Mọi người nhìn thấy cá đã vào lưới lại thoát ra được ai cũng ngấm ngầm tiếc rẻ, đều thấy mất mặt. Hoàn Nhan Khang đã định thần, cười nụ nói:
- Ðạo trưởng nếu rảnh xin cứ tùy ý ghé lại nói chuyện để hậu bối được học hỏi thêm.
Rồi thẳng người lên, cung kính tiễn ra. Vương Xử Nhất hừ một tiếng, nói:
- Chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu, nhất định sẽ có ngày gặp lại!
Y tới cửa hoa sảnh. Linh Trí thượng nhân chợt nói:
- Ðạo trưởng công phu tinh thâm, khiến người ta vô cùng bội phục.
Hai tay chắp lại thi lễ một cái, đột nhiên hai tay giơ lên, một luồng kình phong đánh mạnh ra. Vương Xử Nhất giơ tay đáp lễ, cũng vận kình ra tay, dùng hết nội công tu tập mấy mươi năm đón đỡ. Hai luồng kình phong vừa chạm nhau. Linh Trí thượng nhân đột nhiên biến nội công thành ngoại công, chưởng phải đột nhiên vung ra chụp lấy cổ tay Vương Xử Nhất. Một chiêu này vô cùng mau lẹ Vương Xử Nhất biến chiêu cũng rất linh hoạt, lật tay móc lại, thắng thắn đón tiếp, hai người cổ tay vừa chạm nhau đã lập tức tách ra. Linh Trí thượng nhân hơi biến sắc, nói:
- Bội phục, bội phục!
Rồi nhảy lùi lại.
Vương Xử Nhất cười khẽ nói:
- Ðại sư nổi tiếng giang hồ, tại sao nói không giữ lời?
Linh Trí thượng nhân tức giận nói:
- Ta không phải là muốn bắt gã tiểu tử họ Quách, mà là muốn bắt ngươi...
Y bị một chưởng của Vương Xử Nhất hất ra đã bị trọng thương, nếu trấn tĩnh tâm thần, điều hòa hơi thở thì nhất thời cũng không đến nỗi nào, nhưng bị Vương Xứ Nhất nói khích, hơi giận xông lên, chưa dứt lời đã há miệng phun ra một búng máu tươi.
Vương Xử Nhất không dám chần chừ, kéo tay Quách Tĩnh chạy mau ra cổng vương phủ.
Bọn Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ đều có nói trước, không muốn mang tiếng nói không giữ lời, lại thấy Linh Trí thượng nhân thất bại nặng, trong lòng đều sợ hãi, cũng không đuổi theo ngăn cản.
Vương Xử Nhất chạy mau ra khỏi cổng Triệu vương phủ được hơn mười trượng, chuyển qua một khúc quanh, thấy sau lưng không ai đuổi theo bên hạ giọng nói:
- Ngươi cõng ta về khách sạn.
Quách Tĩnh nghe giọng y yếu ớt, có khí không lực, bất giác cả kinh, chỉ thấy y sắc mặt trắng bệch đầy vẻ bệnh hoạn, khác hẳn tình hình thần thái hiên ngang mới rồi, vội nói:
- Ðạo trưởng, người bị thương rồi à?.
Vương Xử Nhất gật gật đầu, xiêu đi một cái, đứng không vững nữa. Quách Tĩnh vội ngồi xuống cõng y lên lưng, rảo chân chạy mau, tới trước cổng một khách sạn lớn, đang định bước vào. Vương Xử Nhất hạ giọng nói:
- Tìm.., tìm chỗ nhỏ hẹp yên tĩnh.., một quán.., nhỏ thôi.
Quách Tĩnh hội ý, hiểu y sợ kẻ đối đầu tìm tới, y đang bị trọng thương, mình thì bản lĩnh thấp kém, chỉ e bị người ta tìm được, lúc ấy chỉ còn cách bó tay chịu chết, lập tức cắm đầu chạy mau.
Y không biết đường, cứ chạy tới những nơi ít người nhà nhỏ, quả nhiên càng chạy đường đi càng chật hẹp, chỉ cảm thấy Vương Xử Nhất trên lưng hơi thở càng lúc càng yếu, lại vừa khéo tìm tới một khách điếm nhỏ, nhìn thấy cổng nẻo phòng ốc vừa nhỏ vừa thấp, lập tức không nghĩ ngợi gì nhiều, xông luôn vào phòng, đặt y xuống giường. Vương Xử Nhất nói:
- Mau mau.., tìm một cái thùng lớn.., thật đầy.., đầy nước trong...
Quách Tĩnh nói:
- Còn gì nữa không?
Vương Xử Nhất không nói gì nữa, xua tay ra hiệu bảo y đi mau.
Quách Tĩnh vội ra ngoài sai tiểu nhị, lấy ra một nén bạc ném lên quầy, lại thưởng tiểu nhị mấy đồng bạc. Y tới Trung nguyên vài hôm, cũng đã hiểu rõ đạo lý thưởng tiền cho người. Tên tiểu nhị kia mừng rơn, vội vàng lấy một cái thùng lớn chỗ thiên tỉnh, múc nước trong đổ đầy vào. Quách Tĩnh quay về nói đã lo xong.
Vương Xử Nhất nói:
- Hảo.., hảo hài tử, ngươi bế ta đặt vào thùng.., không được để.., người ngoài tới gần.
Quách Tĩnh không hiểu ý, nhưng cũng theo lời bế y đặt vào thùng, nước ngập tới cổ, lại sai tiểu nhị ngăn trở người lạ.
Chỉ thấy Vương Xử Nhất nhắm mắt ngồi yên, hít mau thở chậm, qua khoảng một bữa cơm, cả thùng nước trong đã dần dần chuyển thành màu đen, sắc mặt y cũng hơi hồng hào trở lại. Lúc ấy mới biết y dùng nội công bức chất độc trong thân thể ra ngoài, hòa vào trong nước. Cứ thế liên tiếp đổi bốn thùng nước, nước trong thùng mới không còn màu đen. Vương Xử Nhất cười nói:
- Không việc gì rồi.
Rồi chống tay vào mép thùng bước ra, thở dài nói:
- Công phu của nhà sư Tây Tạng này độc ác thật?
Quách Tĩnh yên tâm, vô cùng vui mừng, hỏi:
- Trên chưởng của nhà sư Tây Tạng ấy có độc à?
Vương Xử Nhất nói:
- Ðúng thế, công phu Độc sa chưởng thì bình sinh ta đã thấy qua không ít, nhưng chưa thấy ai lợi hại thế này, hôm nay suýt nữa thì không giữ được tính mạng rồi.
Quách Tĩnh nói:
- May là không việc gì. Người muốn ăn gì để con sai người đi mua.
Vương Xử Nhất bảo y hỏi mượn giấy bút dưới quầy viết ra dược phương, nói:
- Tính mạng ta dĩ nhiên không còn gì đáng ngại, nhưng khí độc trong nội tạng vẫn còn, nếu trong vòng mười hai giờ mà không trừ hết khì không khỏi phải tàn phế suốt đời.
Quách Tĩnh nhận lấy dược phương, chạy đi như bay, thấy trên phố có một hiệu thuốc vội đưa dược phương lên quầy. Người làm trong hiệu thuốc nhận lấy mở xem, nói:
- Khách quan tới muộn quá, bốn vị Huyết kiệt. Điền thất. Một dược, mật gấu trong phương thì vừa khéo tiểu điếm mới hết hàng.
Quách Tĩnh không chờ y nói tới câu thứ hai, giật lại dược phương chạy đi. Nào ngờ tới hiệu thuốc thứ hai lại cũng không có mấy vị thuốc ấy, liên tiếp bảy tám hiệu khác cũng đều như vậy.
Quách Tĩnh vừa giận vừa sợ, chạy khắp các hiệu thuốc trong thành hỏi mua, nhưng ngay cả các hiệu thuốc lớn ba gian liền nhau, treo biển hiệu vàng cũng nói mấy vị thuốc ấy vốn trữ không ít, nhưng mới rồi vừa có người tới mua toàn bộ. Quách Tĩnh lúc ấy mới sực nghĩ ra, nhất định là người trong Triệu vương phủ đoán Vương Xử Nhất sau khi chất độc phát tác bị thương sẽ phải dùng các vị thuốc ấy nên đã mua sạch ở các hiệu thuốc trong toàn thành, dụng tâm quả thật rất độc ác liền cúi đầu thất thểu trở về khách điếm nói với Vương Xử Nhất. Vương Xử Nhất thở dài, sắc mặt thảm đạm. Quách Tĩnh không nhịn được, nằm phục xuống bàn bật tiếng khóc lớn.
Vương Xử Nhất cười nói:
- Mọi người có sinh ắt có tử sinh vốn là điều vui, chết cũng là số trời, huống hồ ta chưa chắc đã chết, cần gì khóc lóc?
Rồi khẽ gõ vào thành giường đánh nhịp, cất tiếng hát lớn:
Biết trống mà giữ mái, biết trắng mà giữ đen, biết vinh giữ nhục chừ làm hao cho đạo, làm hao lại hao chừ sẽ tới vô cực.
Quách Tĩnh nín khóc nhìn y ngẩn ngơ xuất thần.Vương Xử Nhất hô hô cười rộ, ngồi xếp bằng trên giường, vận khí điều tức.
Quách Tĩnh không dám làm kinh động, rón rén ra phòng khách, chợt nghĩ:
- Ta cứ tới các thị trấn phụ cận tìm, chưa chắc họ đã mua sạch thuốc tại các hiệu thuốc ở đó.
Nghĩ ra cách ấy trong lòng vui vẻ, đang định hỏi thăm đường tới các thị trấn phụ cận xa gần thế nào, chợt thấy tiểu nhị vội vã bước vào đưa y một phong thư, ngoài phong bì đề năm chữ Quách đại gia mở xem. Quách Tĩnh thầm kinh ngạc.
- Ai gởi cho mình nhỉ?
Vội xé phong bì rút ra một tờ giấy trắng, thấy trên viết:
- Ta chờ ngươi ở ven hồ cách phía tây thành mười dặm, có chuyện gấp cần nói với ngươi, ngươi tới mau lên.
Phía dưới vẽ hình một gã tiểu khiếu hóa, chính là Hoàng Dung đang cười hì hì, thần thái giống hệt.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Tại sao y biết mình ở đây?
liền hỏi:
- Ai đưa lá thư này tới?
Tiểu nhị nói:
- Là một gã du thủ du thực ngoài đường đưa vào.
Quách Tĩnh trở vào phòng, thấy Vương Xử Nhất, đứng dưới đất co tay duỗi chân, liền nói:
- Ðạo trưởng, con tới vùng phụ cận thị trấn mua thuốc.
Vương Xử Nhất nói:
- Chúng ta nghĩ tới chuyện đó, họ lại không nghĩ tới sao? Không cần đi đâu.
Quách Tĩnh không chịu thôi, quyết ý thử một lần, nghĩ thầm:
- Hoàng hiền đệ thông minh lanh lợi, mình cứ đi bàn với y trước đã, bèn nói:
- Người bạn tốt của con hẹn con tới gặp, đệ tử đi một lúc sẽ quay lại nói xong đưa lá thư cho Vương Xử Nhất xem.
Vương Xử Nhất trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Làm sao ngươi quen thằng nhỏ ấy?
Quách Tĩnh kể lại chuyện gặp gỡ trên đường. Vương Xử Nhất nói:
- Tình hình lúc y chọc ghẹo Hầu Thông Hải ta đều nhìn thấy, thân pháp của người ấy rất cổ quái...
Kế nghiêm trang nói:
- Ngươi đi lần này phải cẩn thận. Võ công của thằng nhỏ ấy cao hơn ngươi nhiều, mà trong thân pháp rốt lại vẫn có một chút tà khí, ta cũng không đoán chắc được là vì sao.
Quách Tĩnh nói:
- Con với y là sinh tử chi giao, y quyết không làm hại con.
Vương Xứ Nhất thở dài nói:
- Ngươi quen y được bao lâu mà nói là sinh tử chi giao? Ngươi đừng coi thường y, lúc y muốn ra tay thì nhất định ngươi không đối phó nổi đâu.
Quách Tĩnh đối với Hoàng Dung không hề có chút nghi ngờ, nghĩ thầm:
- Đạo trưởng nói thế ắt vì không biết con người của Hoàng hiền đệ thôi.
Lúc ấy bèn không ngớt miệng khoe khoang những chỗ tốt của Hoàng Dung. Vương Xứ Nhất cười nói:
- Ngươi cứ đi đi Bọn thiếu niên ai cũng thế, không trải qua một việc thì không khôn thêm một chút. Người ấy. ờ xem vóc dáng và giọng nói của người ấy thì dường như không phải.., dường như à.., chẳng lẽ quả thật ngươi không nhận ra...
Nói tới đó thì im lặng, chỉ lắc lắc đầu.Quách Tĩnh cho dược phương vào bọc, đi ra cửa tây, sãi chân chạy mau ra ngoài thành. Ra khỏi thành rồi, tuyết rơi càng lớn, hoa tuyết lả tả trước mặt, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màn trắng mênh mông, ngoài đồng không một bóng người, đi được gần mười dặm thấy trước mặt có ánh nước chiếu lên, chính là một cái hồ nhỏ Lúc ấy khí trời cũng không lạnh lắm, nước trong hồ chưa đóng băng, bông tuyết rơi xuống hồ đều tan trong nước, ven hồ đều là mai mọc san sát, hoa mai lại càng cánh băng nhụy tuyết, càng rõ vẻ trong trắng cao khiết.
Quách Tĩnh nhìn quanh không thấy bóng người, bắt đầu nóng ruột:
- Hay y chờ không thấy mình tới đã về trước rồi?
Bèn cất tiếng gọi lớn:
- Hoàng hiền đệ. Hoàng hiền đệ.
Chỉ nghe tiếng phành phạch, ven hồ có mấy con chim nước bay lên. Quách Tĩnh cảm thấy thất vọng, gọi thêm hai tiếng, lại nghĩ:
- Hay y chưa tới thôi mình cứ ở đây chờ y vậy.
Lúc ấy bèn ngồi xuống ven hồ, vừa nghĩ tới Hoàng Dung, vừa nghĩ tới thương thế của Vương Xử Nhất, cũng không lòng dạ nào mà ngắm cảnh tuyết rơi, huống chi cảnh tuyết lớn đầy trời này thì y từ nhỏ ở Mạc Bắc đã quen nhìn thấy, còn chỗ khác biệt giữa sa mạc cát vàng với mai lạnh hồ yên thì y cũng không hề để ý. Chờ một hồi lâu, chợt nghe trong khu rừng phía tây văng vẳng có tiếng chửi mắng, y nảy lòng hiếu kỳ, rảo chân bước tới, chỉ nghe tiếng một người hung dữ nói:
- Ở đây mà còn làm ra vẻ đại sư ca à? Mọi người ai cũng như nhau, chẳng lẽ ngươi lại đang không đong đưa trên trời chắc.
Một người khác nói:
- Con mẹ nó! Mới rồi nếu ngươi không hèn nhát như thế, quay lưng bỏ chạy, thì chẳng lẽ bốn người chúng ta đánh một mình y mà lại thua à?
Lại một người khác nói:
- Ngươi có chạy bò lê bò càng, cũng chẳng có gì là sai.
Nghe giọng nói thì tựa hồ là Hoàng Hà tứ quỷ Quách Tĩnh tay nắm ngọn nhuyễn tiên trong lưng, thò đầu nhìn vào rừng, nhưng thấy trống không chẳng có một bóng người.
Chợt nghe giọng nói từ trên cao truyền tới; có người nói:
- Ðộng đao động thương ra mặt đánh nhau thì chúng ta quyết không thua, ai ngờ thằng tiểu khiếu hóa ấy giở đủ quỷ kế.
Quách Tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy có bốn người bị treo trên không, đong đa đong đưa, đang chỉ tay vung chân chửi mắng không ngớt, không phải Hoàng Hà tứ quỷ thì là ai? Y vừa thấy thế cả mừng, đoán chắc Hoàng Dung chỉ ở quanh đây, bèn cười hềnh hệch bước ra nói:
- Ô, các ngươi đang luyện tập khinh công ở đây.
Tiền Thanh Kiện tức giận nói:
- Ai luyện tập khinh công? Tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi mù à? Bọn ta là bị người ta treo lên ở đây đấy.
Quách Tĩnh hô hô cười rộ. Tiền Thanh Kiện tức quá, trên không vung chân định đá y, nhưng khoảng cách quá xa làm sao đá được? Mã Thanh Hùng chửi:
- Thằng tiểu tử thối tha, ngươi mà không tránh ra xa thì lão tử sẽ đái xuống ngươi đấy.
Quách Tĩnh cười gập cả người, nói:
- Ta đứng ở đây làm sao ngươi đái tới được.
Đột nhiên sau lưng có người cười khẽ một tiếng. Quách Tĩnh quay lại nhìn, tiếng khuấy nước vang lên, một chiếc thuyền trong bụi cây rậm lướt ra.
Chỉ thấy cuối thuyền có một cô gái cầm chèo khoát nước, tóc dài xỏa xuống vai, y phục toàn thân màu trắng, trên tóc buộc một cái vòng vàng, tuyết trắng ánh lên chớp chớp lóe sáng. Quách Tĩnh thấy cô gái kia trang phục toàn thân giống như tiên nữ, bất giác ngẩn người ra nhìn. Chiếc thuyền từ từ tới gần, chỉ thấy nàng còn rất nhỏ tuổi, bất quá chỉ mười lăm mười sáu, da trắng như tuyết, xinh đẹp không ai bằng, dung mạo tuyệt trần, không thể nhìn gần.
Quách Tĩnh thấy hoa cả mắt, không dám nhìn nữa, quay đầu qua chỗ khác, từ từ lui lại mấy bước. Cô gái kia chèo thuyền vào sát bờ, kêu lên:
- Quách ca ca, lên thuyền đi?.
Quách Tĩnh giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái kia tươi cười rạng rỡ, áo quần phất phơ trước gió. Quách Tĩnh như si như mộng, hai tay đưa lên che mắt. Cô gái kia cười nói:
- Sao thế? Không nhận ra ta à?
Quách Tĩnh nghe giọng nói của nàng thì rõ ràng giống như Hoàng Dung, nhưng một gã tiểu khiếu hóa gầy gò rách rưới tại sao lại đột nhiên trở thành một tiên nữ, đúng là không thể tin vào mắt mình. Chỉ nghe Hoàng Hà tứ quỷ sau lưng nhao nhao kêu lên:
- Tiểu cô nương, mau tới cắt dây giúp, thả bọn ta xuống với!
- Cô giúp việc này, ta cho cô một trăm lượng bạc!
- Mỗi người một trăm lượng, tất cả bốn trăm lượng đấy!
- Cô muốn tám trăm lượng cũng được!
Cô gái kia không thèm ngó ngàng gì tới họ, cười nói:
- Ta là Hoàng hiền đệ của ngươi đây, ngươi không thèm nhìn ta à?
Quách Tĩnh định thần nhìn lại, thấy nàng quả thật mắt mày mũi miệng đều giống hệt Hoàng Dung, bèn nói:
- Cô à, cô à.
Chỉ nói được hai chữ cô rồi không nói được gì nữa. Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, nói:
- Ta vốn là con gái, ai cần ngươi gọi là Hoàng hiền đệ. Hoàng hiền đệ chứ? Mau lên thuyền đi.
Quách Tĩnh như đang trong mơ, nhún chân một cái nhảy lên thuyền.
Hoàng Hà tứ quỷ trên cao thì không ngừng nâng giá tiền thưởng.
Hoàng Dung chèo thuyền ra tới giữa hồ, lấy rượu thịt ra, cười nói:
- Chúng ta ở đây uống rượu thưởng tuyết lại không hay sao?
Lúc ấy đã cách Hoàng Hà tứ quỷ khá xa, không còn nghe thấy tiếng kêu gào của họ nữa.
Quách Tĩnh dần dần trấn tĩnh, cười nói:
- Ta thật hồ đồ, cứ cho rằng cô là con trai, từ nay trở đi không thể gọi cô là Hoàng hiền đệ nữa rồi!
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng hiền muội, cứ gọi ta là Dung nhi thôi. Cha ta trước nay cũng gọi thế.
Quách Tĩnh chợt nhớ ra, nói:
- Ta có mang điểm tâm cho cô đây. Rồi lấy trong bọc ra mấy cái bánh mà Hoàn Nhan Khang đưa tới, nào ngờ y cõng Vương Xử Nhất, múc nước giải độc, bôn ba mua thuốc đã đè mấy món điểm tâm cái bẹp cái vỡ trông chẳng còn ra hình thù gì, hoàng Dung thấy thế mỉm cười.
Quách Tĩnh đỏ mặt nói:
- Không ăn được rồi!
Rồi cầm lên định ném xuống hồ.
Hoàng Dung chìa tay ra đón lấy, nói:
- Ta thích ăn.
Quách Tĩnh sửng sốt. Hoàng Dung đã cầm một cục bánh lên cho vào miệng. Quách Tĩnh thấy nàng ăn được vài miếng thì mi mắt đỏ lên, nước mắt từ từ ứa ra, lại càng không hiểu. Hoàng Dung nói:
- Ta sinh ra đã không có mẹ, trước nay đâu có ai nghĩ tới ta thế này...
Nói xong rơi mấy giọt lệ. Nàng lấy ra một cái khăn tay sạch màu trắng. Quách Tĩnh cho rằng nàng định lau nước mắt, nào ngờ nàng gói mấy cục bánh bẹp nát lại thật kỹ, cho vào trong bọc, liếc mắt cười một tiếng, nói:
- Ta sẽ ăn dần.
Quách Tĩnh không biết gì về loại tình cảm này của đàn bà con gái, chỉ thấy hành động của vị Hoàng hiền đệ này rất lạ lùng, liền hỏi nàng:
- Cô nói có chuyện gấp cần nói với ta, là chuyện gì vậy?
Hoàng Dung cười nói:
- Ta muốn nói với ngươi rằng ta không phải là Hoàng hiền đệ gì cả mà là Dung nhi, chẳng phải chuyện gấp sao?.
Quách Tĩnh cũng cười khẽ một tiếng, nói:
- Cô xinh đẹp như thế, tại sao trước đây lại cải trang thành tiểu khiếu hóa?
Hoàng Dung nghiêng đầu đi nói:
- Ngươi nói ta xinh đẹp à?
Quách Tĩnh thở ra nói:
- Rất đẹp, đúng là rất giống tiên nữ trên núi tuyết của bọn ta.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi gặp tiên nữ rồi sao?
Quách Tĩnh nói:
- Ta chưa gặp, chứ gặp thì làm sao còn sống được?
Hoàng Dung ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
Quách Tĩnh đáp:
- Những người già ở Mông Cổ nói ai gặp tiên nữ thì vĩnh viễn không muốn trở về thảo nguyên nữa, cả ngày cứ đờ người ra trên núi tuyết, vài ngày là chết cóng.
Hoàng Dung cười nói:
- Vậy ngươi nhìn thấy ta có đờ người ra không?
Quách Tĩnh thoáng đỏ mặt, vội nói:
- Chúng ta là bạn tốt, khác hẳn chứ. Hoàng Dung gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ta biết ngươi thật lòng đối xử tốt với ta, bất kể ta là trai hay gái, xinh đẹp hay xấu xí.
Lát sau lại nói:
- Ta ăn mặc thế này ai cũng sẽ lấy lòng ta, có gì là lạ? Lúc ta làm tiểu khiếu hóa ngươi đối xử với ta tốt, đó mới là tốt thật.
Lúc ấy nàng thấy tâm tình cực kỳ khoan khoái, cười nói:
- Ta hát một khúc cho ngươi nghe, được chứ?
Quách Tĩnh nói:
- Ngày mai sẽ hát được không? Chúng ta phải mua thuốc ngay cho Vương đạo trưởng.
Lúc ấy bèn kể qua chuyện Vương Xử Nhất bị thương trong Triệu vương phủ và tình hình mua thuốc không được.
Hoàng Dung nói:
- Ta cũng đã ngạc nhiên, thấy ngươi mồ hôi đầy mặt chạy ra chạy vào từng hiệu thuốc, không biết là cần gì, té ra là vì thế.
Quách Tĩnh lúc ấy mới nghĩ ra là lúc y đi mua thuốc thì Hoàng Dung đã theo sát phía sau, nếu không cũng không biết chỗ y ở, bèn nói:
- Hoàng hiền đệ, ta cưỡi con tiểu hồng mã của ngươi đi mua thuốc được không?
Hoàng Dung nghiêm trang nói:
- Thứ nhất, ta không phải là Hoàng hiền đệ. Thứ hai, con tiểu hồng mã là của ngươi, chẳng lẽ ta lại lấy của ngươi thật sao? Ta chỉ là thử ngươi thôi. Thứ ba, tới các thị trấn phụ cận cũng chưa chắc đã mua.được thuốc.
Quách Tĩnh thấy nàng đoán việc không bàn mà hợp với Vương Xử Nhất, bất giác vô cùng lo lắng hoảng sợ.
Hoàng Dung cười khẽ nói:
- Bây giờ ta hát một khúc cho ngươi nghe nhé?
Chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu, tựa vào mạn thuyền, giọng hát trong trẻo từ cổ họng vang lên:
Tiếng nhạn kêu sương, thấu qua rèm lạnh buốt. Đang khi băng đóng chưa dày, mây đưa trăng lướt. Gương con soi bóng lược. Muốn thoa son đánh phấn. điểm trang khó lòng học được.
Vóc ngọc háo mòn, lại khoác chăn dày mấy lớp. Tựa gió xuân, duyên dáng mỉm cười, quay ngắm hoa rơi lác đác.
Quạnh quẽ bấy! Quê nhà đâu nhỉ? Lầu gác bên ao, cây vườn dưới tuyết. Dao trì thề xưa, cánh hồng nhờ ai hẹn ước? Bướm con kia chỉ giỏi tìm hoa hỏi liễu, đậu khắp cành nam chửa biết.
Luống thương tâm, lạnh lẽo chiều buông, tù và mấy tiếng.
Quách Tĩnh lắng nghe từng tiếng từng tiếng, tuy về ý nghĩa bài từ thì không hiểu gì nhưng thanh âm êm ái, ngân nga dìu dặt, nghe thấy không kìm được nỗi say mê, thần hồn điên đảo, tình cảnh êm đẹp vui sướng lần này quả thật từ khi lọt lòng đến nay y chưa từng được gặp.
Hoàng Dung hát xong một khúc, hạ giọng nói:
- Bài từ Thụy hạc tiên này của Tân đại nhân là tả hoa mai sau tuyết, ngươi thấy hay không?
Quách Tĩnh nói:
- Ta chẳng hiểu chút gì, nhưng cô hát rất hay. Tân đại nhân là ai vậy?
Hoàng Dung nói:
- Tân đại nhân chính là Tân Khí Tật. Cha ta nói ông ta là quan tốt yêu nước thương dân. Lúc phương Bắc rơi vào tay người Kim, bọn Nhạc gia gia đều bị gian thần hãm hại, chỉ còn có Tân đại nhân ra sức mưu toan lấy lại đất cũ.
Quách Tĩnh tuy thường nghe mẹ nói việc người Kim tàn bạo, giết hại bách tính Trung Quốc, nhưng rốt lại từ nhỏ sinh trường ở Mông Cổ, nỗi đau vong quốc ở y cũng không phải sâu sắc, bèn nói:
- Ta trước nay chưa từng tới Trung nguyên, những chuyện ấy sắp tới cô cứ từ từ nói cho ta nghe, bây giờ thì chúng ta phải nghĩ cách cứu Vương đạo trưởng cho mau.
Hoàng Dung nói:
- Ngươi cứ nghe ta, chúng ta cứ ở đây chơi thêm lúc nữa, không cần phải gấp.
Quách Tĩnh nói:
- Y nói nếu trong vòng mười hai giờ mà không uống thuốc thì chắc chắn sẽ bị tàn phế.
Hoàng Dung nói:
- Vậy cứ để y tàn phế là được, cũng không phải là ngươi và ta bị tàn phế.
Quách Tĩnh a một tiếng nhảy phắt lên, nói:
- Cái.., cái...
Trên mặt đã lộ vẻ tức giận. Hoàng Dung mỉm cười nói:
- Không cần giận đâu, ta bảo đảm ngươi sẽ có thuốc là được.
Quách Tĩnh nghe nàng nói có vẻ rất chắc chắn, mà mình cũng không có cách nào khác, nghĩ thầm:
- Cô ta về mưu trí võ công đều hơn mình rất xa, nghe lời cô ta chắc không sao, chỉ đành tạm thời gác chuyện ấy qua một bên.
Hoàng Dung kể lại việc treo Hoàng Hà tứ quỷ lên cây thế nào, chọc ghẹo Hầu Thông Hải thế nào, hai người vỗ tay cười ầm lên.
Nhìn thấy màn đêm buông xuống bốn bề, tuyết trắng, nước hồ, hoa mai đều dần dần trở thành mờ mịt. Hoàng Dung từ từ đưa tay ra cầm bàn tay Quách Tĩnh, hạ giọng nói:
- Bây giờ thì ta không sợ gì cả.
Quách Tĩnh nói:
- Cái gì?
Hoàng Dung nói:
- Cho dù gia gia không cần ta, ngươi cũng muốn ta đi theo ngươi, phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Cái đó đương nhiên. Dung nhi, ta và cô ở chung một chỗ, thật là thật là.., thật là vui sướng.
Hoàng Dung nhẹ nhàng dựa vào ngực y. Quách Tĩnh chỉ thấy một mùi hương ngọt ngào bao bọc thân thể y, bao bọc hồ nước, bao bọc cả trời đất, cũng không biết là mùi hương hoa mai hay mùi hương trên người Hoàng Dung tỏa ra. Hai người cầm tay nhau không nói gì nữa.
Qua một lúc rất lâu rất lâu. Hoàng Dung thở ra một hơi, nói:
- Chỗ này đẹp lắm, tiếc là chúng ta phải đi thôi.
Quách Tĩnh nói:
- Vì sao thế?
Hoàng Dung nói:
- Không phải ngươi cần tìm thuốc cho Vương đạo trưởng sao?
Quách Tĩnh mừng rỡ nói:
- À, đi lấy ở đâu vậy?
Hoàng Dung nói:
- Mấy vị thuốc ấy trong các hiệu thuốc đi đâu cả rồi?
Quách Tĩnh nói:
- Nhất định là người của Triệu vương phủ lấy hết rồi.
Hoàng Dung nói:
- Không sai, vậy chúng ta cứ tới Triệu vương phủ mà lấy.
Quách Tĩnh giật mình nhảy dựng lên nói:
- Triệu vương phủ à?
Hoàng Dung nói:
- Ðúng thế!
Quách Tĩnh nói:
- Không tới đó được, chúng ta tới đó chỉ có nộp mạng thôi.
Hoàng Dung nói:
- Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để mặc Vương đạo trưởng bị tàn phế sao? Mà biết đâu vết thương quá nặng, còn mất mạng luôn kia?
Quách Tĩnh nhiệt huyết trào lên, nói:
- Ðược, ta đi, có điều cô không cần đi.
Hoàng Dung nói:
- Tại sao thế?
Quách Tĩnh nói:
- Nói tóm lại là cô không cần đi.
Nhưng không nói được lý do. Hoàng Dung hạ giọng nói:
- Ngươi có thương yêu ta hơn, ta cũng không chịu đâu. Nếu ngươi gặp tai nạn, chẳng lẽ ta sống được một mình sao?
Quách Tĩnh trong lòng chấn động, bất giác cảm động, thương yêu, mừng rỡ, thương thân, bấy nhiêu tình cảm đồng thời trào dâng trong lòng, đột nhiên can đảm gấp trăm lần, chợt thấy bọn Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ không có gì đáng sợ, trên đời không có việc gì khó, hiên ngang nói:
- Ðược, chúng ta cùng đi lấy thuốc!
Hai người chèo thuyền vào bờ, lên bộ trở vào thành, đi về hướng vương phủ.
Đi được nửa đường. Quách Tĩnh chợt nhớ tới Hoàng Hà tứ quỷ còn bị treo trên cây, dừng bước nói:
- À, có nên trở lại thả Hoàng Hà tứ quỷ xuống không?
Hoàng Dung cười khúc khích nói:
- Bốn gã ngốc ấy xưng tên là Cương Liệt Hùng Kiện, rất là lợi hại, lạnh cũng không cóng, đói cũng không chết, mà dù có chết đói thì làm Mai lâm tứ quỷ so ra cũng cao nhã hơn Hoàng Hà tứ quỷ nhiều.