giận lắm, túa ra bốn phía đuổi bắt. Nhưng con hồng mã ấy phi mau như gió, làm sao bắt được ? Trong khoảnh khắc nó đã chạy xa tít, đứng cách mấy mươi trượng giậm vó hí dài, tựa hồ vô cùng đắc ý về việc mình phá bĩnh. Đám mục dân vừa tức giận vừa buồn cười, đều không có cách nào bắt được nó. Lúc con tiểu hồng mã xông vào lần thứ ba, ba người mục dân giương cung phát tên. Con ngựa ấy vô cùng nhanh nhẹn, đợi tên bay gần tới chợt quay ngoắt qua một bên, thân pháp cực mau, ngay cả người có võ công cao cường cũng chưa chắc đã bằng.
Lục quái và Quách Tĩnh đều nhìn tới mức xuất thần. Hàn Bảo Câu quý ngựa như tính mạng, cả đời chưa từng nhìn thấy con ngựa nào thần tuấn như thế, con Truy phong hoàng của y đã là vật quý hiếm có trên đời, ngựa hay ở Mông Cổ tuy nhiều nhưng cũng ít con bằng được, nhưng so với con tiểu hồng mã này thì còn thua xa. Y chạy tới đám mục dân hỏi thăm lai lịch của con hồng mã. Một mục dân nói:
- Con tiểu hồng mã này không biết ở hang cùng núi thẳm nào ra đây. Mấy hôm trước chúng tôi thấy nó rất đẹp định dùng thòng lọng bắt lấy, nào ngờ không những không bắt được mà lại làm nó tức giận, mấy hôm nay ngày nào cũng tới gây rối.
Một mục dân lớn tuổi vẻ mặt nghiêm trang, nói:
- Nó không phải là ngựa đâu.
Hàn Bảo Câu ngạc nhiên hỏi:
- Thế thì là gì?
Người mục dân ấy nói:
- Nó là rồng trên trời biến thành, không thể bắt được.
Một mục dân khác cười nói:
- Ai nói là rồng biến thành ngựa chứ? Tào lao.
Người mục dân lớn tuổi nói:
- Bọn nhãi con biết cái gì? Ta chăn ngựa đã mấy mươi năm, đâu có thấy con nào lợi hại hơn con súc sinh ấy chứ?...
Nói chưa dút lời, con tiểu hồng mã lại xông vào bầy ngựa.
Kỵ thuật của Mã vương thần Hàn Bảo Câu có thể nói là độc bộ thiên hạ, ngay những người chăn ngựa Mông Cổ suốt đời trên lưng ngựa cũng phải than là không bằng. Lúc ấy thấy con tiểu hồng mã lại xông vào gây rối, y vốn hiểu tập tính của loài ngựa, biết đường lui mà con hồng mã này thế nào cũng phải chạy qua bèn đi về phía ấy, chờ con hồng mã phóng tới chợt nhảy vọt lên, con hồng mã phóng đúng qua giữa hai chân y, thời điểm phương vị đều không sai một ly.
Hàn Bảo Câu rơi xuống đúng lưng con ngựa, y nhất sinh đã thuần phục không biết bao nhiêu là ngựa bất kham, chỉ cần ngồi được lên lưng ngựa rồi thì trong thiên hạ không con ngựa nào có thể hất y ra khỏi lưng nữa. Nào ngờ con hồng mã trong chớp mắt ấy đột nhiên gắng sức vọt lên một cái như mũi tên, khiến y không rơi xuống đúng lưng nó. Hàn Bảo Câu cả giận, sãi chân đuổi mau theo. Nhưng y thân lùn chân ngắn, làm sao đuổi kịp?
Chợt có một bóng người từ bên cạnh vọt ra, tay trái nắm cứng đám lông bờm trên gáy con tiểu hồng mã. Con hồng mã hoảng sợ càng phi nhanh, người ấy thân hình bị kéo đi như bay trên không nhưng ngón tay vẫn nắm chắc bờm ngựa không buông.
Đám mục dân đều lớn tiếng hò reo. Giang Nam lục quái thấy người nắm bờm ngựa chính là Quách Tĩnh, bất giác đều giật nảy mình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Chu Thông nói:
- Y học công phu khinh công cao minh này ở đâu vậy?
Hàn Tiểu Oanh nói:
- Tĩnh nhi một năm nay công lực tiến bộ vượt bậc, hay là người cha đã chết của y phù hộ? Hay là Ngũ ca...
Họ làm sao biết được trong hai năm nay, đêm nào đạo nhân có ba búi tóc kia cũng lên đỉnh núi dạy y hít thở thổ nạp, tuy chưa hề dạy nửa chiêu võ nghệ nhưng đã truyền thụ cho y nội công thượng thặng. Quách Tĩnh hàng đêm lên núi xuống núi thật ra đã luyện được bản lĩnh khinh công Kim nhạn công. Y vẫn ngu ngơ, đạo nhân kia bảo y hàng đêm lên núi thì y vâng lời hàng đêm lên núi ngủ, nội công ngày càng tiến bộ, công phu Kim nhạn công luyện được cũng chỉ bộc lộ qua khinh công mà Chu Thông. Toàn Kim Phát và Hàn Tiểu Oanh dạy cho.
Ngay cả y cũng không biết, lục quái bấy giờ cũng thấy là việc mừng bất ngờ mà thôi chứ chưa phát hiện được chân tướng bên trong. Lúc ấy Quách Tĩnh thấy con hồng mã phóng qua. Tam sư phụ chưa bắt được nó bèn phi thân vọt ra nắm chặt bờm ngựa.
Chỉ thấy Quách Tỉnh đột nhiên lộn người một cái trên không, ngồi lên lưng ngựa phóng ngược trở lại Con tiểu hồng mã ấy lúc thì đứng thẳng giơ hai chân trước lên, lúc thì tung vó sau đá mạnh, lồng lộn như bị ma ám nhưng thủy chung vẫn không hất được vật trên lưng.
Hàn Bảo Câu đứng bên cạnh lớn tiếng chỉ bảo, dạy y cách thuần phục ngựa. Con tiểu hồng mã lồng lên cắn đá vòng quanh bãi cỏ hơn một giờ mà khí thế càng lúc càng mạnh.
Đám mục dân nhìn thấy đều ngạc nhiên kinh hãi. Người mục dân lớn tuổi lúc nãy quỳ xuống đất lầm rầm khấn vái xin trời đừng vì họ đắc tội với long mã mà giáng tai họa xuống, lại lớn tiếng nài nỉ xin Quách Tĩnh mau mau xuống ngựa. Nhưng Quách Tĩnh ngưng thần bám cứng vào lưng ngựa, như bị dây buộc chặt lên đó, cứ theo lưng ngựa nhô lên hụp xuống, thủy chung không hề rơi xuống.
Hàn Tiểu Oanh kêu lên:
- Tĩnh nhi, ngươi xuống để Tam sư phụ giúp cho.
Hàn Bảo Câu kêu lên:
- Không được? Nếu đổi người thì công sức nãy giờ kể như mất hết.
Y biết phàm là tuấn mã ắt có tính bướng, nhưng sau khi bị chế phục nhất định sẽ trung thành kính sợ chủ nhân suốt đời, nếu đông người hợp lực đối phó thì nó thà chết cũng không chịu khuất phục.
Quách Tĩnh cũng là loại khí cốt quật cường, bị con tiểu hồng mã quần tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên đưa cánh tay phải luồn xuống cổ ngựa, hai tay ôm chặt vận kình siết chặt. Y vận nội lực lên cánh tay, càng siết càng chặt, con tiểu hồng mã lồng lên cắn đá nhưng giãy ra không được, cuối cùng không thở được nữa, không sao chịu nổi, lúc ấy biết đã gặp chủ nhân, đột nhiên đứng yên bất động.
Hàn Bảo Câu mừng rỡ kêu lên:
- Được rồi, được rồi.
Quách Tĩnh sợ con ngựa chạy mất vẫn không dám nhảy xuống. Hàn Bảo Câu nói:
- Xuống đi thôi. Con ngựa này đã theo ngươi rồi, ngươi có bỏ đi nó cũng không chạy đâu.
Quách Tĩnh theo lời xuống ngựa.
Con tiểu hồng mã thè lưỡi liếm mu bàn tay y, dáng vẻ mười phần thân thiết cuồng nhiệt, mọi người nhìn thấy đều cười rộ. Một người mục dân bước tới cạnh nhìn kỹ, con tiểu hồng mã đột nhiên phóng hai chân sau lên đá y lộn nhào.
Quách Tĩnh dắt ngựa vào cạnh chuồng, tắm rửa chải lông cẩn thận.
Y vất vả suốt nửa ngày, lục quái không bắt y luyện võ nữa, nhưng ai cũng đầy lòng ngờ vực. Cơm trưa xong. Quách Tĩnh tới lều các sư phụ. Toàn Kim Phát nói:
- Tĩnh nhi, ta thử xem Khai sơn chưởng ngươi luyện tới đâu rồi.
Quách Tĩnh nói:
- Ở ngay đây à?
Toàn Kim Phát đáp:
- Không sai. ở đâu cũng có thể gặp phải địch nhân, có thể phải động thủ với người ta trong một gian nhà nhỏ đấy.
Nói xong tay trái vung hờ một cái, quyền phải đã đẩy ra.
Quách Tĩnh theo quy củ nhường ba chiêu, tới chiêu thứ tư thì vung tay trả đòn. Toàn Kim Phát thế công lợi hại, không hề dung tình, đột nhiên song quyền ra chiêu Thâm nhập hổ huyệt đập mạnh vào ngực Quách Tĩnh. Chiêu này hoàn toàn không phải là thủ pháp luyện võ mà là tuyệt chiêu lấy mạng địch nhân, song quyền ra chiêu hung dữ, vô cùng trầm trọng cương mãnh. Quách Tĩnh vội lui lại lưng đã chạm vào vách lều. Y giật nảy mình, lúc nguy cấp ra sức tự cứu vốn là bản tính con người, huống hồ y đầu óc trước nay vốn ngu độn, không kịp suy nghĩ, tay trái vận kình khua một vòng đè song quyền của Toàn Kim Phát xuống, đẩy mạnh luồng lực đạo ra ngoài. Lúc ấy tay quyền của Toàn Kim Phát đã chạm vào chỗ yếu hại của y, chưa kịp thu kình đã thấy ngực y mềm như một nắm bông, dường như không hề có chút sức lực, trong chớp mắt đã bị y đè cứng hất ra, hai tay tê rần, loạng choạng lui lại liên tiếp ba bước mới đứng vững được.
Quách Tĩnh sau lúc ngẩn người, hai gối quỳ ngay xuống, kêu lên:
- Đệ tử làm sai, xin Lục sư phụ trách phạt
Y trong lòng vừa hoảng vừa sợ, không biết mình đã phạm tội lớn gì mà Lục sư phụ phải hạ sát thủ để lấy mạng y.
Bọn Kha Trấn Ác cùng đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng. Chu Thông nói:
- Ngươi ngấm ngầm theo người khác luyện võ, tại sao không cho bọn ta biết? Nếu không thử qua với Lục sư phụ thì ngươi vẫn còn muốn giấu diếm, có phải không?.
Quách Tĩnh vội nói:
- Chỉ có sư phụ Triết Biệt dạy con bắn tên đánh thương. Chu Thông sầm mặt nói:
- Còn muốn dối trá à?
Quách Tĩnh hoảng sợ ứa nước mắt, nói:
- Đệ tử.., đệ tử quyết không dám lừa dối sư phụ.
Chu Thông nói:
- Vậy thì một thân nội công ấy của ngươi là học của ai? Ngươi cậy có cao nhân sau lưng, không coi sáu người bọn ta ra gì, hừ!
Quách Tĩnh sửng sốt nói:
- Nội công à? Đệ tử không biết gì.
Chu Thông phì một tiếng, vươn tay đâm vào huyệt Cưu vĩ dưới xương mỏ ác y hai tấc. Đây là yếu huyệt trên thân người, bị điểm trúng sẽ lập tức ngất đi.
Quách Tĩnh không dám tránh né đỡ gạt, chỉ đứng yên bất động, nào ngờ y theo đạo nhân kia chuyên cần luyện tập gần hai năm, tuy tự mình không biết, nhưng thật ra toàn thân đều đã sung mãn nội kình, ngón tay Chu Thông điểm tới, bắp thịt của y tự nhiên nảy sinh kình lực hóa giải, co lại bật ra đẩy phát chỉ chệch qua một bên, cái điểm ấy tuy vẫn trúng người y nhưng chỉ khiến ngực y đau buốt một cái chứ không điểm được huyệt đạo. Chu Thông một chỉ ấy tuy chưa dùng toàn lực nhưng bị nội kình của y hất ra, bất giác ngạc nhiên, đồng thời lửa giận bừng lên, quát lớn:
- Cái này còn không phải là nội công à?.
Quách Tĩnh chợt xoay chuyển ý nghĩ:
- Chẳng lẽ vị đạo trưởng kia dạy mình là nội công?
Bèn nói:
- Hai năm nay có một người hàng đêm tới dạy đệ tử hít thở, ngồi xuống, nằm ngủ. Đệ tử trước nay cứ theo đó làm, cảm thấy chơi đùa như thế rất dễ chịu. Có điều y chưa từng dạy đệ tử nửa chiêu võ nghệ nào cả. Y bảo con ngàn vạn lần không được nói với ai, đệ tử nghĩ đây cũng không phải việc xấu, lại không bỏ bê việc luyện võ, vì vậy chưa bẩm cáo với ân sư.
Nói xong quỳ xuống đất dập đầu mấy cái, nói:
- Đệ tử biết sai rồi, từ nay trở đi không dám theo y chơi đùa nữa.
Lục quái đưa mắt nhìn nhau, nghe giọng y rất thành thật, tựa hồ không phải đặt chuyện. Hàn Tiểu Oanh nói:
- Ngươi không biết đó là nội công à?
Quách Tĩnh nói:
- Quả thật đệ tử không biết nội công là gì cả. Y dạy con ngồi xuống từ từ vận khí, trong lòng đừng nghĩ tới việc gì, chỉ nghĩ tới luồng khí vận hành lên xuống trong bụng. Ban đầu thì chưa được gần đây trong thân thể và trên đầu giống như có một luồng hơi nóng nhỏ chạy đi chạy lại, rất là thú vị.
Lục quái vừa sợ vừa mừng, nghĩ thầm thằng nhỏ ngốc này đã luyện được tới cảnh giới ấy, quả thật không dễ.
Vốn là Quách Tĩnh tâm tư thuần phác, rất ít tạp niệm nên luyện nội công dễ tiến bộ hơn những kẻ thông minh trong đầu cứ có hàng trăm ý nghĩ dồn dập kéo tới khó mà khu trừ, nên chỉ không đầy hai năm đã có chút thành tựu.
Chu Thông nói:
- Ai dạy ngươi?
Quách Tĩnh đáp:
- Y không chịu nói tên họ. Y nói võ công của sáu vị ân sư không thua kém y nên y không truyền thụ võ công cho con, cũng không phải là sư phụ của con, còn bắt đệ tử thề không được nói lại hình dáng tướng mạo của y.
Lục quái càng nghe càng ngạc nhiên, đầu tiên còn cho rằng Quách Tĩnh vô tình gặp được cao nhân, quả là phúc khí của y, bất giác mừng cho y, nhưng người kia kỳ bí như thế thì bên trong ắt có chuyện rất nhiêu khê.
Chu Thông xua tay bảo Quách Tĩnh đi ra. Quách tĩnh lại nói:
- Đệ tử từ nay trở đi không dám theo y chơi đùa nữa.
Chu Thông nói:
- Ngươi cứ đi, bọn ta không trách ngươi. Có điều ngươi đừng nói bọn ta đã biết chuyện này.
Quách Tình luôn miệng vâng dạ, thấy sáu vị sư phụ không trách phạt nữa, vui vẻ bước ra, vừa mở cửa lều thì thấy Hoa Tranh đứng ngoài, bên cạnh có hai con bạch điêu đứng. Lúc ấy hai con bạch điêu đã lớn mười phần hùng dũng, đứng dưới đất mà cao xấp xỉ Hoa Tranh. Hoa Tranh nói:
- Đi mau, ta chờ ngươi suốt nửa ngày rồi.
Một con bạch điêu bay lên đậu trên vai Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh nói:
- Ta mới thu phục được một con tiểu hồng mã chạy rất mau, không biết nó có chịu cho cô cưỡi không.
Hoa Tranh nói:
- Không chịu thì ta mổ bụng nó ra.
Quách Tĩnh nói:
- Không được đâu đấy.
Hai người nắm tay nhau ra thảo nguyên phóng ngựa thả điêu.