Anh Hùng Xạ Điêu

chương 20: trường xuân nhận thua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sa Thông Thiên thấy sư đệ nguy hiểm vội tung người vọt qua gạt phát trảo của Mai Siêu Phong. hai người cổ tay chạm nhau đều cùng thấy cánh tay tê chồn. trong lòng hoảng sợ. Lúc ấy bên trái vù vù mấy tiếng. liên châu tiền tiêu của Bành Liên Hổ đã bay tới. Mai Siêu Phong tiện tay nhấc Hầu Thông Hải lên ném về phía ấy. ái cha một tiếng gào lớn. Hầu Thông Hải đã bị loạt tiền đánh vào người. Hoàng Dung giữa lúc hỗn loạn kêu lớn:

- Tam đầu giao, cung hỷ phát tài được bao nhiêu là tiền!

Sa Thông Thiên thấy cái ném ấy lực đạo mười phần mạnh mẽ. sư đệ mà đập xuống đất ắt bị trọng thương. liền phi thân qua đưa tay đỡ lưng y một cái. Hầu Thông Hải như con diều giấy bay tung ra nhưng đến lúc rơi lại xuống đất đã lấy lại được thăng bằng. y một thân võ công. bị ngã như thế hoàn toàn không bị gì. Có điều tay trái bị cái ném ấy kéo ra. y vung quyền đánh tới. cánh tay vừa đúng với khoảng cách, lại đập mạnh lên ba cái bướu thịt trên đầu.

Mai Siêu Phong ném người. Sa Thông Thiên cứu sư đệ đều chỉ xảy ra trong chớp mắt. Hầu Thông Hải bướu thịt vừa chan chát trúng quyền. tiền tiêu của Bành Liên Hổ đã tiếp tục đánh tới Mai Siêu Phong. đồng thời Âu Dương Khắc. Lương Tử Ông. Sa Thông Thiên cũng từ ba phía trước. sau và bên phải xông vào giáp kích.

Mai Siêu Phong nghe tiếng xét hình. ngón tay liên tiếp bật ra. chỉ nghe một tràng keng keng keng keng. mấy mươi đồng tiền đã chia ra bắn vào bốn người Âu Dương. Lương. Sa. Bành. Y thị đồng thời hỏi:

- Chia nhóm ngũ hành là gì?

Quách Tĩnh nói:

- Mộc phía đông là hồn. Kim phía tây là phách. Hỏa phía nam là thần. Thủy phía bắc là tinh. Thổ ở giữa là ý.

Mai Siêu Phong nói:

- Ái chà. trước đây ta đều nghĩ sai cả. Hòa hợp tứ tượng là gì?

Quách Tĩnh nói:

- Giấu kín thần quang của nhãn. Ngưng tụ âm vận của tai, điều hòa hơi thở của mũi, tiết giảm khí vị của lưỡi.

Mai Siêu Phong mừng rỡ nói:

- Té ra là thế. Vậy Ngũ khí triều nguyên là gì?

Quách Tĩnh nói:

- Mắt không nhìn thì hồn ở can, tai không nghe thì tinh ở thận, lưỡi không nếm thì thần ở tâm, mũi không ngửi thì phách ở phế, tứ chi không động thì ý ở tỳ, đó là Ngũ hành triều nguyên.

Hòa hợp tứ tượng. Ngũ hành triều nguyên đều là then chốt trong việc hành công tu luyện của Đạo gia, trong Cửu âm chân kinh cứ nhắc đi nhắc lại nhưng lại không giải thích rõ ràng cách thức hành công. Mai Siêu Phong khó nhọc suy nghĩ hơn mười năm vẫn không hiểu được bí quyết, một sớm được Quách Tĩnh chỉ điểm đột nhiên hiểu ra, bảo y thị làm sao không vui mừng? Lúc ấy lại hỏi:

- Thế nào là Tam hoa tụ đỉnh?

Y thị luyện công bị tẩu hỏa, then chốt chính là chỗ ấy, nên hỏi mấy câu sau thì ngưng thần lắng nghe. Quách Tĩnh nói:

- Tinh hóa thành khí, khí hóa thành thần...

Mai Siêu Phong tập trung nghe y trả lời, ra tay hơi chậm. Địch nhân trước sau đều là danh gia cao thủ, y thị toàn tâm ứng chiến mà thời gian hơi lâu cũng chắc chắn phải thua, huống chi lại chia lòng chia trí? Quách Tĩnh mới nói được hai câu. Mai Siêu Phong vai trái sườn phải đã cùng lúc trúng chưởng của Âu Dương Khắc và Sa Thông Thiên, y thị tuy có một thân công phu hoành luyện nhưng cũng đau buốt không sao chịu nổi.

Hoàng Dung vốn muốn để Mai Siêu Phong giữ chân mọi người thì mình và Quách Tĩnh có thể trốn chạy, nào ngờ Quách tĩnh lại bị y thị giữ rịt bên cạnh, biến thành một con ngựa chiến cho y thị lên trận giao phong, lại càng không sao thoát thân, trong lòng vừa lo sợ vừa tức giận. Mai Siêu Phong đánh thêm vài chiêu đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, sợ hãi kêu lớn:

- Ồ, ngươi tìm đâu ra lắm kẻ đối đầu lợi hại thế này? Sư phụ đâu?

Lúc ấy tâm tình của y thị rất trái ngược, vừa muốn sư phụ tới ngay lập tức để chính mắt nhìn thấy y thị cứu giúp sư muội, lập tức ra tay đánh đuổi bốn kẻ đối đầu nguy hiểm, nhưng nghĩ tới tính nết và lối xử sự của sư phụ lại bất giác nổi gai ốc, chỉ mong vĩnh viễn không gặp lại y.

Hoàng Dung nói:

- Người sẽ tới ngay thôi. Mấy người này làm sao là đối thủ của ngươi được? Nếu ngươi ngồi dưới đất thì họ không động được tới một sợi tóc của ngươi.

Nàng chỉ mong Mai Siêu Phong bị tâng bốc, sính cường hiếu thắng, buông Quách Tĩnh ra thật. Nào ngờ Mai Siêu Phong đỡ trái gạt phải đã sớm có nỗi khổ khó nói ra lời, mỗi một chớp mắt đều có thể mất mạng trong tay địch nhân, làm sao còn cao ngạo tự phụ được? Huống hồ y thị trong lòng còn có không ít nghi nan về nội công muốn hỏi, nói thế nào cũng không chịu thả Quách Tĩnh ra.

Lại đấu thêm một lúc. Lương Tử Ông hú dài một tiếng nhảy vọt lên không.

Mai Siêu Phong cảm thấy hai bên đều có người đồng thời đánh tới, cánh tay vung ngang ra, chợt thấy đầu bị giữ chặt, mái tóc dài đã bị Lương Tử Ông nắm chặt.

Hoàng Dung thấy nguy cấp liền phát chưởng đánh vào hậu tâm Lương Tử Ông.

Lương Tử Ông tay phải kéo về ngoặc lấy cổ tay nàng, tay trái vẫn giữ chặt mái tóc Mai Siêu Phong không buông. Mai Siêu Phong vung chưởng chém mạnh tới. Lương Tử Ông chợt thấy kình phong quét vào giữa mặt đành buông tóc y thị ra, nghiêng người né tránh.

Bành Liên Hổ chiết chiêu với y thị hồi lâu đã sớm biết y thị là Mai Siêu Phong trong Hắc Phong song sát, sau lại thấy Hoàng Dung ra tay giúp đỡ y thị bèn mắng:

- Tiểu nha đầu, ngươi nói không phải là đệ tử của Hắc Phong song sát, thật là bịa đặt trơ tráo.

Hoàng Dung cười nói:

- Y thị mà là sư phụ của ta à? Cứ cho y thị học thêm một trăm năm nữa cũng chưa chắc đã đáng.

Bành Liên Hổ thấy gia số võ công của nàng rõ ràng rất gần với Mai Siêu Phong, không ngờ ngay trước mặt Mai Siêu Phong nàng vẫn không thừa nhận, vả lại trong lời lẽ còn hoàn toàn không hề có chút tôn kính đối với y thị, không biết vì sao, bất giác vô cùng kinh ngạc.

Sa Thông Thiên kêu lên:

- Bắn người trước hết cứ bắn ngựa!

Chân phải quét ngang đá mạnh vào chân Quách Tĩnh. Mai Siêu Phong cả kinh nghĩ thầm:

- Thằng tiểu tử này võ nghệ thấp kém, không thể tự bảo toàn, chỉ cần bị họ đả thương, mình không di động được sẽ bị họ hạ sát lập tức. Bèn hú khẽ một tiếng, vươn tay chụp xuống chân Sa Thông Thiên, lúc ấy thân hình cúi xuống. Âu Dương Khắc thừa cơ sấn vào, một chưởng đánh trúng hậu tâm y thị. Mai Siêu Phong hự một tiếng, tay phải kéo một cái, ánh sáng trắng chớp lên, một ngọn trường tiên vung ra múa lên, lập tức bức bách bốn người phải lùi lại.

Bành Liên Hổ nghĩ thầm:

- Không giết chết mụ mù này trước, để chồng mụ là Đồng thi tới thì càng lớn chuyện?

Nguyên việc Trần Huyền Phong chết trên núi hoang thì phần lớn võ lâm Trung nguyên đều không biết. Hắc Phong song sát oai danh vang dậy, ra tay tàn độc, không gì không làm, cho dù hung hãn như bọn Bành Liên Hổ trước nay cũng phải úy kỵ.

Ngọn Độc long ngân tiên của Mai Siêu Phong vốn vô cùng lợi hại, trong vòng bốn trượng ai chống là chết, nhưng Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ. Lương Tử Ông. Âu Dương Khắc đều không phải là kẻ dễ đối phó, há lại chịu vì thế mà ngừng tay?

Sau khi nhảy lui ra ai cũng quan sát tiên pháp. Đột nhiên Bành Liên Hổ ào ào mấy tiếng lăn tròn dưới đất xông vào. Mai Siêu Phong múa roi chăn đứng ba người kia không thể lo dưới đất, nghe Quách Tĩnh sợ hãi kêu lên thất thanh, nghĩ thầm đại thế đã vỡ, tay phải vươn mau ra đập một chưởng xuống đất.

Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh gặp nguy hiểm định ra tay giúp, nhưng Mai Siêu Phong đã múa ngọn trường tiên dệt thành một vòng tròn màu bạc, làm sao tiến được vào trong vòng roi? Nhưng hiện nàng một mình chống chọi với Hầu Thông Hải, quả thật đã không đón đỡ nổi, tình hình cực kỳ nguy cấp, chỉ còn cách cao giọng gọi:

- Mọi người dừng tay, ta có lời muốn nói.

Nhưng bọn Bành Liên Hổ đời nào đếm xỉa tới?

Nàng đang rướn cổ định gọi lần nữa, chợt nghe trên đầu tường có một người cao giọng gọi:

- Mọi người dừng tay, ta có lời muốn nói.

Hoàng Dung ngoảnh nhìn chỉ thấy có sáu người đứng lố nhố trên tường, trong bóng đêm không thấy rõ được diện mạo. Bọn Bành Liên Hổ biết có người tới, chỉ không biết là bạn hay thù, nhưng lúc ấy đang ác đấu hăng máu, không ai dừng tay được.

Hai người trên tường nhảy xuống, một người huy động nhuyễn tiên, một người vung đòn gánh sắt cùng xông vào đánh Âu Dương Khắc. Người béo lùn sử nhuyễn tiên quát:

- Thằng giặc hái hoa, phen này ngươi chạy đi đâu?

Quách Tĩnh nghe thấy thanh âm, trong lòng cả mừng kêu lên:

- Sư phụ, mau cứu đệ tử với!

Sáu người này chính là Giang Nam lục quái. Họ chia tay với Quách Tĩnh trên đường Tái Bắc, đi theo tám cô gái áo trắng núi Bạch Đà, đêm ấy phát giác Âu Dương Khắc suất lãnh đám tỳ thiếp đi bất cóc con gái nhà lành. Giang Nam lục quái dĩ nhiên không thể ngồi nhìn, lập tức động thủ với y. Âu Dương Khắc võ công tuy cao cường, nhưng lục quái khổ luyện hơn mười năm ở Mạc bắc, công phu đã khác hẳn ngày trước. Sáu người vây đánh một mình y. Âu Dương Khắc bị trúng một trượng của Kha Trấn Ác, lại bị Chu Thông dùng Phân cân thác cốt thủ bẻ gãy ngón út tay trái, đành vứt cô gái bắt được xuống chạy tháo thân, đám tỳ thiếp giúp y làm ác bị Nam Hy Nhân và Toàn Kim Phát giết chết hai người. Lục quái đưa cô gái kia về nhà rồi, trở lại đuổi theo Âu Dương Khắc. Nào ngờ y rất gian hoạt, đi vòng đường khác nên tìm không thấy. Lục quái biết nếu đơn đả độc đấu thì không ai bằng y nên không dám chia ra truy tìm, may là trang phục của các cô gái cưỡi lạc đà trắng kia rất đặc biệt, rất dễ hỏi thăm hành tung của họ, sáu người thẳng đường đuổi theo tới Triệu vương phủ.

Trong đêm tối bộ quần áo trắng của Âu Dương Khắc rất dễ bắt mắt. Hàn Bảo Câu và Nam Hy Nhân vừa nhìn thấy lập tức xông vào động thủ, chợt nghe tiếng Quách Tĩnh kêu, sáu người vừa mừng vừa sợ, bọn Chu Thông ngưng thần nhìn lại, thấy người vũ lộng trường tiên giữa vòng vây rõ ràng là Thiết thi Mai Siêu Phong, y thị đang ngồi trên vai Quách Tĩnh, xem ra Quách Tĩnh đã lọt vào tay y thị. Lúc ấy mọi người đều cả kinh thất sắc. Hàn Tiểu Oanh lập tức vung kiếm vọt tới. Toàn Kim Phát lăn xả vào vòng roi, nhất tề sấn lên cứu Quách Tĩnh.

Bọn Bành Liên Hổ đột nhiên thấy sáu người tới đã thấy kỳ quái, mà sáu người kẻ đánh Âu Dương Khắc kẻ đánh Mai Siêu Phong, là bạn hay thù không sao biết rõ. Bành Liên Hổ dừng tay không đánh nữa, dùng Địa đường quyền lăn ra khỏi vòng roi, kêu lên:

- Mọi người dừng tay, ta có lời muốn nói.

Giọng nói vang rền như tiếng chuông lớn, mọi người đều bị chấn động thấy ù cả tai. Lương Tử Ông và Sa Thông Thiên lui ra trước tiên.

Kha Trấn Ác nghe thanh âm của y, biết người này võ công cao cường, lập tức kêu lên:

- Tam đệ. Thất muội, khoan hãy động thủ!

Bọn Hàn Bảo Câu nghe đại ca gọi, đều lui cả lại.

Mai Siêu Phong cũng thư ngọn ngân tiên về. Ồ ồ thở dốc. Hoàng Dung bước lới nói:

- Lần này ngươi lập công không nhỏ, nhất định cha ta sẽ vui lắm.

Hai tay khua khua ra hiệu cho Quách Tĩnh ném Mai Siêu Phong đi.

Quách Tĩnh hiểu ý, biết Hoàng Dung nói chuyện cốt để làm y thị phân tâm, bèn kêu lên:

- Tam hoa tụ đỉnh là tinh hóa thành khí, khí hóa thành thần, thần hóa thành rỗng không, nhớ cho kỹ nhé.

Mai Siêu Phong cố nhớ, hỏi:

- Cách hóa là thế nào?, chợt thấy thân hình bắn tung lên không. Chính là Quách Tĩnh nhân lúc y thị tập trung ghi nhớ bí quyết nội công bèn vận sức lên hai tay ném y thị ra vài trượng, đồng thời đề khí tung người nhảy lui về phía sau. Thân hình y chưa chạm đất, chỉ thấy ánh sáng loang loáng chớp lên, ngọn Độc long ngân tiên treo đầy móc câu đã bay tới trước mặt. Hàn Bảo Câu kêu lên:

- Không xong.

Ngọn nhuyễn tiên cuốn ra, hai ngọn roi chạm nhau, cảm thấy hổ khẩu bị chấn động mạnh, ngọn nhuyễn tiên trong tay đã bị ngọn Độc long ngân tiên giật mất.

Mai Siêu Phong thân hình rơi gần tới đất thì chống tay một cái nhẹ nhàng ngồi xuống. Y thị nghe thanh âm bọn Kha Trấn Ác, lại qua lại với Hàn Tiểu Oanh một chiêu, biết Giang Nam thất quái đã tới trong lòng vừa giận vừa sợ, nghĩ thầm:

- Mình đi khắp nơi tìm họ không được, hôm nay họ lại tự tìm tới cửa, nếu là hôm khác thì đúng là tạ ơn trời đất, mong mà không được, nhưng hiện giờ cường địch vây đánh, mình vốn đã chi trì không nổi, lại thêm bảy tên ma đầu này thì hôm nay có chết không sống rồi.

Bèn nghiến răng một cái quyết định bọn Lương lão quái với mình vốn không oán không thù, hôm nay mình cứ quyết ý sống chết với thất quái, bỏ liều một mạng này là xong. Kế nắm chặt ngọn Độc long ngân tiên, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của thất quái, nghĩ thầm:

- Trong thất quái chỉ có lục quái tới, còn một người không biết mai phục ở đâu?

Có lẽ y thị không biết Tiếu Di đà Trương A Sinh đã bị chồng y thị giết chết từ lâu.

Giang Nam lục quái và bọn Sa Thông Thiên đều úy kỵ ngọn ngân tiên của y thị lợi hại, ai cũng đứng ra xa xa, không dám tới gần trong khoảng bốn năm trượng chung quanh y thị, nhất thời đều im phăng phắc.

Chu Thông hạ giọng hỏi:

- Quách Tĩnh Tại sao họ đánh nhau? Sao ngươi lại giúp đỡ mụ yêu phụ ấy?

Quách Tĩnh nói:

- Họ muốn giết con, nhờ có mụ ta cứu con.

Bọn Chu Thông đều ngạc nhiên không hiểu. Bành Liên Hổ kêu lên:

- Người mới tới để lại tên họ đi, nửa đêm xông vào vương phủ có việc gì vậy?

Kha Trấn Ác lạnh lùng nói:

- Ta họ Kha, người trên giang hồ gọi bảy anh em bọn ta là Giang Nam thất quái.

Bành Liên Hổ nói:

- A. Giang Nam thất hiệp, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Sa Thông Thiên thanh âm quái dị kêu lên:

- Hay lắm, thất quái tìm tới cửa, lão Sa ta đang muốn lãnh giáo xem rốt lại thất quái có bản lãnh gì đây.

Y nghe tên thất quái lập tức nhớ lại mối hận bốn đệ tử chịu nhục, thân hình chớp lên một cái sấn tới.

Y thấy Kha Trấn Ác mắt mù. Hàn Tiểu Oanh là phụ nữ. Toàn Kim Phát thân hình nhỏ thó. Hàn Bảo Câu vừa lùn vừa béo. Chu Thông dơ dáy không giống nhân vật võ lâm, chỉ có Nam Hy Nhân khí vũ hiên ngang bèn không thèm động thủ với những người kia, một chưởng vù vù chém xuống đầu Nam Hy Nhân. Nam Hy Nhân cắm đòn gánh xuống đất một cái vung chưởng đón đỡ, nhưng mới qua lại vài chiêu đã không chống nổi. Hàn Tiểu Oanh liền vung trường kiếm. Toàn Kim Phát cũng vung đòn cân sấn tới đánh giúp.

Bành Liên Hổ quát lớn một tiếng phi thân vọt vào đoạt chiếc đòn cân trong tay Toàn Kim Phát. Chiêu số trên chiếc đòn cân của Toàn Kim Phát biến hóa đa đoan, thấy Bành Liên Hổ sấn vào toan đoạt binh khí, lập tức thu cán cân lại, móc cân quả cân hai đầu đồng thời bay ra, cho dù Bành Liên Hổ kiến thức rộng rãi nhưng loại binh khí kỳ dị này cũng chưa từng thấy qua, bèn dùng chiêu Quái mãng phiên thân tránh khỏi binh khí của đối phương đánh vào hai bên, quát lên:

- Cái gì thế này? Thứ để cân hàng ngoài chợ mà cũng đem làm binh khí?

Toàn Kim Phát nói:

- Ðòn cân này của ta đang định dùng để cân con heo ốm không đầy ba cân nhà ngươi đấy.

Bành Liên Hổ cả giận nghiêng người sấn vào, song chưởng rít gió vù vù Toàn Kim Phát làm sao chống nổi? Hàn Bảo Câu thấy lục đệ nguy hiểm, y tuy đã mất ngọn nhuyễn tiên nhưng công phu quyền cước cũng không phải tầm thường, bèn vung quyền phóng cước xông vào cùng Toàn Kim Phát đánh Bành Liên Hổ, nhưng lấy một chọi hai cũng không chống nổi đối phương.

Kha Trấn Ác múa Phục ma trượng. Chu Thông vung Bạch tập phân chia nhau xông vào vòng chiến. Kha Chu hai người võ công cao hơn hẳn số còn lại trong lục quái, lấy ba chọi một liền chiếm thượng phong.

Bên này Hầu Thông Hải đánh nhau với Hoàng Dung đã đến lúc kịch liệt. Hầu Thông Hải võ công vốn cao hơn, nhưng nghĩ tới thằng tiểu tử thối tha này mặc Nhuyễn vị giáp, trên đầu cũng có gai nhọn rất lợi hại nên quyền cước không dám chạm vào người nàng, lại càng không dám chụp tóc nàng lần nữa. Hoàng Dung thấy y sợ sệt bèn cậy giáp khinh người, hung hăng xông bừa vào. Hầu Thông Hải liên tiếp lùi ra, kêu lên:

- Không công bằng, không công bằng. Ngươi cứ cởi Nhuyễn vị giáp ra rồi sẽ đánh tiếp.

Hoàng Dung nói:

- Ðược, vậy ngươi cứ cắt ba cục bướu trên đầu đi rồi sẽ đánh tiếp, nếu không cũng không công bằng.

Hầu Thông Hải tức giận nói:

- Ba cục bướu trên đầu ta không đả thương được người.

Hoàng Dung nói:

- Nhưng ta nhìn thấy là phát khiếp, há chẳng phải là ngươi chiếm quá nhiều tiện nghi sao? Nào, một, hai, ba, ngươi cắt bướu, ta cởi giáp.

Hầu Thông Hải tức giận quát:

- Ta không cắt?

Hoàng Dung nói:

- Ngươi có cắt cũng vẫn còn chiếm tiện nghi mà.

Hầu Thông Hải tức giận nói:

- Ta không mắc lừa ngươi đâu, nói thế nào cũng không cắt!

Âu Dương Khắc thấy tình hình bất lợi, nghĩ thầm:

- Cứ giết sáu đứa khốn khiếp đuổi theo làm khó mình này trước đi rồi sẽ tính. Mụ yêu phụ kia dù sao cũng không thể chạy khỏi đây, thong thả sẽ thu thập cũng không muộn.

Y có ý muốn phô diễn võ công, hai chân điểm một cái, triển khai khinh công Thuần tức thiên lý gia truyền, đột nhiên đã tới cạnh Kha Trấn Ác, quát:

- Quân lắm chuyện, phải cho thằng giặc mù nhà ngươi biết sự lợi hại của bản công tử, tay phải vung ra tiến lên phát chưởng.

Kha Trấn Ác nhấc đuôi trượng lên, nào ngờ chợt nghe tiếng gió rít lên sau gáy bên phải đánh vào tay chưởng đánh trả của y. Kha Trấn Ác cúi đầu tránh khỏi, ra chiêu Kim cương hộ pháp vung trượng đánh mạnh tới thì Âu Dương Khắc đã sấn tới giao thủ với Nam Hy Nhân. Y thoắt đông thoắt tây, trong giây lát đã ra sát thủ đánh nhau với tất cả lục quái.

Lương Tử Ông ánh mắt từ đầu tới cuối không rời Quách Tĩnh, thấy Âu Dương Khắc vừa xuất thủ thì lục quái trong chớp mắt đã sắp thua, bèn vung hai tay chụp tới Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vội vàng đỡ gạt nhưng làm sao là đối thủ của y được, mới qua vài chiêu ngực đã bị nắm chặt. Lương Tử Ông tay phải chụp vào bụng dưới y. Quách Tĩnh lúc nguy cấp thót bụng lại, soạt một tiếng, áo đã bị xé rách, mười mấy gói thuốc trong bọc bị y chụp hết. Lương Tử Ông nghe mùi biết ngay là thuốc, tiện tay bỏ luồn vào bọc, trảo thứ hai lại chụp ra.

Quách Tĩnh giật mạnh thoát khỏi ngũ trảo tay trái của Lương Tử Ông đang nắm ngực, chạy về phía Mai Siêu Phong, kêu lên:

- Này, cứu ta mau.

Mai Siêu Phong nghĩ thầm:

- Trong nội công của Huyền môn vẫn còn rất nhiều điều mình chưa hiểu rõ, lập tức kêu lên:

- Qua đây cõng ta lên, đừng sợ lão quái ấy.

Quách Tĩnh biết muốn cõng y thị thì dễ nhưng muốn thoát thân thì quả rất khó nên không dám tới gần, cứ chạy quanh người y thị.

Lương Tử Ông thấy Quách Tĩnh đã tiến gần phạm vi ngọn trường tiên của Mai Siêu Phong đánh tới vẫn đuổi riết không tha, nhưng cũng đề phòng ngọn trường tiên đánh tới. Mai Siêu Phong nghe rõ chỗ Quách Tĩnh đứng, ngọn ngân tiên vung ra cuốn hai chân y.

Hoàng Dung tuy đang giao đấu với Hầu Thông Hải nhưng sau khi chiếm được thượng phong thì một nửa tâm trí lo chiếu cố cho Quách Tĩnh, đầu tiên thấy y bị Lương Tử Ông chụp được, chỉ vì khoảng cách quá xa không sao cứu kịp, trong lòng vô cùng lo lắng, sau đó thấy y chạy tới gần, ngọn trường tiên của Mai Siêu Phong cuốn đất quét ra. Quách Tĩnh không sao né tránh, trong lúc nguy cấp bèn tung người nhảy xổ vào ngọn roi. Ngọn ngân tiên của Mai Siêu Phong gặp vật liền kéo về, thừa thế rút lại đã cuốn chặt ngang lưng Hoàng Dung nhấc bổng lên. Hoàng Dung thân hình trên không quát:

- Mai Nhược Hoa, ngươi dám đả thương ta à?

Mai Siêu Phong nghe thấy là thanh âm của Hoàng Dung, giật mình nghĩ thầm:

- Trên roi của mình toàn là móc câu sắc nhọn, phen này đả thương con nha đầu kia, sư phụ càng không thể tha mình. Một là không làm, hai là làm thì không thôi, trước sau gì cũng là phản bội sư môn, cứ giết con nha đầu này rồi sẽ tính.

Bèn rung ngọn trường tiên kéo Hoàng Dung về cạnh mình, thả nàng xuống đất, vốn cho rằng những móc câu sắc nhọn trên roi đã cắm ngập vào thịt nàng, nào ngờ chỉ mới xé rách áo ngoài chứ chưa hề làm nàng thương tổn chút nào. Hoàng Dung cười nói:

- Ngươi xé rách quần áo của ta, ta bắt ngươi phải đền!

Mai Siêu Phong nghe giọng nói của nàng không có vẻ gì là đã bị thương, không kìm được sửng sốt, kế hiểu ngay à, tấm Nhuyễn vị giáp của sư phụ tự nhiên là cho thị, trong lòng chợt hết lo lắng, nói:

- Ðây là ta không phải, nhất định sẽ đền tiểu sư muội một chiếc áo mới.

Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh vẫy tay. Quách Tĩnh bước tới cạnh nàng cùng đi ra cách Mai Siêu Phong hơn một trượng đứng lại. Lương Tử Ông sợ Mai Siêu Phong lợi hại, không dám tới gần.

Bên này Giang Nam lục quái đã đứng thành một vòng, lưng hướng vào trong mặt hướng ra ngoài, kiệt lực đón đỡ thế công của Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ.

Âu Dương Khắc. Hầu Thông Hải, đây là trận thế mà lục quái đã luyện thành ở Mông Cổ, lúc gặp cường địch thì kết thành trận thế ứng chiến, không cần đề phòng sau lưng. oai lực lập tức tăng lên gáp rưỡi. Nhưng ba người Sa. Bành. Âu Dương võ công quả thật rất cao cường, lục quái còn lâu mới là địch thủ, trong giây lát đã rơi vào tình thế vô cùng nguy ngập. Không bao lâu Hàn Bảo Câu đầu vai bị trúng đòn.

Y biết nếu lui ra khỏi vòng chiến, trận thế sẽ có sơ hở, tính mạng của sáu anh em và Quách Tĩnh sẽ khó bảo toàn, đành cắn răng nhịn đau, miễn cường chi trì. Bành Liên Hổ ra tay độc ác nhất, liên tiếp sấn vào Hàn Bảo Câu hạ sát thủ.

Quách Tĩnh thấy thế nguy, sãi chân xông tới, song chưởng ra chiêu Bài vân thôi nguyệt đánh mạnh vào hậu tâm Bành Liên Hổ. Bành Liên Hổ cười nhạt một tiếng, vung chưởng gạt ra, chỉ trong ba chiêu Quách Tĩnh đã rơi vào thế nguy.

Hoàng Dung thấy y không có cách nào thoát thân, trong lúc nguy nan chợt nghĩ tới câu: Kẻ thất phu không có tội vì tiếc viên ngọc mà có tội, bèn cao giọng gọi lớn:

- Mai Siêu Phong, ngươi trộm bộ Cửu âm chân kinh của cha ta, mau đưa ra để ta mangvề trả cho cha ta.

Mai Siêu Phong giật nảy mình nhưng không trả lời. Âu Dương Khắc. Sa Thông Thiên. Bành Liên Hổ. Lương Tử ông bốn người không hẹn mà cùng nhảy xổ về phía Mai Siêu Phong. Bốn người đều suy nghĩ như nhau Cửu âm chân kinh là bí kíp tối cao vô thượng trong võ học của thiên hạ, té ra quả nhiên đang trong tay Hắc Phong song sát. Lúc ấy bốn người cũng không nghĩ gì tới việc khác, chỉ mong muốn giết được Mai Siêu Phong, độc chiếm Cửu âm chân kinh.

Mai Siêu Phong vũ động ngọn ngân tiên, bốn tay hảo thủ nhất thời cũng không dám coi thường vòng roi. Hoàng Dung thấy chỉ một câu đã làm phân tán bốn tên cường địch, kéo tay Quách Tĩnh hạ giọng nói:

- Chúng ta chạy mau?

Đúng lúc ấy chợt thấy trong bụi cây rậm có một người hớt hải chạy tới kêu lên:

- Các vị sư phó, cha ta có việc quan trọng mời các vị lập tức tới giúp đỡ.

Người ấy đầu đội Thúc phát kim quan lệch qua một bên, giọng nói vô cùng hoảng hốt, chính là tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang.

Bọn Bành Liên Hổ vừa nghe thấy, đều nghĩ thầm:

- Vương gia đưa hậu lễ mời chúng ta, đã có việc gấp làm sao có thể không tới?

Liền lập tức nhảy ra, nhưng vẫn tiếc rẻ Cửu âm chân kinh, ánh mắt vẫn đổ dồn vào Mai Siêu Phong. Hoàn Nhan Khang hạ giọng nói:

- Mẹ ta.., mẹ bị người gian bắt đi, gia gia mời các vị tới cứu, xin mọi người đi ngay.

Nguyên là Hoàn Nhan Hồng Liệt mang thân binh rời khỏi vương phủ truy tìm vương phi, đi hồi lâu không thấy tung tích, nghĩ tới bọn Bành Liên Hổ bản lĩnh cao cường, vội sai con về phủ triệu thỉnh. Hoàn Nhan Khang trong lòng lo lắng, lại đang trong đêm, nên không nhìn thấy Mai Siêu Phong ngồi trên mặt đất.

Bọn Bành Liên Hổ đều nghĩ thầm:

- Vương phi bị bắt thì làm sao được? Vậy bọn ta ở trong vương phủ để làm gì?

Kế đó lại đều nghĩ:

- Té ra lục quái dùng kế điệu hổ ly sơn, cột chặt các cao thủ ở đây cho người khác vào bắt cóc vương phi.

Chuyện Cửu âm chân kinh gì đó đành phải để sau sẽ tính. Tất cả những người ở đây đều muốn đoạt chân kinh, bằng vào bản lĩnh của mình thì chắc chắn rất khó có thể đánh bại quần hào để độc chiếm một mình, thôi cứ để sau này nghĩ kế khác là hơn.

Lúc ấy lập tức đều rảo chân chạy mau, theo Hoàn Nhan Khang.

Lương Tử Ông đi sau cùng, làm sao quên được máu nóng trong người Quách Tĩnh? Chuyện cứu vương phi hay không thì y hoàn toàn không quan tâm, chỉ là người đơn thế bạc, đành căm tức bỏ đi. Quách Tĩnh kêu lên:

- Này, trả thuốc lại cho ta?

Lương Tử Ông giận quá, vung tay lên một cái, một mũi Thấu cốt đinh bắn thẳng tới giữa mặt y, tiếng gió rít vù vù, kình lực rất lợi hại.

Chu Thông bước tới hai bước, xòe chiếc quạt ra, đập ngọn Thấu cốt đinh rơi xuống. Chu Thông tay trái chụp một cái, đưa lên mũi ngửi ngửi, nói:

- À, là Tý Ngọ Thấu cốt đinh kiến huyết phong hầu.

Lương Tử Ông nghe y gọi đích danh ám khí của mình, sau khi sửng sốt quay người lại hỏi:

- Cái gì?

Chu Thông phi người vọt lên, giữa lòng bàn tay có một ngọn Thấu cốt đinh, cười nói:

- Xin trả cho lão tiên sinh.

Lương Tử Ông thản nhiên dón lấy, y biết Chu Thông công phu vốn không bằng mình, cũng không sợ bị ám toán. Chu Thông thấy tay áo bên trái y dính đầy bùn đất, bèn vung tay áo phủi cho y. Lương Tử Ông tức giận nói:

- Ai cần ngươi lấy lòng?

Rồi quay người bước đi.

Quách Tĩnh cảm thấy khó nghĩ, nếu bỏ qua chuyện này thì một đêm nguy hiểm vất vả, kết quả là vẫn chưa lấy trộm được thuốc, nếu miễn cưỡng sấn tới cướp lại thì không phải là đối thủ của địch nhân, đang ngần ngừ thì Kha Trấn Ác nói:

- Mọi người về thôi, rồi tung người vọt qua tường.

Ngũ quái cũng theo y lên đường.

Hàn Tiểu Oanh chỉ Mai Siêu Phong nói:

- Ðại ca, tính sao?

Kha Trấn Ác nói:

- Chúng ta đã đáp ứng lời Mã đạo trưởng, cứ tha mạng cho y thị.

Hoàng Dung cười hì hì nhưng không tới ra mắt lục quái, một mình nhảy lên một đầu tường. Mai Siêu Phong kêu lên:

- Tiểu sư muội. Sư phụ đâu?

Hoàng Dung cười khanh khách nói:

- Lão nhân gia người vốn không biết ngươi ở đây, để ta đi tìm ông nói lại, tự nhiên là ông sẽ tới đây giết ngươi.

Cứ yên tâm đi, ta không lừa ngươi đâu.

Mai Siêu Phong giận quá, hai tay chống một cái, chợt đứng thẳng lên, bước chân loạng choạng, lắc la lắc lư xông về phía Hoàng Dung. Nguyên là y thị cưỡng luyện nội công, một hơi chân khí đi tới đan điền không trở lên được nữa, nửa người dưới tê liệt. Y thị càng cố đẩy chân khí đi, nào ngờ càng đi càng bế tắc, lúc ấy hơi giận xông lên, quên rằng mình không thể động đậy được, lại sải chân xông mau về phía Hoàng Dung, chợt đạt tới cảnh giới vô ngã, một luồng hơi nóng bốc lên tâm khẩu, hai chân lại trở thành của mình.

Hoàng Dung thấy y thị sãi chân đuổi theo cả kinh, nhảy luôn xuống chân tường, như một làn khói lướt đi mất hút. Mai Siêu Phong đột nhiên nhớ ra:

- Ồ, sao mình lại đi được?

Ý niệm vừa dấy lên, hai chân chợt tê rần, ngã luôn xuống đất ngất đi.

Lúc ấy lục quái mà muốn lấy tính mạng của y thị cũng như lấy đồ vật trong túi, nhưng vì từng hứa với Mã Ngọc, bèn dắt Quách Tĩnh ra khỏi vương phủ. Hàn Tiểu Oanh hấp tấp nhất, mở miệng hỏi trước Tĩnh nhi, sao con ở đây?

Quách Tĩnh đem việc Vương Xử Nhất cứu mạng, đi phó yến trúng độc. ăn trộm thuốc thất thủ, gặp Mai Siêu Phong dưới hang đất kể qua một lượt, còn những tình tiết về vợ chồng Dương Thiết Tâm thì nhất thời chưa kịp kể rõ. Chu Thông nói:

- Chúng ta mau đi thăm Vương đạo trưởng.

Dương Thiết Tâm và vợ gặp lại nhau, vừa vui mừng vừa đau xót, cõng vợ vượt tường ra khỏi vương phủ.

Nghĩa nữ của y là Mục Niệm Từ đang nóng lòng đợi dưới chân tường, chợt thấy cha cõng một người đàn bà nằm vắt ngang trên vai, vô cùng ngạc nhiên hỏi:

- Cha, bà ta là ai?

Dương Thiết Tâm nói:

- Là mẹ con, chạy mau lên.

Mục Niệm Từ lại càng ngạc nhiên, hỏi:

- Mẹ con à?

Dương Thiết Tâm nói:

- Nói nhỏ thôi, về nhà sẽ nói.

Rồi cõng Bao Tích Nhược chạy mau.

Chạy được một đoạn. Bao Tích Nhược dần dần tỉnh lại, lúc ấy trời đã gần sáng, trong ánh sáng mờ mờ thấy người cõng mình chính là người chồng mà mình ngày đêm thương nhớ, quả thật không biết là thật hay hư, còn ngờ là đang nằm mơ, đưa tay sờ lên mặt y, run lên nói:

- Ðại ca. Em chết rồi à?

Dương Thiết Tâm mừng quá rơi nước mắt, dịu giọng nói:

- Chúng ta vẫn còn...

Câu nói chưa dứt, phía sau tiếng reo hò ầm ầm, đèn đuốc sáng trưng, một đội người ngựa đột nhiên rầm rập lao tới, đám đi đầu đều giơ đao vung thương quát lớn:

- Tên phản tặc bắt cóc vương phi đừng chạy!

Dương Thiết Tâm nhìn quanh không thấy có chỗ nào ẩn núp được, nghĩ thầm:

- Trời thương cho vợ chồng ta hôm nay được gặp mặt một lần, bây giờ có chết cũng thỏa ý rồi.

Bèn kêu lên:

- Hài nhi, ngươi tới đây cõng mẹ.

Bao Tích Nhược chợt nhớ lại tình hình ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An mười tám năm trước, chồng cõng mình tất tả chạy trốn, trong đêm tối truy binh đuổi theo quát tháo chém giết, sau đó là mười tám năm chia lìa, thương tâm, nhục nhã. Nàng đột nhiên cảm thấy câu chuyện đêm ấy đang diễn lại, bèn ôm chặt cổ chồng, giữ rịt không buông.

Dương Thiết Tâm nhìn thấy truy binh đã tới gần, nghĩ nếu bị bắt chịu nhục chẳng bằng ra sức đánh nhau mà chết, lúc ấy liền gỡ tay vợ ra, đưa nàng vào lòng Mục Niệm Từ, quay người xông về phía đám truy binh vung quyền đánh ngã một tên quân sĩ, cướp được một ngọn hoa thương. Y vừa cầm thương vào tay lập tức như rồng thêm cánh, viên đội trưởng thân binh Thang Tổ Đức bị đâm trúng đùi ngã ngựa, đám thân binh đồng thanh kêu gào, bỏ chạy tán loạn. Dương Thiết Tâm thấy trong đám truy binh hoàn toàn không có cao thủ, cũng hơi yên tâm, chỉ là chưa cướp được ngựa, cảm thấy rất tiếc.

Ba người quay đầu chạy tiếp. Lúc ấy trời đã sáng rõ. Bao Tích Nhược thấy trên người chồng có vết máu tươi lốm đốm bèn hỏi:

- Chàng bị thương rồi à?

Dương Thiết Tâm nhìn nàng một cái, cảm thấy mu bàn tay đau rần, té ra mới rồi y dùng sức mạnh quá, vết thương chỗ mười ngón tay Hoàn Nhan Khang chụp lên lại vỡ ra, máu chảy không ngừng, nhưng vừa rồi chỉ lo cắm đầu chạy nên cũng không thấy đau, lúc ấy mới thấy hai tay tê chồn, không nhấc lên nổi. Bao Tích Nhược đang định bó vết thương cho y, chợt phía sau tiếng hò reo ầm ầm, trong đám bụi bốc mịt mù có vô số binh mã đuổi tới.

Dương Thiết Tâm cười gượng nói:

- Không cần bó đâu!

Rồi quay lại nói với Mục Niệm Từ:

- Hài nhi, một mình con chạy đi! Ta và mẹ con sẽ ở lại đây...

Mục Niệm Từ rất trầm tĩnh, cũng không khóc lóc, ngẩng đầu nói:

- Chúng ta ba người cùng chết một chỗ.

Bao Tích Nhược ngạc nhiên nói:

- Cô ta.., sao cô ta lại là con chúng ta?

Dương Thiết Tâm đang định trả lời, chỉ thấy tiếng truy binh càng gần, ngẩng đầu lên chợt thấy phía đối diện có hai đạo sĩ đi tới. Một người râu tóc bạc trắng, thần sắc hiền từ, người kia râu dài đen nhánh, thần thái hiên ngang, lưng đeo một thanh trường kiếm. Dương Thiết Tâm sau khi ngạc nhiên lập tức cả mừng kêu lên:

- Khưu đạo trưởng, hôm nay lại được gặp lão nhân gia người!

Hai đạo sĩ ấy một là Đan Dương tử Mã Ngọc, một là Trường Xuân tử Khưu Xử Cơ. Hai người bọn họ hẹn Ngọc Dương tử Vương Xử Nhất gặp nhau ở Trung đô để bàn việc tỷ võ với Giang Nam thất quái. Sư huynh đệ họ đang vội vàng đi, không ngờ lại gặp vợ chồng Dương Thiết Tâm ở đây. Khưu Xử Cơ nội công thâm hậu nên giữ được diện mạo không già, rõ ràng cách nhau mười tám năm mà vẻ mặt không khác gì ngày xưa, chỉ là hai bên tóc mai đã lốm đốm bạc. Y chợt nghe có người gọi mình, đưa mắt nhìn ra nhưng thấy không quen.

Dương Thiết Tâm kêu lên:

- Mười tám năm trước đã cùng uống rượu giết giặc ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An. Khưu đạo trưởng còn nhớ không?

Khưu Xử Cơ nói:

- Tôn giá là...?

Dương Thiết Tâm nói:

- Tại hạ là Dương Thiết Tâm. Khưu đạo trưởng từ khi chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?

Nói xong lạy sụp xuống đất. Khưu Xử Cơ vội vàng đáp lễ, trong lòng vô cùng nghi ngờ, nguyên là Dương Thiết Tâm gặp biến cố lớn, trôi nổi giang hồ, gió tuyết phôi pha, diện mạo đã khác hẳn ngày xưa.

Dương Thiết Tâm thấy y ngờ vực mà truy binh đã tới gần, không kịp giải thích rõ, cầm ngọn hoa thương lên, một chiêu Phượng điểm đầu đánh ra, tua đỏ rung lên, mũi thương lóe sáng đâm tới trước ngực Khưu Xử Cơ quát:

- Khưu đạo trưởng, ngươi quên ta nhưng không thể quên thương pháp Dương gia.

Mũi thương còn cách ngực y một thước thì ngừng lại không đâm tới nữa. Khưu Xử Cơ thấy y đánh ra chiêu ấy đúng là thương pháp Dương gia chính tông, lập tức nhớ lại việc tỷ thí trên tuyết năm xưa, nhớ ra cố nhân, bất giác vừa đau xót vừa vui mừng, cao giọng kêu lên:

- Trời ơi. Dương lão đệ, ngươi còn sống sao? Thật là tạ ơn trời đất!

Dương Thiết Tâm rút thương sắt lại kêu lên:

- Xin đạo trưởng cứu ta!

Khưu Xử Cơ nhìn về phía đám người ngựa đuổi tới cười nói:

- Sư huynh, tiểu đệ hôm nay lại phải khai sát giới rồi, anh đừng tức giận.

Mã Ngọc nói:

- Giết ít người thôi, dọa cho họ chạy là được.

Khưu Xử Cơ buông tiếng cười lớn, sãi chân sấn tới trước, hai tay vung ra lôi hai tên mã quân xuống ngựa ném thẳng vào hai tên mã quân đi sau. Bốn người đập vào nhau ngã thành một đống. Khưu Xử Cơ ra tay như điện, cứ thế lại quờ bắt tám người ném ngã thêm tám người, không đòn nào trượt.

Đám quân sĩ còn lại cả sợ, nhao nhao giật cương quay đầu ngựa bỏ chạy.

Đột nhiên phía sau đám mã quân có một người lách lên, thân thể cao lớn, đầu trọc bóng loáng, quát lớn:

- Bọn chuột ở đâu tới?

Thân hình chớp lên đã tới trước mặt Khưu Xử Cơ, vung quyền đánh luôn. Khưu Xử Cơ thấy thân pháp của y mau lẹ, vung chưởng đón đỡ chát một tiếng, hai người đều lui lại ba bước. Khưu Xử Cơ thầm hoảng sợ:

- Người này là ai mà võ công cao cường như thế?

Nào ngờ y trong lòng hoảng sợ, nhưng Quỷ môn Long vương tay trái đau âm ỉ còn hoảng sợ hơn, trong tiếng quát vang, vung quyền xông vào. Khưu Xử Cơ không dám coi thường, song chưởng phiên phi, ngưng thần đón đỡ. Đánh hơn mười hiệp.

Sa Thông Thiên cái đầu trọc bị ngũ chỉ của Khưu Xử Cơ quét trúng, để lại năm vết đỏ. Tuy y không nhìn thấy năm vết đỏ nhưng cảm thấy trên đầu ran rát, biết tay không không chống nổi đạo sĩ này, lập tức rút chiếc mái chèo sắt trong lưng ra, binh khí nặng kình lực mạnh, một chiêu Tô Tần bội kiếm đập mạnh vào vai Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ thi triển công phu Không thủ nhập bạch nhận, toan cướp binh khí của y. Nhưng Sa Thông Thiên đã có công phu mấy mươi năm trên chiếc mái chèo sắt trên bộ đánh cọp dữ, dưới nước đánh sấu dài, không phải tầm thường, nhất thời cũng không cướp được của y.

Khưu Xử Cơ ngấm ngầm khen ngợi, đang định quát hỏi tên họ, chợt nghe bên trái có người cao giọng quát:

- Đạo trưởng có phải là một vị trong phái Toàn Chân không?

m thanh như xé đá, oai thế rất mạnh. Khưu Xử Cơ nhảy ra bên phải, thấy bên trái có bốn người đứng, nguyên là bọn Bành Liên Hổ. Lương Tử Ông. Âu Dương Khắc. Hầu Thông Hải đã nhất tề đuổi tới Khưu Xử Cơ chắp tay nói:

- Bần đạo họ Khưu, xin thỉnh giáo tên họ các vị.

Khưu Xử Cơ oai danh vang dội Nam Bắc, bọn Sa Thông Thiên đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ thầm:

- Chẳng lạ gì lão đạo sĩ này lại có tiếng tăm như thế, quả nhiên rất cao cường.

Bành Liên Hổ nghĩ thầm:

- Bọn mình đã đánh Vương Xử Nhất bị thương, kết oán với phái Toàn Chân rồi. Hôm nay cứ hiệp lực trừ khử Khưu Xử Cơ, đúng là cơ hội rất tốt để dương danh thiên hạ!

Bèn đề khí quát lớn:

- Mọi người xông cả vào...

Tiếng cuối cùng chưa dứt đã rút đôi Phán quan bút trong lưng ra, tung người vọt tới tấn công Khưu Xử Cơ. Y biết đối phương cao cường, xuất thủ là dùng binh khí ra luôn sát thủ, trên đánh vào huyệt Vân môn, dưới điểm vào huyệt Thái hách, hai chiêu này dùng hết mười thành công lực, không có chút nào là hạ thủ lưu tình.

Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:

- Gã lùn này ngang tàng thật! Nhưng thân thủ quả không phải tầm thường.

Soạt một tiếng, trường kiếm đã cầm trên tay, mũi kiếm đâm thắng vào mu bàn tay phải Bành Liên Hổ, sống kiếm đập vào hông Sa Thông Thiên, trường kiếm rút lại, chuôi kiếm đánh vào huyệt Chương môn trên sườn Hầu Thông Hải, một chiêu liên tiếp tấn công cả ba người, kiếm pháp vô cùng tinh diệu.

Sa Bành hai người vung binh khí đón đỡ. Hầu Thông Hải suýt nửa bị điểm trúng huyệt đạo, may là kịp thời co người lui lại nhưng mông đã bị trúng một cước rất nặng, ngã sấp mặt xuống, nói ra cũng vừa khéo, ba cái bướu thịt lại đập luôn xuống đất. Lương Tử Ông ngấm ngầm hoảng sợ, nép người sấn lên giáp công.

Âu Dương Khắc thấy Khưu Xử Cơ bị Sa Thông Thiên và Bành Liên Hổ kìm chân. Lương Tử Ông lại từ một bên xông vào giáp công, cơ hội thế này không nắm lấy thì còn chờ tới bao giờ? Tay trái vung hờ, chiếc quạt sắt bên tay phải xoẹt xoẹt xoẹt ba nhát liên tiếp điểm vào ba huyệt Đào đạo. Hồn môn. Trung khu trên lưng Khưu Xử Cơ, nhìn thấy y đã rất khó tránh khỏi, đột nhiên bên cạnh bóng người chớp lên, một bàn tay vươn ra nắm cứng cái quạt.

Mã Ngọc nãy giờ đứng yên bên cạnh xem, chợt thấy cùng lúc có bấy nhiêu cao thủ vây đánh sư đệ, vô cùng ngạc nhiên, thấy Âu Dương Khắc ngọn quạt sắt như gió đánh mau vào sư đệ, lúc ấy lập tức phi thân vọt tới đoạt chiếc quạt sắt của y. Ba ngón tay y vừa đè lên chiếc quạt sắt. Âu Dương Khắc đã cảm thấy có một luồng nội lực hùng hậu đè lên cán quạt, trong lòng kinh ngạc, lập tức nhảy lùi về phía sau. Mã Ngọc cũng không đuổi theo, nói:

- Các vị là ai? Mọi người vốn không quen nhau, có gì hiểu lầm thì cứ nói ra, cần gì phải động võ?

Y ngữ âm nhu hòa, nhưng trung khí sung mãn, từng chữ từng chữ rõ ràng vang rền đập vào tai người ta.

Bọn Sa Thông Thiên đấu đến lúc hăng, nghe mấy câu ấy bất giác đều giật nảy mình, nhất tề dừng tay nhảy lùi ra, nhìn nhìn Mã Ngọc.

Âu Dương Khắc hỏi:

- Tôn tính của đạo trường là gì?

Mã Ngọc đáp:

- Bần đạo họ Mã.

Bành Liên Hổ nói:

- A, té ra là Đan Dương chân nhân Mã đạo trưởng, thất kính, thất kính.

Mã Ngọc nói:

- Bần đạo đạo hạnh kém cỏi, hai chữ chân nhân thật không dám nhận.

Bành Liên Hổ ngoài miệng thì đối đáp với y, nhưng trong lòng thầm tính toán:

- Bọn mình đã kết oán với phái Toàn Chân, sau này khó có thể xong chuyện được. Hai người này là chủ não phái Toàn Chân, hôm nay thừa lúc họ ít người, năm người bọn mình hợp lực liệu lý họ, chuyện sắp tới cũng dễ tính. Chỉ không biết quanh đây có cao thủ của phái Toàn Chân không?

Bèn đưa mắt nhìn quanh thì chỉ thấy ba người gia đình Dương Thiết Tâm, hoàn toàn không có đạo sĩ bèn nói:

- Toàn Chân thất tử nổi tiếng hiện nay, tại hạ rất ngưỡng mộ, còn năm vị nữa ở đâu, xin mời cả ra gặp mặt nên chăng?

Mã Ngọc nói:

- Sư huynh đệ bần đạo không chịu thanh tu, can thiệp vào việc đời, được chút hư danh, thật để các vị anh hùng cười cho. Sư huynh đệ bọn ta có bảy người chia nhau ngụ ở đạo quán các nơi. ít khi gặp gỡ lần này ta và Khưu sư đệ tới Trung đô tìm Vương sư đệ, không ngờ lại gặp các vị trước, cũng kể như là có duyên. Võ thuật trong thiên hạ khác đường mà về cùng một chỗ, sen đỏ ngó trắng vốn cũng một nhà, mọi người kết giao làm bạn bè nên chăng?

Y tính tình trung hậu, hoàn toàn không nghĩ rằng Bành Liên Hổ đang thăm dò hư thực của y.

Bành Liên Hổ nghe nói đối phương không có trợ thủ nào khác, lại chưa gặp Vương Xử Nhất, thấy Mã Ngọc hoàn toàn không có ý đề phòng mình, không những có thể cậy nhiều thủ thắng mà còn có thể thừa cơ đánh lén, cười hềnh hệch nói:

- Hai vị đạo trưởng không chê, đúng là không còn gì hay bằng. Huynh đệ họ Tam, tên Hắc Miêu.

Mã Ngọc và Khưu Xử Cơ đều ngạc nhiên nghĩ thầm:

- Người này võ công cao cường. Ắt là nhân vật thành danh trên giang hồ. Cái tên Tam Hắc Miêu rất kỳ lạ, trước nay chưa từng nghe qua.

Bành Liên Hổ giắt đôi Phán quan bút vào lưng, bước tới trước mặt Mã Ngọc, cười hề hề nói:

- Mã đạo trưởng, hạnh hội, hạnh hội, rồi chìa tay phải ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới muốn nắm tay y.

Mã Ngọc chỉ cho rằng y có thiện ý, cũng đưa tay ra. Hai người vừa nắm tay nhau. Mã Ngọc đột nhiên thấy tay bị bóp chặt, nghĩ thầm:

- Được lắm, muốn thử công lực của ta à?

Bèn cười khẽ một tiếng, vận nội kình lên, cũng dùng lực bóp bàn tay của Bành Liên Hổ, đột nhiên năm ngón tay đau buốt như bị mấy chiếc châm đâm vào giật nảy mình vội buông tay ra. Bành Liên Hổ hô hô cười lớn, đã nhảy lùi về phía sau hơn một trượng. Mã Ngọc giơ tay lên nhìn, chỉ thấy trên năm ngón tay đều bị đâm thủng một lỗ nhỏ ngập sâu vào thịt, năm đường chỉ đen đang lan lên trên.

Nguyên là lúc Bành Liên Hổ giắt cặp Phán quan bút vào lưng, đã ngầm tròng vào tay phải món binh khí độc môn là Độc châm hoàn. Cái châm hoàn này là sắt tốt chế thành, nhỏ như sợi tơ, trên có năm ngọn châm nhỏ tẩm chất kịch độc, chỉ cần bị thương chảy máu là trong vòng năm giờ nhất định phải chết. Cái Độc châm hoàn này mang trên tay vốn để tăng cường thêm oai lực trên tay chưởng lúc động thủ, khiến người ta bị trúng chưởng rồi không thể sống quá nửa ngày. Y lại cố ý nói tên là Tam Hắc Miêu, nhân lúc Mã Ngọc ngẫm nghĩ bước tới nắm tay để y không lưu ý trò hoa dạng trên tay mình. Người trong võ lâm lần đầu gặp nhau nếu không phục nhau nhưng ngại vì thể diện không tiện công nhiên động thủ, thì đưa tay ra nắm tay nhau như là kết giao thân cận nhưng thật ra là động thủ so tài võ công chênh lệch nhau càng nhiều, bị bóp tới mức xương tay gãy nát, bàn tay sưng vù hoặc đau buốt không chịu được, lớn tiếng xin tha, cũng là chuyện thường. Mã Ngọc chỉ cho rằng y bày tỏ sự thân thiện, ngấm ngầm so sánh nội lực theo thói quen của giang hồ, không ngờ y lại có độc chiêu khác hai người cùng lúc sử lực, trong nhớp mắt bị năm ngọn độc châm đâm vào ngón tay, quả thật đâm ngập cả kim, sâu vào tận xương, đến khi y giật mình phát giác ra, vung tay trái lên thì Bành Liên Hổ đã lui lại.

Khưu Xử Cơ thấy sư huynh bắt tay với người ta, đột nhiên biến sắc động thủ, vội hỏi:

- Cái gì thế?

Mã Ngọc mắng:

- Quân gian tặc giỏi lắm, dám dùng độc châm đả thương ta.

Rồi nhảy xổ tới truy kích Bành Liên Hổ. Khưu Xử Cơ vốn biết công phu hàm dưỡng của đại sư huynh rất cao, hơn mười năm nay chưa thấy y động thủ với ai, lúc ấy xuất thủ lại dùng Tam hoa tụ đỉnh chưởng pháp lợi hại nhất của phái Toàn Chân, biết y đã động chân hỏa. Ắt có lý do trọng đại, lập tức huy động trường kiếm vòng trái lách phải sấn tới trước mặt Bành Liên Hổ, soạt soạt soạt đánh luôn ba kiếm.

Lúc ấy Bành Liên Hổ đã rút song bút ra cầm trên tay, gạt được hai kiếm, đâm lại một bút, nhưng không ngờ chiêu số chưởng pháp trên tay trái của Khưu Xử Cơ cũng lợi hại không kém gì kiếm pháp, lật tay vung ra, nhân lúc ngọn Phán quan bút rút về nhưng chưa rút hết đã chụp cứng đầu bút, kéo mạnh ra ngoài, quát lớn:

- Buông tay!

Chiêu này nhả kình hàm tinh súc nhuệ không phải tầm thường, không ngờ đối phương cũng rất cao cường, binh khí trên tay vẫn chưa rơi ra. Khưu Xử Cơ trường kiếm đâm thẳng tới. Bành Liên Hổ đành buông bút tránh kiếm. Khưu Xử Cơ tay phải cầm kiếm, tay trái vung chưởng, liên tiếp sấn vào. Bành Liên Hổ mất một ngọn Phán quan bút, tay phải lại tê rần không sao chịu được, nhất thời mất hết nhuệ khí, lùi lại liên tiếp.

Lúc ấy Sa Thông Thiên và Lương Tử Ông đã chặn Mã Ngọc lại. Âu Dương Khắc và Hầu Thông Hải từ hai bên xông vào đánh giúp Bành Liên Hổ. Khưu Xử Cơ thấy kình địch trước mắt, tinh thần càng hăng hái, chưởng ảnh bay bay, kiếm quang chớp chớp, càng đánh càng nhanh. Y lấy một chọi ba vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, bên này Mã Ngọc lại không chi trì nổi. Y chưởng phải sưng vù, tê ngứa rất khó chịu, chất độc dần dần ngấm lên. Tuy y biết trên châm có độc nhưng không ngờ độc tính lợi hại như thế, biết càng vận kình, khí huyết lưu hành càng nhanh thì chất độc công tâm càng mau, lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, tay phải vung kiếm hộ thân, dùng nội lực khống chế không cho chất độc lan lên.

Binh khí mà Lương Tử Ông dùng là một cái cuốc đào nhân sâm, bổ ngang cuốc đọc, lúc quét lúc đánh, chiêu số ảo diệu đa đoan, mái chèo sắt của Sa Thông Thiên lại càng trầm trọng lợi hại. Sau mấy mươi chiêu. Mã Ngọc dần dần thở gấp, vòng tròn bảo vệ quanh người càng thu nhỏ, trong chống chất độc, ngoài chống hai kẻ địch, tuy công lực thâm hậu nhưng nội ngoại giao công, càng kéo dài thời gian càng thấy mệt mỏi.

Khưu Xử Cơ thấy sư huynh ngồi trên mặt đất, trên đầu có một làn nhiệt khí nghi ngút bốc lên như nồi hấp, trong lòng cả kinh, muốn sát thương địch nhân rồi qua cứu viện, nhưng bị ba cường địch vây chặt, làm sao rảnh tay cứu người? Hầu Thông Hải cố nhiên yếu nhất, nhưng Âu Dương Khắc thì giỏi cả nội công ngoại công, ra chiêu âm độc quái dị, võ công còn cao hơn cả Bành Liên Hổ, thấy gia số võ học của y rõ ràng là một lộ công phu của Tây độc mà trước nay phái Toàn Chân úy kỵ nhất, lại càng hoảng sợ. Y trong lòng liên tiếp xoay chuyển ý nghĩ:

- Người này là ai, chẳng lẽ là môn hạ của Tây độc? Tây độc tới Trung nguyên rồi sao? Không biết hiện y có ở tại Trung đô không?

Lúc ấy y bị phân tâm, lập tức rơi vào cảnh nguy hiểm.

Dương Thiết Tâm biết võ công của mình kém xa mấy người này, nhưng thấy Mã Khưu hai người nguy cấp lập tức nhấc ngọn hoa thương lên đâm vào hậu tâm Âu Dương Khắc. Khưu Xử Cơ kêu lên:

- Dương huynh tránh ra, đừng thí mạng vô ích!

Câu nói chưa dứt. Âu Dương Khắc đã phi chân trái đá gãy ngọn hoa thương, chân phải đá Dương Thiết Tâm ngã lăn xuống đất.

Đúng lúc ấy chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy kỵ mã phi ngựa tới, hai người đi đầu chính là cha con Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang.

Hoàn Nhan Hồng Liệt từ xa thấy vợ ngồi dưới đất trong lòng cả mừng, sấn mau lên trước, đột nhiên tiếng gió vang lên, một lưỡi đao chém vào giữa mặt y.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nghiêng người tránh ra, thấy người sử đao chính là cô gái áo đỏ. Đám thân binh thủ hạ của y nhao nhao xông lên, vây đánh Mục Niệm Từ.

Bên này Hoàn Nhan Khang nhìn thấy sư phụ, ngấm ngầm run sợ, cao giọng kêu lên:

- Toàn là người nhà, các vị đừng động thủ?

Kêu luôn mấy tiếng, bọn Bành Liên Hổ mới nhảy ra. Đám thân binh và Mục Niệm Từ cũng dừng tay. Hoàn Nhan Khang bước lên hành lễ với Khưu Xử Cơ, nói:

- Sư phụ, đệ tử xin giới thiệu với lão nhân gia người, mấy vị này đều là tiền bối võ lâm mà gia phụ đưa lễ vật mời tới.

Khưu Xử Cơ gật gật đầu, bước qua nhìn sư huynh trước, chỉ thấy bàn tay phải của y bầm đen, vội kéo tay áo y lên thì thấy vệt đen đã lan lên tới giữa cánh tay, bất giác cả kinh sao chất độc phát tác mau lẹ như thế, bèn quay qua Bành Liên Hổ nói:

- Ðưa thuốc giải ra đây!

Bành Liên Hổ trong lòng ngần ngừ Người này chắc chắn phải chết rồi, nhưng đắc tội với tiểu vương gia cũng không được. Vậy có nên cứu y hay không?

Mã Ngọc thì lúc địch nhân vừa dừng tay đã tập trung nội lực vào việc chống độc, chất độc bị ngăn lại không lan lên nữa, vệt đen cũng dần dần bị dồn xuống.

Hoàn Nhan Khang chạy tới cạnh mẹ, nói:

- Mẹ, lại gặp được mẹ ở đây?

Bao Tích Nhược hoảng sợ nói:

- Muốn ta trở về vương phủ thì muôn lần không được đâu?

Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang hoảng sợ đồng thanh hỏi:

- Tại sao thế?

Bao Tích Nhược chỉ Dương Thiết Tâm nói:

- Chồng ta chưa chết, cho dù chân trời góc biển ta cũng đi theo y.

Hoàn Nhan Hồng Liệt vô cùng hoảng sợ, chúm môi ra hiệu cho Lương Tử Ông. Lương Tử Ông hiểu ý, giơ tay phải lên, ba mũi Tý Ngọ Thấu cốt đinh bắn tới chỗ yếu hại trên người Dương Thiết Tâm.

Khưu Xử Cơ nhìn thấy đinh phóng ra như bay, không kịp sấn lên cứu nguy mà Dương Thiết Tâm ắt không sao tránh được, trong người lại không có ám khí lúc nguy cấp thuận tay chụp lấy một tên thân binh trong Triệu vương phủ ném vào giữa Lương Tử Ông và Dương Thiết Tâm. Chỉ nghe một tiếng gào thê thảm vang lên, ba mũi đinh đã đánh cả vào người tên thân binh. Lương Tử Ông tự đắc Thấu cốt đinh là tuyệt học bình sinh của mình, ba mũi cùng phóng ra quyết không lẽ nào lại không trúng, nào ngờ lại bị Khưu Xử Cơ dùng thủ pháp cổ quái hóa giải, lập tức tức giận gầm lên một tiếng nhảy xổ vào Khưu Xử Cơ.

Bành Liên Hổ thấy biến cố lại xảy ra, đã quyết ý không cấp thuốc giải, biết vương gia lo lắng nhất là cướp lại vương phi, chợt sấn lên vung tay ra nắm lấy cánh tay Bao Tích Nhược.

Khưu Xử Cơ kiếm phong rít lên vù vù đâm ra hai nhát, một vào Lương Tử Ông, một vào Bành Liên Hổ, hai người thấy kiếm thế lợi hại đành lui lại. Khưu Xử Cơ nhìn Hoàn Nhan Khang nói:

- Tiểu nhi vô tri, ngươi nhận giặc làm cha, hồ đồ suốt mười tám năm. Hôm nay cha ngươi tới rồi, còn chưa nhận à?

Hoàn Nhan Khang nghe lời mẹ vốn đã tin tám chín phần, lúc ấy nghe sư phụ quát một câu lại càng tin thêm, bất giác nhìn qua Dương Thiết Tâm, chỉ thấy y áo quần rách rưới, mặt mũi phong trần, lại quay nhìn cha mình thì thấy áo gấm đai ngọc, phong độ tuấn nhã, hai người khác nhau một trời một vực. Hoàn Nhan Khang nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ mình phải bỏ vinh hoa phú quý theo hán tử nghèo khổ này trôi nổi giang hồ sao? Không, muôn ngàn lần không thể được.

Y chủ ý đã định, bèn cao giọng gọi:

- Sư phụ, đừng nghe người ta nói bậy, xin người mau cứu mẹ con về?

Khưu Xử Cơ tức giận nói:

- Ngươi vẫn mê man không chịu tỉnh ngộ, đúng là không bằng con vật.

Bọn Bành Liên Hổ thấy thầy trò họ trở mặt với nhau, càng tấn công ráo riết.

Hoàn Nhan Khang thấy Khưu Xử Cơ tình nguy thế cấp vẫn không lên tiếng ngăn trở. Khưu Xử Cơ cả giận, mắng:

- Thằng tiểu súc sinh, đúng là lòng dạ cầm thú.

Hoàn Nhan Khang rất sợ sư phụ, lén liếc bọn Bành Liên Hổ ra hiệu bảo giết y đi để tránh hậu họa về sau. Lại đánh thêm một lúc. Khưu Xử Cơ tay phải bị trúng một cuốc của Lương Tử Ông, tuy không bị thương nặng nhưng cũng đã máu nhuộm đạo bào, trong chớp mắt ấy chợt thấy Hoàn Nhan Khang lộ vẻ vui mừng, lại càng tức giận be be quát ầm lên.

Mã Ngọc lấy trong bọc ra một ngọn pháo hiệu đánh lửa châm vào rồi thẳng tay ném lên trời, một làn khói lam phóng thẳng lên không. Bành Liên Hổ đoán đây là tín hiệu thông báo với đồng môn của phái Toàn Chân bèn kêu lên:

- Lão đạo muốn gọi người giúp đỡ.

Lại qua mấy hiệp, phía tây bắc không xa cũng có một làn khói lam vọt thẳng lên. Khưu Xử Cơ cả mừng kêu lên:

- Vương sư đệ cũng ở gần đây.

Rồi đổi kiếm qua tay trái, đâm trên chém dưới đánh luôn bảy tám chiêu sát thủ ép địch nhân lùi lại mấy bước. Mã Ngọc chỉ làn khói lam phía tây bắc nói:

- Chạy về phía đó!

Cha con Dương Thiết Tâm. Mục Niệm Từ tuốt binh khí ra bảo vệ Bao Tích Nhược chạy mau phía trước. Mã Ngọc ở phía sau. Khưu Xử Cơ một mình vung trường kiếm đi đoạn hậu, vừa đánh vừa chạy. Sa Thông Thiên liên tiếp sử dụng thân pháp Di hình hoán vị, muốn vọt qua người y để bắt Bao Tích Nhược lại nhưng Khưu Xử Cơ kiếm thế như gió thủy chung vẫn không cho y vượt qua.

Chạy không bao lâu, cả bọn đã tới trước khách sạn nhỏ chỗ Vương Xử Nhất trọ. Khưu Xử Cơ thầm ngạc nhiên Sao Vương sư đệ còn chưa ra tiếp ứng Đang nghĩ qua chuyện khác, chỉ thấy Vương Xử Nhất chống một chiếc trượng gỗ run run bước tới. Ba sư huynh đệ nhìn nhau một cái, đều giật nảy mình, không ngờ ba người võ công cao cường nổi tiếng nhất trong phái Toàn Chân đều bị trọng thương. Khưu Xử Cơ kêu lên:

- Chạy vào trong khách điếm.

Hoàn Nhan Hồng Liệt quát:

- Đưa vương phi ra đây sẽ tha cho các ngươi khỏi chết.

Khưu Xử Cơ chửi:

- Ai cần gã cẩu tặc nước Kim nhà ngươi tha mạng.

Rồi lớn tiếng mắng chửi, vung kiếm ra sức chống trả. Bọn Bành Liên Hổ thấy y thế cùng cực kiệt vẫn cố sức chống trả, kiếm thế như cầu vồ ng, chiêu số kỳ ảo, cũng bất giác ngấm ngầm bội phục.

Dương Thiết Tâm nghĩ thầm:

- Việc đã tới nước này rốt lại cũng khó thoát khỏi độc thủ, vợ chồng mình đừng làm liên lụy tới tính mạng của Khưu đạo trưởng.

Bèn kéo tay Bao Tích Nhược đột nhiên sấn ra, cao giọng gọi:

- Xin các vị dừng tay, vợ chồng ta chết ở đây là được.

Rồi trở mũi thương đâm vào tâm oa, sột một tiếng, máu tươi bắn tung tóe ngã vật ra phía sau. Bao Tích Nhược cũng không thương tâm cười thảm một tiếng, hai tay rút ngọn thương ra cắm cán thương xuống đất, nhìn Hoàn Nhan Khang nói:

- Hài nhi, con còn không tin y là cha ruột của con sao?

Rồi nhào vào mũi thương. Hoàn Nhan Khang cả kinh thất sắc, kêu lớn một tiếng:

- Mẹ!

Vọt mau tới cứu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio