Anh Hùng Xạ Điêu

chương 4: giang nam thất quái (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn là hôm trước Khưu Xử Cơ giết được tên Hán gian Vương Đạo Càn, ở thôn Ngưu Gia kết giao với Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm hai người lại giết sạch đám quân Kim và nha dịch đuổi bắt thích khách, trong lòng thỏa mãn, tới Hàng Châu xong mấy ngày liên tiếp đi du ngoạn phong cảnh Tây Hồ. Cát Lĩnh phía bắc Tây Hồ là nơi Cát Hồng thời Tấn luyện đan, là thắng địa của Đạo gia. Khưu Xử Cơ cứ buổi sáng đi dạo khắp nơi, buổi chiều về đạo quán Cát Lĩnh tu luyện nội công, nghiền ngẫm kinh tạnh. Hôm ấy đi qua phường Thanh Hà, chợt thấy mười mấy người quan binh thất thểu đi ngang, đao mẻ giáo rách, cung đứt thương gãy, rõ ràng là thua trận chạy về. Y ngạc nhiên nghĩ thầm:

- Hiện nay chưa đánh nhau với nước Kim, cũng không nghe nói quanh đây có trộm cướp nào làm loạn, không biết quan binh thua trận ở đâu?

Bèn hỏi dò dân quanh đó nhưng ai cũng ngơ ngác không biết. Y nảy lòng hiếu kỳ bèn đi theo, thấy đám quan quân ấy tiến vào doanh phòng chỉ huy sở doanh Oai Quả. Đến đêm y lần vào đó bắt được một tên lính, lôi ra một hẻm nhỏ tra vấn. Tên lính kia đang thiu thiu ngủ đột nhiên bị dao sắc kề vào cổ, đời nào dám giấu diếm chút gì, lập tức kể lại việc tróc nã hai người Quách Dương ở thôn Ngưu Gia. Khưu Xử Cơ không khỏi thầm kêu khổ, chỉ nghe tên lính kia nói: Quách Khiếu Thiên đã chết tại đương trường, Dương Thiết Tâm cũng bị trọng thương không biết chạy đi đâu, quá nửa là chết rồi, lại nói vợ Quách Dương hai người rốt lại bị bắt sống nhưng đi được nửa đường thì không biết tại sao lại có một toán quân mã xông ra đánh nhau lộn bậy một hồi, quan binh thua to. Khưu Xử Cơ nghe thấy vô cùng bi phẫn, lại nghĩ tên lính này vâng lệnh trên sai khiến, quả thật không thể làm chủ, lúc ấy cũng không nói gì tới y, chỉ hỏi:

- Thượng quan của ngươi là ai?

Tên lính ấy đáp:

- Chỉ huy đại nhân y... y họ Đoàn... tên là... tên là Thiên Đức.

Khưu Xử Cơ thả tên lính ấy, lần vào chỉ huy sở tìm Đoàn Thiên Đức, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Sáng sớm hôm sau, trên cán cờ trước Chỉ huy sở có treo một cái đầu người làm hiệu lệnh thị chúng. Khưu Xử Cơ nhìn thấy phát hoảng, té ra chính là đầu của người bạn mới quen là Quách Khiếu Thiên, vừa thương xót vừa căm hờn, nghĩ thầm:

- Khưu Xử Cơ ơi Khưu Xử Cơ, hai người bạn này là dòng dõi trung nghĩa, có lòng tốt mời ngươi uống rượu, ngươi lại làm họ bị liên lụy tan nhà nát cửa. Nếu ngươi không báo thù rửa hận cho họ thì làm sao còn xứng đáng là nam tử hán đại trượng phu?

Nghĩ tới lúc sôi máu, vụt tay một cái, đánh vỡ đôi cái bệ đá dưới cột cờ trước chỉ huy sở. Đến nửa đêm y leo lên cột cờ gỡ cái đầu Quách Khiếu Thiên xuống, chạy ra cạnh Tây Hồ đào một hố chôn cất, cúi lạy vài lạy, bất giác ứa lệ, lầm rầm khấn:

- Hôm trước bần đạo nhận lời truyền thụ nghệ cho hậu duệ của hai vị, bần đạo bình sinh nói là làm, nếu không dạy dỗ được hậu nhân của hai vị thành nhân vật anh hùng thì ngày khác làm sao còn mặt mũi gặp hai vị dưới suối vàng.

Trong lòng tính toán, trước tiên phải tìm giết Đoàn Thiên Đức báo thù cho Quách Dương, sau đó sẽ đi cứu vợ hai người, thu xếp cho họ một nơi yên ổn, nếu trời thương sinh được hai đứa con mồ côi cha lúc còn trong bụng mẹ thì sẽ lưu được dòng dõi cho hai vị hảo hán. Y hai đêm liên tiếp lén xông vào chỉ huy doanh Oai Quả nhưng đều không tìm được Chỉ huy Đoàn Thiên Đức, nghĩ chắc tên này tham hưởng lạc không giữ quân kỷ, không ngủ trong doanh trại đồng cam cộng khổ với quân sĩ. Giờ Thìn hôm thứ ba y thẳng tới trước cổng doanh trại, cao giọng quát lớn:

- Đoàn Thiên Đức đâu, mau ra đây gặp ta.

Đoàn Thiên Đức vì việc cái đầu của Quách Khiếu Thiên bị mất cắp, đang tra vấn vợ Quách Khiếu Thiên là Lý Bình trong phòng, muốn nàng khai ra chồng mình có người bạn nào to gan coi thường phép nước, chợt nghe bên ngoài ồn ào, thò đầu qua cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một đạo sĩ cao lớn oai phong lẫm liệt, hai tay túm hai tên lính đập ngang bổ dọc, đánh bọn quân sĩ kêu trời kêu đất. Đám Quân tá đua nhau quát:

- Phóng tên?

Nhưng trong lúc thảng thốt, đám quân sĩ kẻ tìm được cung thì không tìm ra tên, kẻ tìm được tên thì lại không biết cung ở đâu. Đoàn Thiên Đức cả giận, tuốt yêu đao xông thắng ra, quát lớn:

- Định làm phản à?

Rồi vung đao chém ngang hông Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ thấy là một viên võ quan bèn vứt tên lính trong tay đi, không né không đỡ, tay trái chụp một cái đã nắm cứng cổ tay y, quát lớn:

- Thằng cẩu tặc Đoàn Thiên Đức ở đâu?

Đoàn Thiên Đức cổ tay đau buốt, toàn thân nhũn ra, vội nói:

- Đạo gia muốn tìm Đoàn Thiên Đức đại nhân à? Y... y uống rượu trên thuyền ở Tây Hồ, cũng không biết hôm nay có về không.

Khưu Xử Cơ tưởng thật bèn buông tay ra. Đoàn Thiên Đức quay qua hai tên lính nói:

- Các ngươi mau dẫn vị đạo gia này tới ven hồ tìm Đoàn Chỉ huy.

Hai tên lính còn chưa hiểu, Đoàn Thiên Đức quát:

- Mau lên, mau lên, đừng để đạo gia nổi giận.

Hai tên lính lúc ấy mới hiểu ý quay người chạy ra ngoài. Khưu Xử Cơ cũng chạy ra theo. Đoàn Thiên Đức đời nào dám ở ại, vội dắt mấy tên lính, áp giải Lý Bình chạy mau qua chỉ huy sở doanh Hùng Tiết. Viên Chỉ huy sứ doanh này là bạn rượu thịt với y, vừa nghe kể chuyện, đang định điểm binh tróc nã tên ác đạo, đột nhiên ngoài doanh vang lên tiếng huyên náo, quân vào báo rằng có một đạo sĩ đánh vào, nghĩ rằng hai tên quân sĩ dẫn đường bị tra vấn không chịu nổi, đã nói ra nơi Đoàn Thiên Đức thường tới.

Đoàn Thiên Đức là con chim phải cung sợ cành cây cong, cũng không nhiều lời, mang tùy tùng và Lý Bình bỏ chạy, lần này là chạy qua chỉ huy sở doanh Toàn Tiệp ngoài thành. Doanh này địa thế chật hẹp Khưu Xử Cơ nhất thời tìm y không được. Đoàn Thiên Đức vừa hơi định thần, nghĩ tới việc đạo nhân nhân giữa đám ngàn vạn quân sĩ tả xông hữu đột, đúng là không lạnh mà run. Lúc bấy giờ cổ tay y bắt đầu đau buốt, càng lúc càng sưng vù lên, tìm tới thầy thuốc chữa trật đả trong doanh thì xương cổ tay đã bị gãy làm hai. Bó nẹp rịt thuốc xong, trong đêm không dám về nhà, cứ ở lỳ trong chỉ huy sở doanh Toàn Tiệp. Ngủ đến nửa đêm, ngoài doanh lại có tiếng la thét ồn ào, nói là tên lính canh trên đồi tự nhiên mất tích. Đoàn Thiên Đức hoảng sợ nhảy xuống giường, biết tên lính kia chắc đã bị đạo sĩ bắt đi tra vấn, bất kể là mình ở doanh trại nào y cũng có thể tìm tới, đánh thì không lại, chạy cũng không thoát, làm thế nào là tốt? Đạo sĩ ấy đã gặp mình rồi, chỉ vì riêng mình mà tìm tới, quan quân trong doanh tuy đông nhưng vị tất đã có thể bảo vệ mình yên ổn. Đang hoảng hốt chợt nhớ tới ông bác xuất gia ở chùa Vân Thê, võ công cao cường, không bằng tới đó nhờ vả, lại nghĩ đạo sĩ kia tìm tới làm khó mình, nhất định có liên quan tới vụ án Quách Khiếu Thiên, nếu đem Lý Bình theo, lúc nguy cấp có thể lấy nàng để uy hiếp, tên ác đạo kia sẽ không dám thản nhiên động thủ, lập tức ép Lý Bình cải trang thành quân sĩ, kéo nàng theo cứa sau doanh trại chạy ra, trong đêm lặn lội tìm tới chùa Vân Thê.

Bác y xuất gia đã lâu, pháp danh là Khô Mộc, là ưụ trì chùa Vân Thê, trước đây vốn là võ quan, về võ công là đệ tử chân truyền của phái Tiên Hà, một chi của phái Thiếu Lâm ở vùng giáp giới Mân Chiết. Y vốn không coi Đoàn Thiên Đức là người, không hề đi lại, lúc ấy thấy cháu nửa đêm hớt hải tìm tới, mười phần ngạc nhiên, liền lạnh lùng hỏi:

- Ngươi tới đây làm gì?

Đoàn Thiên Đức biết ông bác xưa nay vốn căm ghét quân Kim, nếu nói ra việc mình hội đồng với quân Kim tới bắt Quách Dương hai người chỉ sợ y giết mình ngay, vì vậy trên đường đã bịa sẵn một câu chuyện đầy đủ, vừa nhìn thấy ông bác thần sắc không hay vội quỳ xuống dập đầu, luôn miệng nói:

- Điệt nhi bị người ta khinh khi làm nhục, tới đây xin bá phụ làm chủ cho.

Khô Mộc nói:

- Ngươi là quan quân trong doanh không khinh khi làm nhục người ta thì người ta đã cảm tạ trời đất rồi, ai mà dám khinh khi làm nhục ngươi?

Đoàn Thiên Đức sắc mặt đầy vẻ thẹn thùng nói:

- Điệt nhi không cãi nhau mà là bị một tên ác đạo đuổi chạy khắp nơi không còn đường thoát. Xin bá phụ nể mặt người cha đã qua đời của cháu, cứu mạng diệt nhi.

Khô Mộc thấy y nói rất đáng thương, bèn hỏi:

- Đạo nhân ấy đuổi ngươi để làm gì?

Đoàn Thiên Đức biết càng nói về những điều bậy bạ của mình thì càng dễ được tin, bèn nói:

- Điệt nhi đáng chết, đáng chết. Hôm trước diệt nhi cùng mấy người bạn tới Nhà ngói phía tây cầu Thanh Lãnh chơi bời...

Khô Mộc khịt mũi hừ một tiếng, sắc mặt lập tức tỏ vẻ rất khó chịu.

Nguyên thời Tống gọi kỹ viện là Nhà ngói hoặc Viên ngói, lấy ý câu "Tới thì ngói hợp, đi thì ngói vỡ" ý tứ là nói dễ hợp dễ tan. Đoàn Thiên Đức lại nói:

- Điệt nhi có quen một cô ở đó, hôm ấy đang ca hát bồi tiếp diệt nhi uống rượu, chợt có một đạo nhân tiến vào, nói cô ta là hay lắm, định mời cô ta ngồi cùng.

Khô Mộc tỏ không thích, nói:

- Nói bậy! Người xuất gia lại tới chỗ hạ lưu ấy à?

Đoàn Thiên Đức nói:

- Thật mà, điệt nhi lúc ấy cũng chọc ghẹo mấy câu, bảo y ra ngoài. Đạo nhân ấy rất hung dữ, lại chửi diệt nhi sắp tới sẽ bị đầu một nơi thân một nẻo, làm ầm lên ở đó.

Khô Mộc nói:

- Tại sao lại đầu một nơi thân một nẻo?

Đoàn Thiên Đức nói:

- Y nói quân Kim nay mai sẽ qua sông đánh xuống Nam, sẽ giết sạch quan quân Đại Tống chúng ta.

Khô Mộc đùng đùng nổi giận nói:

- Y nói thế à?

Đoàn Thiên Đức nói:

- Đúng thế. Cũng là tính tình điệt nhi không tốt, bèn cãi nhau với y, nói nếu quân Kim qua sông bọn ta sẽ liều mạng tử chiến, cũng chưa chắc đã thua.

Câu này quả rất hợp ý Khô Mộc, chỉ thấy ông ta gật đầu lia ha, cảm thấy thằng cháu mình tự lúc lọt lòng đến nay chỉ có câu này là giống con người nhất. Đoàn Thiên Đức thấy y gật đầu, trong bụng mừng thầm, nói:

- Hai người cãi nhau một lúc bèn đánh nhau, điệt nhi lại không phải là địch thủ của tên ác đạo ấy. Y cứ thế đuổi theo, diệt nhi không có nơi nào chạy trốn, chỉ còn tới đây cầu cứu bá phụ.

Khô Mộc nói:

- Ta là người xuất gia, không hơi đâu can thiệp vào chuyện ghen tuông của các ngươi.

Đoàn Thiên Đức nài nỉ:

- Chỉ xin bá phụ cứu mạng cho cháu, từ nay trở đi quyết không dám như thế nữa.

Khô Mộc nghĩ tới tình nghĩa anh em ngày trước, lại bực đạo nhân kia ăn nói hồ đồ, bèn nói:

- Được rồi, ngươi cứ ra nhà khách của chùa mà tránh mặt y vài hôm, nhưng không được làm bậy đấy.

Đoàn Thiên Đức luôn miệng vâng dạ. Khô Mộc thở dài nói:

- Một viên võ quan mà lại vô dụng như thế. Nếu quân Kim qua sông đánh tới thật, thì làm thế nào được? Ôi, nghĩ lại ta năm xưa...

Lý Bình bị Đoàn Thiên Đức khống chế uy hiếp, đứng cạnh nghe y bịa đặt như thế nhưng không dám hé miệng nói một câu. Giờ thân chiều hôm ấy, Tri khách tăng chạy vào bẩm với Khô Mộc:

- Phía ngoài có một đạo nhân kêu réo chửi mắng rất hung dữ, luôn miệng đòi Đoàn... Đoàn trưởng quan ra gặp y.

Khô Mộc gọi Đoàn Thiên Đức tới. Đoàn Thiên Đức hoảng sợ nói:

- Là y rồi, đúng là y rồi.

Khô Mộc nói:

- Đạo nhân kia hung dữ như thế, y thuộc môn phái nào vậy?

Đoàn Thiên Đức nói:

- Không biết là đạo sĩ từng ở đâu, cũng không thấy võ công của y có chỗ nào hay, chỉ bất quá cánh tay rất khỏe, điệt nhi vô dụng nên không chống được.

Khô Mộc nói:

- Được, ta ra gặp y.

Rồi lập tức ra đại điện. Khưu Xử Cơ đang định xông vào nội điện, viên Giám tự đang liều mạng cản lại nhưng cản không được. Khô Mộc ra tới bèn đẩy nhẹ vào tay Khưu Xử Cơ một cái, ngầm dụng nội lực, nghĩ sẽ đẩy được y ra, nào ngờ thấy như đẩy vào túi bông, thầm biết là không hay, đang muốn thu kình lực về thì đã không kịp, thân hình không tự chủ được đã bị hất bay ra bùng một tiếng, lưng đập vào cái bàn hương án, lách cách mấy tiếng, cái bàn hương án bị đập gãy một nửa hương đèn giá nến rơi tung tóe xuống đất. Khô Mộc cả kinh nghĩ thầm:

- Đạo nhân này võ công rất cao minh, đâu chỉ có cánh tay khỏe mà thôi?

Lúc ấy bèn chắp tay hỏi chuyện, nói:

- Đạo trưởng quang lâm tệ tự, có gì chỉ giáo?

Khưu Xử Cơ nói:

- Ta tới tìm một tên ác tặc họ Đoàn.

Khô Mộc biết mình quyết không phải là địch thủ của y, bèn nói:

- Người xuất gia ôm lòng từ bi, đạo trưởng cần gì phải suy nghĩ theo lối thế nhân như vậy?

Khưu Xử Cơ không đếm xỉa tới, sãi chân bước vào nội điện. Lúc ấy Đoàn Thiên Đức đã lôi Lý Bình trốn vào mật thất. Chùa Vân Thê hương hỏa cực thịnh, lại đang là mùa dâng hương, thiện nam tín nữ bốn Phương kéo tới nườm nượp. Khưu Xử Cơ không tiện lục soát, cười nhạt mấy tiếng lùi ra. Đoàn Thiên Đức từ chỗ trốn bò ra. Khô Mộc tức giận nói:

- Đây mà là đạo sĩ rừng à? Nếu không phải y thủ hạ lưu tình thì cái mạng già này của ta cũng đã không còn rồi.

Đoàn Thiên Đức nói:

- Chỉ e tên ác đạo ấy là tế tác của quân Kim phái tới do thám, nếu không thì sao cứ theo làm khó quan quân Đại Tống chúng ta?

Tri khách tăng quay vào bẩm, nói đạo nhân kia đã đi rồi. Khô Mộc nói:

- Y có nói gì không?

Tri khách tăng nói:

- Y nói nếu chùa ta không giao ra vị... vị... Đoàn trưởng quan này, thì y quyết không thôi.

Khô Mộc giận dữ nhìn Đoàn Thiên Đức một cái, nói:

- Ngươi nói chuyện không thật thà rõ ràng, ta cũng khó mà xét đoán. Chỉ là đạo nhân ấy võ công rất cao cường, nếu ngươi rơi vào tay y thì quả thật khó giữ được tính mạng.

Trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Ngươi không trốn ở đây được rồi. Sư đệ ta là Tiêu Mộc thiền sư công lực cao hơn ta nhiều, chỉ có y hoặc giả còn có thể đối địch được với đạo nhân kia, ngươi tới chỗ y trốn tránh vậy.

Đoàn Thiên Đức đời nào dám nói nửa chữ không, liền nhận lấy thư, luôn đêm thuê thuyền tới Gia Hưng, vào gặp Tiêu Mộc thiền sư trụ trì chùa Pháp Hoa. Tiêu Mộc làm sao biết người tùy tùng y dắt theo là đàn bà, được thư của sư huynh liền cho y ở lại nào ngờ Khưu Xử Cơ tra hỏi được tung tích liền đuổi tới nhìn thấy Lý Bình trong hậu viên, đang định xông vào lục soát thì Đoàn Thiên Đức đã kéo Lý Bình xuống mật thất dưới đất. Khưu Xử Cơ còn cho rằng Bao Tích Nhược cũng bị nhốt trong chùa, nhất định bắt Tiêu Mộc giao người ra. Y chính mắt nhìn thấy nên bất kể Tiêu Mộc giải thích thế nào cũng không tin. Hai người càng cãi càng căng, Khưu Xử Cơ thi triển võ công, Tiêu Mộc biết mình không phải là địch thủ, y vốn chơi thân với Giang Nam thất quái bèn mời Khưu Xử Cơ gặp nhau trên Túy Tiên lâu. Cái vạc đồng mà Khưu Xử Cơ bưng là lấy từ chùa Pháp Hoa. Đến khi đụng đầu với quân Kim trên Túy Tiên lâu, Khưu Xử Cơ hiểu lầm lại càng sâu.

Tiêu Mộc vốn không biết bao nhiêu về nội tình chuyện này, cùng Giang Nam thất quái ra khỏi tửu lâu về tới chùa Pháp Hoa bèn kể việc sư huynh Khô Mộc thiền sư gửi người tới, lại nói:

- Nghe nói: Toàn Chân thất tử võ công cao cường, đều học được chân truyền của Trùng Dương chân nhân ngày trước, trong đó Trường Xuân tử là kiệt xuất nhất, quả nhiên danh bất hư truyền. Người này tuy lỗ mãng nhưng xem ra cũng không phải là kẻ vô lý gây rối, lại không thù không oán với lão nạp, nhất định bên trong có chuyện hiểu lầm lớn.

Toàn Kim Phát nói:

- Xin đưa hai người lệnh sư huynh giới thiệu ra đây hỏi cho kỹ xem.

Tiêu Mộc nói:

- Không sai, tôi cũng chưa hỏi han gì họ.

Đang định sai người đi mời Đoàn Thiên Đức, Kha Trấn Ác nói:

- Gã Khưu Xử Cơ kia tính nết nóng nảy quá, cứ tới hung hăng đòi người, không coi nhân vật võ lâm Giang Nam ra gì. Phái Toàn Chân của họ xưng hùng ở phương Bắc, xuống phương Nam lại muốn hoành hành bá đạo như thế cũng chưa biết chừng. Muốn giải quyết vụ hiểu lầm này thì nói chuyện không xong, nhất định phải dựa vào võ công để quyết thắng phụ, nhưng chúng ta từng người một động thủ với y thì không ai chống nổi. Y nếu tốt thì không tới, tới thì không tốt...

Chu Thông nói:

- Chúng ta chờ y tới thì nhất tề xông lên?

Hàn Bảo Câu nói:

- Tám người đánh một à? E không phải là hảo hán.

Toàn Kim Phát nói:

- Không phải chúng ta muốn đánh giết y, chẳng qua chỉ muốn y bình tĩnh nghe Tiêu Mộc đại sư nói chuyện cho rõ ràng.

Hàn Tiểu Oanh nói:

- Nếu giang hồ đồn ra rằng Tiêu Mộc đại sư và Giang Nam thất quái lấy đông hiếp ít, há chẳng phải làm mất tiếng tăm của chúng ta sao?

Tám người đang bàn bạc chưa quyết chợt nghe trên đại điện vang lên một tiếng chuông lớn, như hai vật bằng đồng đập vào nhau, mọi người nghe một tràng ong ong vang rền không dứt. Kha Trấn Ác nhảy dựng lên kêu:

- Y tới rồi!

Tám người chạy ra đại điện, lại nghe một tiếng chuông nữa, còn kèm thêm cả tiếng kim khí vỡ nát chỉ thấy Khưu Xử cơ Cầm Cái vạc đồng đang đập mạnh vào cái chuông sắt treo trên điện, sau vài tiếng cái vạc đã thủng một lỗ. Đạo nhân kia râu tóc dựng ngược, mắt trợn tròn xoe, tức giận không sao dằn được. Giang Nam thất quái không biết Khưu Xử Cơ vốn cũng không phải là kẻ ngang tàng không biết đạo lý như thế, chỉ vì y đuổi theo Đoàn Thiên Đức liên tiếp mấy ngày không bắt được, lửa giận càng lúc càng tăng, lại đem lòng căm hận quân Kim vốn cộng dồn cả làm một. Thất quái lại cho rằng y cậy võ công cao cường khinh người bèn quyết ý đánh nhau một trận. Toàn Chân thất tử oai danh càng cao thì thất quái càng không chịu nhường nhịn, nếu Khưu Xử Cơ chỉ là một kẻ vô danh lại rất dễ nói chuyện.

Hàn Bảo Câu kêu lên:

- Thất muội, anh em ta lên trước.

Y là anh họ Hàn Tiểu Oanh, tính tình nóng nảy. Soạt một tiếng, ngọn Kim long tiên trong lưng đã rút ra trên tay, một chiêu Phong quyển vân tàn cuốn mau tới cổ tay phải cầm vò của Khưu Xử Cơ. Hàn Tiểu Oanh cũng tuốt trường kiếm phóng thẳng vào hậu tâm Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ trước sau thụ địch, tay phải xoay một cái, choang một tiếng, ngọn Kim long tiên đánh lên cái vạc, thân hình cũng đồng thời hơi nghiêng đi đã tránh qua mũi kiếm đâm vào hậu tâm.

Thời cổ Ngô Việt đánh nhau, Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật nghĩ cách diệt nước Ngô. Nhưng thủ hạ của Ngô vương có đại tướng Ngũ Tử Tư học được binh pháp của Tôn Tử, huấn luyện sĩ tốt vô cùng tinh nhuệ.

Câu Tiễn thấy quân mình võ nghệ không bằng đối phương, phiền muộn không vui. Một hôm chợt có một thiếu nữ xinh đẹp tới nước Việt, kiếm thuật vô cùng tinh diệu. Câu Tiễn cả mừng, mời nàng về dạy kiếm pháp cho quân Việt, cuối cùng dùng đó diệt nước Ngô. Gia Hưng là nơi giáp giới Ngô Việt ngày trước, hai nước đánh nhau đều lấy đó làm chiến trường, bộ Việt nữ kiếm pháp này cũng từ đó lưu truyền ra thiên hạ. Chỉ là kiếm pháp mà cô gái dạy cho quân Việt ngày trước nhằm quyết thắng trên chiến trường nên chỉ chú trọng vào việc chém tướng đâm ngựa, chứ dùng để giao đấu với danh gia võ thuật trên giang hồ thì không đủ phần linh động mau lẹ.

Đến cuối thời Đường, ở Gia Hưng xuất hiện một danh gia kiếm thuật, y dựa vào yếu chỉ của kiếm pháp thời cổ mà đổi mới, trong chỗ lợi hại lại ẩn giấu thêm nhiều biến hóa phức tạp. Hàn Tiểu Oanh theo sư phụ học được lộ kiếm pháp ấy, tuy chưa thật tinh thông nhưng kiếm chiêu cũng đã bất phàm, cái ngoại hiệu Việt nữ kiếm của nàng là nhờ kiếm pháp mà được.

Vừa qua mấy chiêu, Khưu Xử Cơ thấy kiếm pháp của nàng ảo diệu, lập tức lấy nhanh đánh nhanh. Kiếm pháp của nàng nhanh, Khưu Xử Cơ ra tay càng nhanh, tay trái cầm vạc đồng đón đỡ ngọn Kim long tiên của Hàn Bảo câu. Chưởng phải đánh nhanh, lúc chém lúc chụp, toan đoạt thanh trường kiếm trong tay Hàn Tiểu Oanh. Trong chớp mắt Hàn Tiểu Oanh đã gặp nguy hiểm, bị bức lùi tới cạnh tượng Phật.

Nam Sơn tiều rử Nam Hy Nhân và Tiếu Di Đà Trương A Sinh một người cầm đòn gánh bằng gang, một người vung tiêm đao giết trâu xông lên giáp công. Nam Hy Nhân không nói câu nào, một chiếc đòn gánh rít gió vù vù. Trương A Sinh thì luôn miệng quát tháo nói toàn khẩu âm Giang Nam, Khưu Xử Cơ không hiểu y nói gì nên mặc kệ không thèm đếm xỉa tới.

Giữa lúc đánh nhau đang hăng, Khưu Xử Cơ đột nhiên chưởng trái vỗ ra đánh vào mặt Trương A Sinh. Trương A Sinh ngửa người về phía sau tránh, nào ngờ đó đó chỉ là hư chiêu, chân phải Khưu Xử Cơ đột nhiên phóng lên, Trương A Sinh cổ tay tê dại, ngọn tiêm đao rời khỏi tay bay ra.

Nhưng công phu quyền thuật của y còn cao hơn công phu binh khí, ngọn đao khỏi tay hoàn toàn không để ý, chân trái hơi khuỵu xuống, chưởng phải phất qua, vù một tiếng, quyền trái đẩy mạnh ra, kình lực hùng hậu, thế công mau lẹ. Khưu Xử Cơ khen:

- Hay lắm!

Rồi nghiêng người tránh qua, liên tiếp kêu:

- Đáng tiếc, đáng tiếc!

Trương A Sinh hỏi:

- Đáng tiếc cái gì?

Khưu Xử Cơ nói:

- Đáng tiếc là ngươi một thân công phu lại cam tâm trụy lạc, đã vào hùa với tên ác tăng lại đi làm chó săn cho quân Kim.

Trương A Sinh cả giận quát:

- Thằng đạo sĩ giặc cướp ở rừng không biết lý lẽ, ngươi mới là chó săn của quân Kim?

Rồi vù vù vù liên tiếp đánh ra ba quyền. Khưu Xử Cơ thân hình co lại phía sau, cái vạc đồng chênh chếch hạ xuống, choang choang hai tiếng, Trương A Sinh hai quyền liên tiếp đánh trúng vào vò. Chu Thông thấy bên mình bốn người liên thủ mà vẫn ở thế hạ phong, nhìn Toàn Kim Phát vẫy tay một cái, hai người từ hai bên xông vào giáp kích. Toàn Kim Phát sử một chiếc cân lớn, đòn cân đánh theo bổng pháp, móc cân bay ra có thể móc vào người như phi trảo, quả cân thì như một quả chùy, một món binh khí mà có ba tính năng. Chu Thông giỏi thuật điểm huyệt, chiếc quạt giấy rách lem luốc nan làm bằng thép cứng, lấy quạt điểm huyệt, trong bóng binh khí của mọi người bay lượn tìm điểm vào huyệt đạo đối phương. Chiếc vạc đồng của Khưu Xử Cơ xoay tròn đỡ gạt như một chiếc thuẫn bài che đỡ phía trước, binh khí của mọi người làm sao đánh qua được? Tay trái y thì bắt chụp đánh chém, thừa sơ hở phản kích. Y cầm chiếc vạc đồng nặng nề, thân pháp tuy khó linh động nhưng dễ lấy ít chống nhiều, nhờ vậy có thể đón đỡ tết cả chiêu thức của đối phương đánh tới, mà còn chiếm ưu thế Tiêu Mộc thấy mọi người càng đánh càng hăng, nghĩ thầm nếu để thêm một lúc, đôi bên ắt có kẻ bị thương, vội gọi lớn:

- Xin các vị dừng tay nghe ta nói một câu.

Nhưng mọi người đánh nhau đến lúc hăng máu, làm sao có thể dừng tay? Khưu Xử Cơ quát:

- Quân hạ lưu, ai thèm nghe ngươi nói bậy? Xem đây?

Đột nhiên tay trái quyền thoắt chưởng biến hóa khôn lường, liên tiếp ra sát thủ, giữa lúc giao đấu chém mạnh một chưởng xuống vai Trương A Sinh, chiêu Thiên ngoại phi vân này ra đòn kỳ lạ, mau lẹ dị thường, mắt thấy Trương A Sinh đã không còn cách né tránh. Tiêu Mộc quát lớn:

- Đạo trưởng khoan hạ sát thủ!

Khưu Xử Cơ giao đấu với sáu người, đối phương ai cũng võ công cao cường, quả thật đã thấy mỏi mệt, đánh lâu chỉ sợ chi trì không được, vả lại đối phương còn có hai người đứng ngoài nhìn chằm chằm, có thể xông vào bất cứ lúc nào, lúc ấy chỉ e mình phải mất mạng trong ngôi chùa cổ ở Giang Nam này, hiện chỉ còn cách nắm lấy sơ hở của đối phương, há lại dung tình, một chưởng ấy đã dùng đủ mười thành công lực.

Trương A Sinh toàn thân đã luyện thành công phu Thiết bố sam, bình nhật trong lò mổ thường cởi trần húc nhau với trâu bò làm vui, toàn thân vừa cứng vừa như có một lớp da trâu phủ lên. Y biết chưởng này đối phương chém xuống không phải tầm thường, nhưng không còn tránh kịp, liền vận khí ra vai quát một tiếng:

- Giỏi!

Thẳng thắn đón tiếp một chưởng, chỉ nghe chát một tiếng, xương vai đã bị một chưởng mang nội công thượng thừa của phái Toàn Chân đánh gãy. Chu Thông nhìn thấy cả kinh, chiếc quạt thép đâm ra điểm mau vào huyệt Toàn cơ của Khưu Xừ Cơ, chiêu này chuyên chặn đối phương tấn công, sợ ngũ đệ bị thương sẽ bị địch nhân tiếp tục truy kích. Khưu Xử Cơ đả thương được một người, tinh thần phấn chấn, trong bóng binh khí đơn chưởng lại như thiết trảo liên tiếp đánh ra. Toàn Kim Phát ⬞ái chà" một tiếng, quả cân đã bị nắm giữ. Khưu Xử Cơ dùng lực giật mạnh, Toàn Kim Phát khí lực kém hơn bị y kéo lên hai thước. Khưu Xử Cơ nghiêng cái vạc đồng đẩy ra trước mặt Nam Hy Nhân và Chu Thông, chưởng trái ào một tiếng đập thẳng xuống đỉnh đầu Toàn Kim Phát. Hàn Bảo Câu và Hàn Tiểu Oanh cả kinh, song song vọt tới, hai món binh khí đánh mau xuống đầu Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ đành nghiêng người tránh qua. Toàn Kim Phát thừa cơ lui ra, thoát chết trong đường tơ kẻ tóc, sợ toát mồ hôi lạnh, nhưng hông đã bị trúng một cước đau thấu xương, lăn dưới đất không sao đứng lên được.

Tiêu Mộc vốn không muốn xuất thủ chỉ muốn tìm cách nói rõ cho Khưu Xử Cơ khỏi hiểu lầm, nhưng trước mắt nhìn thấy bạn bè mình mời tới giúp nối nhau bị thương, mà mình là chủ nhân thì không thể không xông vào, lúc ấy phất tay áo một cái, nhấc đoạn ô mộc cháy sém điểm vào dưới nách Khưu Xử Cơ. Cơ Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:

- Té ra lão hòa thượng này cũng có chút tài năng, ra tay quả không tầm thường.

Liền ngưng thần đối phó. Kha Trấn Ác nghe thấy ngũ đệ, lục đệ bị thương không nhẹ, nhấc thiết trượng lên định xông vào. Toàn Kim Phát kêu lên:

- Đại ca, phóng thiết lăng đi! Đánh vào phương Tấn rồi đánh vào phương vị Tiểu quá!

Tiếng kêu chưa dứt, vù vù hai tiếng, hai ngọn ám khí một trước một sau bắn vào mi tâm và đùi phải Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ cả kinh, nghĩ thầm:

- Người mù này cũng biết thi triển ám khí mà nhận phương vị chuẩn xác như thế, đúng là ít nghe ít thấy, tuy có người đứng cạnh chỉ điểm phương vị của sáu mươi bốn quẻ Phục Hy, nhưng nhận cho rõ cũng rất không dễ.

Lúc ấy bèn nghiêng cái vạc đồng, keng keng hai tiếng, hai ngọn thiết lăng đều rơi vào lòng vò. Loại thiết lăng này là ám khí độc môn của Kha Trấn Ác, bốn phía có góc như củ ấu, nhưng chỗ góc sắc nhọn không giống củ ấu ở Nam Hồ quê cũ của y, đó là tuyệt kỹ y luyện thành lúc chưa bị mù, ám khí đã trì trọng, thủ pháp lại chuẩn xác. Khưu Xử Cơ đón được hai ngọn thiết lăng, thấy cái vạc đồng rung lên một cái, nghĩ thầm:

- Thủ kình của người mù này mạnh thật!

Lúc ấy anh em họ Hàn, Chu Thông, Nam Hy Nhân đều đã tránh qua một bên. Toàn Kim Phát không ngừng kêu:

- Đánh vào phương vị Trung phu, đánh vào phương vị Ly... Được, bây giờ tên đạo sĩ đang bước tới phương vị Minh di...

Y cứ thế gọi tên phương vị, vốn đã cùng Kha Trấn Ác luyện hơn mười năm rất thuần thục, lấy mắt mình làm mắt cho nghĩa huynh, trong sáu anh em chỉ có y là có khả năng như thế. Kha Trấn Ác chợt động tâm tự nhủ:

- Y nghe tiếng hô hoán của lục đệ thì đã đề phòng, tự nhiên không đánh trúng y được.

Lúc ấy Toàn Kim Phát giọng nói càng lúc càng yếu, trong tiếng kêu không kìm được tiếng rên, chắc là vết thương quá nặng, mà Trương A Sinh thì không kêu một tiếng, không biết sống chết ra sao. Chỉ nghe Toàn Kim Phát nói:

- Đánh... đánh... đánh vào phương vị... Đồng nhân.

Kha Trấn Ác lúc ấy quyết ý không theo lời y, giương thẳng hai tay, bốn ngọn thiết lăng nhất tề bắn tới, hai ngọn chia ra đánh vào hai phương vị Tiết và Tổn bên phải phương vị Đồng nhân, hai ngọn còn lại chia ra đánh vào hai phương vị Phong và Ly bên trái.

Khưu Xử Cơ sải chân bước qua bên phải một bước, rời khỏi phương vị Đồng nhân, không ngờ Kha Trấn Ác lại đột nhiên dùng kế, chỉ nghe hai người cùng bật tiếng la hoảng. Khưu Xử Cơ vai phải trúng một ngọn thiết lăng, ngoài ra một ngọn thiết lăng đánh vào phương vị Tổn thì trúng ngay bối tâm Hàn Tiểu Oanh. Kha Trấn Ác vừa sợ vừa mừng, gọi lớn:

- Thất muội, lại đây mau!

Hàn Tiểu Oanh biết trên ám khí của đại ca có tẩm chất kịch độc, lợi hại vô cùng, vội chạy tới cạnh y. Kha Trấn Ác mò trong túi lấy ra một viên thuốc màu vàng, nhét vào miệng nàng nói:

- Ra nằm trên bãi bùn hậu viện, không được động đậy, đợi ta tới trị thương cho cô.

Hàn Tiểu Oanh sãi chân chạy đi, Kha Trấn Ac gọi theo:

- Đừng chạy, đừng chạy! Đi thong thả thôi!

Hàn Tiểu Oanh lập tức hiểu ý, thầm mắng mình ngu xuẩn, trúng độc xong lại dùng lực chạy mau, khí huyết vận hành càng nhanh, đưa chất độc vào tim thì lập tức hết cứu, lúc ấy thong thả bước đi, sần ra hậu viện.

Khưu Xử Cơ trúng một ngọn thiết lăng cũng không thấy đau lắm, lúc ấy cũng không để ý, lại giao đấu với bọn Chu Thông, Tiêu Mộc, đang đánh nhau chợt nghĩ Kha Trấn Ác liên tiếp kêu mấy tiếng ⬞Đừng chạy!" chợt động tâm niệm, chỉ thấy chỗ vết thương dần dần tê rần, bất giác cả kinh, biết trên ám khí có chất độc trong lòng lạnh buốt, không dám ham đánh, lập tức vận kình xuất quyền đánh thẳng vào giữa mặt Nam Hy Nhân.

Nam Hy Nhân thấy đòn tới mãnh liệt, lập tức xuống tấn, chiếc đòn gánh quét ngang ra chiêu Thiết tỏa trường giang gạt qua trước mặt. Khưu Xử Cơ không thu quyền mà quát lớn nhả kình, chát một tiếng đánh luôn vào giữa chiếc đòn gánh. Nam Hy Nhân toàn thân chấn động, hổ khẩu hai tay rách toạc, máu tươi phun ra, xoảng một tiếng, chiếc đòn gánh rơi xuống đất. Khưu Xử Cơ lúc nguy cấp liều mạng, một quyền ấy dùng hết sức toàn thân, Nam Hy Nhân lập tức bị nội thương, cước bộ loạng choạng, mắt nổ đom đóm, nghe cổ họng ngòn ngọt, ọe một tiếng phun ra một búng máu tươi.

Khưu Xử Cơ tuy đả thương thêm được một người nhưng đầu vai càng lúc càng tê, cầm cái vạc đồng thấy rất nặng nề, quát lớn một tiếng, chân trái quét ngang một cái. Hàn Bảo Câu nhảy lên tránh khỏi, Khưu Xử Cơ quát:

- Chạy đi đâu?

Tay phải vung ra, cái vạc đồng từ trên không chụp xuống. Hàn Bảo Câu thân hình đang trên không không sao dùng lực, chỉ kịp lật đi nửa vòng, cái vạc lớn đã úp xuống đỉnh đầu, y sợ bị thương lập tức hai tay ôm đầu, co người thành một khối tròn, bình một tiếng lớn, cái vạc đã đánh trúng người y.

Khưu Xử Cơ buông cái vạc ra tuốt kiếm điểm chân nhảy vọt lên, chặt đứt sợi dây treo cái chuông, tay trái đẩy tới, cái chuông sắt nặng hơn ngàn cân ấy rơi xuống kêu một tiếng vang rền chụp lên cái vạc Hàn Bảo Câu dù có khỏe hơn cũng không thể hất ra được. Khưu Xử Cơ hai đòn ấy dùng lực quá nhiều, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, mồ hôi trên trán như hạt đậu nhỏ xuống. Kha Trấn Ác kêu lên:

- Mau buông kiếm đầu hàng, nếu chậm thêm một khắc thì mạng ngươi khó giữ đấy.

Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:

- Tên ác tăng này câu kết với quân Kim, giấu phụ nữ trong chùa, hành vi rất gian ác, Giang Nam thất quái đã cùng bọn với y thì danh tiếng hiệp nghĩa đồn đại trên giang hồ ắt cũng không đúng, Khưu mỗ thà mất mạng chứ há lại cam tâm quị lụy bọn gian tà?

Lúc ấy lập tức huy động trường kiếm xông ra ngoài. Trong Giang Nam thất quái chỉ còn hai người Kha Trấn Ác, Chu Thông không bị thương, số còn lại sống chết chưa biết, lúc ấy làm sao để y thoát ra khỏi chùa được? Kha Trấn Ác vung thiết trượng lên chặn ngay giữa cửa. Khưu Xử Cơ cướp đường xông ra, trường kiếm rút gió đâm thẳng vào giữa mặt Kha Trấn Ác. Phi thiên biển bức Kha Trấn Ác nghe tiếng xét hình, vung trượng gạt ra. Keng một tiếng, Khưu Xử Cơ tay cầm kiếm không vững, bất giác cả kinh nghĩ thầm:

- Người mù này nội công thâm hậu như thế, chẳng lẽ công lực lại hơn cả mình?

Rồi phóng tiếp một kiếm, lại bị thiết trượng của đối phương gạt ra, lúc ấy mới phát giác là vai phải mình bị thương mất sức chứ không phải đối phương lợi hại, nhưng kình lực của mình không vận lên được, lập tức đổi kiếm qua tay trái, dùng một đường Đồng qui kiếm pháp từ lúc luyện thành chưa bao giờ đem ra đối phó với địch nhân, kiếm quang chớp lên, chiêu nào cũng đâm vào chỗ yếu hại trên người Kha Trấn Ác, Chu Thông, Tiêu Mộc, hoàn toàn không hề phòng thủ, cứ lăn xả vào tấn công.

Đường Đồng quy kiếm pháp lấy ý từ câu Đồng qui tận, nếu địch nhân lợi hại, tính mệnh mình bị nguy cấp không còn cách nào khác thì chỉ đành dùng đường kiếm pháp này để liều mạng, chiêu nào cũng tấn công ráo riết vào chỗ yếu hại của địch nhân, chiêu nào cũng ác nhát nào cũng độc, đơn thuần là lối đánh vứt bỏ tính mạng của mình.Tuy là kiếm thuật thượng thặng nhưng rốt lại cũng giống thủ đoạn của bọn lưu manh mặt dày.

Nguyên là phái Toàn Chân có kẻ đối đầu ngụ ở Tây Vực, là người tàn độc, võ công cao thâm khôn lường, hơn hẳn Toàn Chân thất tử. Năm xưa chỉ có sư phụ của họ mới có thể chế phục được y, bây giờ sư phụ đã tạ thế, nếu một sớm y trở lại Trung nguyên, chỉ sợ cả phái Toàn Chân sẽ bị tiêu diệt.

Phái Toàn Chân có một trận pháp Thiên cang Bắc đẩu có thể cự địch nhưng phải đủ cả bảy người cùng bày trận, nếu lúc bất ngờ tình cờ gặp phải y thì chưa chắc đã đủ mặt bảy người. Đường Đồng quy kiếm pháp này cũng là có ý đối phó với y, có thể một mình sử dụng, chỉ cần hy sinh một hai người cùng chết với y thì có thể bảo toàn tất cả đồng môn. Khưu Xử Cơ lúc ấy trúng phải chất kịch độc, lại bị ba cao thủ chặn lại, tính mạng chỉ còn trong khoảnh khắc, đành sử dụng loại võ công không muốn sử dụng ấy. Qua mười chiêu, Kha Trấn Ác trên đùi trúng kiếm. Tiêu Mộc gọi lớn:

- Kha đại ca, Tiêu nhị đệ, để đạo nhân này đi thôi!

Đúng lúc y sơ ý ấy, Khưu Xử Cơ đã đâm trúng sườn phải của y. Tiêu Mộc la hoảng ngã lăn ra đất. Lúc ấy Khưu Xử Cơ đã lảo đảo sắp ngã, đứng không vững nữa. Chu Thông hai mắt đỏ ngầu, chửi mắng ầm lên, chạy quanh y tìm cách tấn công. Lại đánh nhau vài hiệp, Kha Trấn Ác rốt lại không nhìn thấy đường, bị Khưu Xử Cơ dương đông kích tây hư hư thực thực, roạt roạt roạt đâm trúng liên tiếp bảy tám kiếm, y không thể nhìn thấy chiêu thức, đùi phải lại trúng một kiếm, ngã sấp xuống đất. Chu Thông mắng lớn:

- Thằng đạo sĩ chó chết, thằng đạo sĩ giặc cướp, chất độc trong người ngươi đã tới tim rồi đấy! Ngươi cứ đâm ba kiếm nữa xem.

Khưu Xử Cơ râu tóc dựng ngược, hai mắt trợn lên, tay trái cầm kiếm, lảo đảo đuổi theo. Chu Thông sở trường về khinh công, cứ chạy như bay quanh tượng Phật trên đại điện. Khưu Xử Cơ biết mình chi trì không nổi, thở dài một tiếng, dừng lại không đuổi nữa. Chỉ thấy trước mắt mờ mờ, cố định thần muốn tìm đường ra, đột nhiên chát một tiếng, hậu tâm một vật đánh trúng, té ra là Chu Thông cởi chiếc hài vải dưới chân ném tới, chiếc hài tuy nhẹ nhưng cũng mang nội kình khá mạnh.

Khưu Xử Cơ xiêu đi một cái, chỉ thấy một màn sương mù mờ mịt dâng lên trong óc, người cứ mê đang cố trấn tĩnh thì chợt thấy đau buốt, trên đầu bị một vật gõ mạnh, lần này là Chu Thông vớ một cái dùi gõ mõ trên Phật điện ném tới. May là Khưu Xử Cơ nội công thâm hậu, chứ nếu là người thường thì mất mạng rồi, nhưng cũng thấy trước mặt tối sầm lại. Y cất tiếng kêu lên:

- Thôi thôi! Trường Xuân tử hôm nay chết trong tay lũ vô sỉ các ngươi rồi!

Đột nhiên hai chân nhũn ra, chống kiếm xuống đất. Chu Thông sợ y ngã xuống lại nhảy vọt lên, bèn nắm quạt cúi xuống điểm vào huyệt đạo của y, đột nhiên thấy tay trái y rung một cái, biết ngay là không hay, vội đưa tay phải lên đỡ trước ngực thì bụng dưới đã như bị một thanh đại đao đẩy vào, lập tức bắn tung ra phía sau, người chưa rơi tới đất miệng đã phun máu tươi. Khưu Xử Cơ lúc tối hậu đã ngưng tụ hết công lực bình sinh, tuy thân hình đã không thể cử động nhưng một chưởng ấy đem hết nội kình còn lại trong cơ thể đánh ra, quả thật không tầm thường, Chu Thông làm sao chịu nổi?

Chúng tăng chùa Pháp Hoa đều không biết võ nghệ, cũng không biết phương trượng thân mang tuyệt nghệ, đột nhiên thấy trong đại điện đánh nhau long trời chuyển đất đã xúm vào một chỗ ẩn núp. Hồi lâu nghe trên điện yên ắng, mấy chú tiểu sa di đánh bạo thò đầu vào nhìn, chỉ thấy trên mặt đất xác người ngổn ngang, trong đại điện máu tươi vương vãi, qua cơn hoảng sợ liền kêu gào ầm ĩ, ba chân bốn cẳng chạy tìm Đoàn Thiên Đức.

Đoàn Thiên Đức vẫn núp trong mật thất dưới đất nghe chúng tăng nói đôi bên đánh nhau đều tử thương quả thật vui mừng khôn xiết, còn sợ Khưu Xử Cơ không có trong đó, bèn sai chú tiểu sa di lên xem cho rõ vị đạo sĩ kia đã chết chưa, khi chú tiểu sa đi quay lại nói là đạo sĩ đã nhắm mắt nằm im mới yên tâm, kéo Lý Bình lên đại điện.

Y đứng cạnh Khưu Xử Cơ vung chân đá một cước Khưu Xử Cơ thở thoi thóp, vẫn chưa đứt hơi. Đoàn Thiên Đức rút yêu đao ra quát:

- Thằng đạo sĩ giặc cướp nhà ngươi đuổi ta khốn khổ lắm, hôm nay lão tử sẽ đưa ngươi qua Tây phương!

Tiêu Mộc bị trọng thương, thấy Đoàn Thiên Đức muốn hành hung giết người, đè khí kêu lên:

- Không!... Không được hại y!

Đoàn Thiên Đức nói:

- Tại sao?

Tiêu Mộc nói:

- Y là người tốt chỉ là nóng.., nóng tính nên xảy chuyện hiểu lầm...

Đoàn Thiên Đức nói:

- Người tốt cái gì? Cứ chém xong sẽ nói.

Tiêu Mộc tức giận nói:

- Ngươi có nghe ta nói không? Buông đao xuống!

Đoàn Thiên Đức hô hố cười rộ quát:

- Muốn ta buông đao xuống à? Ha ha! Để lập tức thành Phật sao?

Rồi nhấc yêu đao lên chém thẳng xuống đầu Khưu Xử Cơ. Tiêu Mộc nổi giận, đem hết sức bình sinh phóng thẳng đoạn ô mộc cháy sém vào Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức vội né tránh, nhưng võ công chênh nhau quá xa không tránh được, bị đoạn ô mộc đánh trúng giữa mặt, lập tức gãy luôn ba cái răng cửa. Đoàn Thiên Đức đau quá nổi khùng, cũng bất kể Tiêu Mộc có ơn với mình, giơ đao sấn lên chém vào đầu y. Chú tiểu sa di đứng cạnh liều mạng giữ tay y lại, một người khác sấn vào níu áo y. Đoàn Thiên Đức tức giận quay đao chém hai người ngã lăn ra đất.

Khưu Xử Cơ, Tiêu Mộc, Giang Nam thất quái tuy võ công cao cường nhưng lúc ấy ai cũng bị trọng thương chỉ còn cách giơ mắt nhìn y hành hung. Lý Bình kêu lớn:

- Ác tặc, dừng tay mau?

Nàng bị Đoàn Thiên Đức bắt ép chạy trốn khắp nơi, vốn muốn chờ thời cơ giết y trả thù cho chồng, lúc ấy thấy máu tươi đầy đất mà tên ác tặc lại định giết người, càng không nhịn nổi, liền nhảy xổ tới liều mạng cào cấu y.

Mọi người thấy nàng mặc quần áo quân sĩ, chỉ cho là thuộc hạ của Đoàn Thiên Đức, nhưng tại sao lại xoay ra liều mạng cản trở y giết người?

Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.

Kha Trấn Ác mắt mù nên tai đặc biệt thính, vừa nghe tiếng nàng kêu lên, biết ngay là phụ nữ, thở dài nói:

- Tiêu Mộc hòa thượng, bọn ta đều bị ngươi hại chết rồi. Chùa của ngươi quả thật có giấu diếm phụ nữ!

Tiêu Mộc sửng sốt nhưng lập tức hiểu ngay, nghĩ mình nhất thời không xét kỹ để thằng súc sinh kia gây ra đại họa, thành ra vô ý bán đứng bạn tốt, vừa tức giận vừa đau lòng, đập xuống đất một chưởng vọt người lên, vung hai tay ra vồ Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức thấy y hung dữ, cả kinh né tránh. Tiêu Mộc bị trọng thương nên thân pháp không được linh hoạt, húc luôn vào cái cột lớn bên kia đại điện, xương sọ vỡ toang óc bắn tung tóe, chết ngay lập tức.

Đoàn Thiên Đức hoảng sợ hồn bất phụ thể, đời nào dám ở lại, kéo Lý Bình bỏ chạy ra ngoài. Lý Bình kêu lớn:

- Cứu mạng, ta không đi, cứu mạng!

Nhưng âm thanh càng lúc càng xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio