Editor: Yuri Ilukh
Sự khác nhau cơ bản nhất giữa giới tu tiên và trần gian là nồng độ linh khí. Cho nên cùng là mùa xuân ấm áp, cùng là hoa nở khắp cả núi, nhưng ở nơi có linh khí nhiều hơn thì đến cả con bướm cũng có vẻ sinh động hơn rất nhiều. Một con bướm vừa đậu vào nhuỵ hoa thì bỗng đập cánh bay lên như cảm nhận được sự thay đổi của không gian. Hai hình dáng mặc đồ trắng tinh bỗng nhiên từ đâu xuất hiện bên trong sơn cốc.
Một tay Vũ Quân đỡ eo Nhất Diệp, tay còn lại dùng chân nguyên ổn định nguyên thần đang choáng váng của cô.
Khi con bướm đã bay trở lại nhuỵ hoa thì Nhất Diệp cũng mở hai mắt ra sau khi ổn định nguyên thần, cô nhìn cả sơn cốc đầy hoa thì kinh ngạc nói, "Chỗ này thật xinh đẹp".
Vũ Quân thấy Nhất Diệp đã bình thường lại thì chậm rãi thu hồi chân nguyên, đứng bên cạnh Nhất Diệp cùng cô thưởng thức cảnh đẹp.
"Chồng ơi, đây là đâu vậy?" Nhất Diệp hỏi.
"Đây là chỗ gần Quý La Thành, chắc là cách đó khoảng dặm" Vũ Quân đã thả thần thức ra điều tra xung quanh từ sớm.
"Chỗ ra và chỗ vào đều ở gần Quý La Thành, xem ra bí cảnh nhà Bạch Vũ được hình thành vào khoảng mấy vạn năm trước, khi người và ma đại chiến" Nhất Diệp đoán.
"Chắc là vậy" Vũ Quân gật đầu phụ hoạ, "Lúc đó mảng lục địa của tiểu thế giới: Giới tu tiên và ma giới va chạm vào nhau làm không gian biến dạng nên rất nhiều bí cảnh được hình thành mà mọi người không biết, bí cảnh nhà Bạch Vũ là một nơi vô cùng tốt, chỉ là nó đã bị giấu đi mà thôi".
"Vậy có phải sau này sẽ có người phát hiện không?" Nhất Diệp lo lắng hỏi.
"Bị phát hiện cũng là chuyện sớm muộn thôi, không phải Cửu Liên chân quân đã phát hiện sao?" Vũ Quân nói.
"Vậy... Bạch Vũ, hai người họ..."
"Trước mắt cách duy nhất để vào bí cảnh nhà Bạch Vũ là dùng Truyền Tống trận, mà Truyền tống trận là loại pháp thuật cổ, rất ít người biết, mà biết cũng chưa chắc dùng được, vì không đủ sức mạnh để khởi động nó", Vũ Quân cười nói, "Thiên tài giống anh trai của vợ mấy vạn năm khó có một người".
Nhất Diệp nghe xong những lời này thì mới yên lòng. Nói cách khác là sau khi bí cảnh nhà Bạch Vũ bị lộ ra thì số người có thể đi vào cũng rất hạn chế. Hơn nữa, ngoại trừ có tình huống đặc biệt nào đó xuất hiện, còn không bí cảnh sẽ không tự mình hiện thân. Cho nên Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu vẫn vô cùng an toàn.
"Chồng ơi, đêm nay chúng ta đến Quý La Thành nghỉ ngơi một đêm trước rồi sẽ tính chuyện tiếp theo sẽ đi đến đâu được không?" Nhất Diệp đề nghị.
"Ừm" Vũ Quân gật đầu đồng ý, thả Trường tình điểu ra, dẫn Nhất Diệp bay về phía Quý La Thành.
___
Trong rừng sâu ngoại thành Quý La Thành, Hắc Viêm Ma Tôn đã mai phục từ lâu, từ từ mở mắt ra. Lúc nãy ông ta cảm nhận được Vũ Thiên Huyền đang bay về hướng này.
"Cuối cùng cũng tới" Trong mắt Hắc Viêm Ma Tôn tràn đầy ý hận.
"Ma Tôn" Một ma tu mặc áo choàng tím lập loè trong bóng tối lên tiếng.
"Tím hộ pháp, nhớ kỹ, phải mang bằng được nữ tu kia đến cho ta" Hắc Viêm Ma Tôn nói.
"Vâng".
"Ngàn vạn lần đừng đánh chết cô ta" Hắc Viêm Ma Tôn lạnh lùng bổ sung.
"Tôn thượng yên tâm".
"Vũ Thiên Huyền..." Hắc Viêm Ma Tôn mang theo sát khí kinh người hoá thành một luồng khói đen biến mất ngay tại chỗ.
Khi Vũ Quân cảm nhận được sự tồn tại của Hắc Viêm Ma Tôn thì anh cũng thấy một thần thức xa lạ khác đang tìm hiểu mình, ban đầu anh tưởng thần thức của người khác trùng hợp lướt qua nên không để ý, nhưng càng gần Quý La Thành thì Vũ Quân càng cảm nhận được luồng ma khí cực mạnh tiến về phía mình.
Sắc mặt Vũ Quân thay đổi, anh kéo Nhất Diệp tới sau lưng nhỏ giọng nói, "Vợ ơi, em cứ bay về Quý La Thành trước đi, tìm một cái nhà trọ chờ anh"
"Em đi trước? Chồng có việc gì phải làm sao?" Nhất Diệp hỏi.
Vũ Quân vừa định trả lời thì một luồng khí đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, mang theo sức mạnh khủng bố tấn công trực tiếp tới. Vũ Quân bay khỏi Trường tình điểu, dùng một chưởng đánh vào khí đen, một chưởng còn lại đẩy Nhất Diệp tới vị trí an toàn.
"Chồng ơi" Nhất Diệp hoảng sợ ôm lấy cánh Trường tình điểu, quay về phía Vũ Quân hét.
"Đến Quý La Thành chờ anh" Vũ Quân đang dùng hết sức đối phó với sự tấn công của Hắc Viêm Ma Tôn nên không thể quan tâm Nhất Diệp.
Nhất Diệp nhìn luồng khí đen đang tụ lại tấn công Vũ Quân thì lo lắng không muốn đi. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, với tu vi thấp kém của mình thì cô không thể giúp Vũ Quân đánh, cách tốt nhất là nghe lời Vũ Quân, đi tới nơi an toàn chờ anh, như vậy thì ít nhất sẽ không liên luỵ tới Vũ Quân. Nhất Diệp cân nhắc trước sau một chút rồi cắn chặt răng điều khiển Trường tình điểu bay về phía Quý La Thành.
Vũ Quân thấy Nhất Diệp rời đi thì yên lòng, anh không còn cố ý kiềm chế linh lực nữa, bung hết sức chiến đấu cùng Hắc Viêm Ma Tôn. Sức mạnh của hai Hoá Thần hậu kỳ vô cùng lớn, trong lúc nhất thời làm cả trời đất rung chuyển, nhưng hai người vừa đánh vừa lùi.
Vũ Quân cố ý dẫn Hắc Viêm Ma Tôn rời khỏi Quý La Thành, như vậy thì có thể đảm bảo an toàn cho Nhất Diệp. Hắc Viêm Ma Tôn cũng tương tự, ông ta cũng muốn đi xa khỏi Quý La Thành để người của ông ta dễ dàng bắt Nhất Diệp đi và Vũ Thiên Huyền cũng không kịp tới cứu người.
Hai người tuy mang hai suy nghĩ khác nhau nhưng lại cùng thống nhất một cách làm, đó là càng đánh càng xa, sau khoảng phút thì hai người đã lui tới một sa mạc ít dấu chân người.
"Hắc Viêm Ma Tôn" Vũ Quân đứng trên cồn cát, chĩa kiếm về phía Hắc Viêm Ma Tôn hỏi, "Ý ông là gì?"
"Ý gì?" Hắc Viêm Ma Tôn lạnh lùng cười, "Mày tuyệt đường phi thăng của người ta lại còn đi hỏi người ta có ý gì".
"Phi thăng là dựa vào năng lực của bản thân, ông dùng tà thuật cướp tuổi thọ của người khác để phi thăng thì dù cho có thành công cũng sẽ không đi được xa" Vũ Quân biết ông ta nói về chuyện thần thú tinh huyết ở Phàn Thành.
"Mày không nên dạy bảo một ma tu không được dùng tà thuật, có phải đầu óc mày có vấn đề không?" Hắc Viêm Ma Tôn châm chọc.
"Nếu nói không được thì đánh đi" Vũ Quân tụ linh lực chuyển đến mũi kiếm, mây đen bắt đầu giăng đầy trời, bên trong những đám mây ẩn chứa những tia sét lấp ló.bg-ssp-{height:px}
Hắc Viêm Ma Tôn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây sét thì trong lòng có chút sợ hãi. Hắc Viêm Ma Tôn cả đời đã tu luyện vô số tà thuật, chứa đựng oán hận rất nhiều, nhưng thứ ông ta sợ nhất vẫn là lôi kiếp của Thiên Đạo, nếu không thì ông ta cũng không cần phí nhiều công sức đối phó với lôi kiếp như vậy.
Hắc Viêm Ma Tôn sống trên đời nhiều năm, đã từng gặp qua vô số tu sĩ tu vi cao, nhưng cũng không ai dám lên mặt với ông ta. Chỉ có một người duy nhất mà ông ta chưa gặp trực tiếp bao giờ đó chính là Vũ Thiên Huyền, sức mạnh hệ lôi của anh trời sinh tương khắc với ma tộc. Hôm nay tiếp xúc gần thì ông ta biết được quả nhiên sức mạnh vô cùng to lớn.
Nhưng mà... Hắc Viêm Ma Tôn cũng không định đánh nhau giáp lá cà với Vũ Thiên Huyền, mục đích của ông ta chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Bây giờ xem ra cũng đã đủ thời gian, khoé miệng Hắc Viêm Ma Tôn lộ ra một nụ cười nhạt, hoá thành một luồng lửa đen bỏ chạy ngay trước mắt Vũ Quân.
Vũ Quân thấy Hắc Viêm Ma Tôn đột nhiên bỏ chạy thì vô cùng bất ngờ, lập tức thu hồi mây sét đầy trời. Đối với hành động đầu voi đuôi chuột của Hắc Viêm Ma Tôn thì Vũ Quân cũng có chút khó hiểu nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Vũ Quân nhanh chóng bay lên hoá thành tia sáng bay về phía Quý La Thành, anh đoán chắc Nhất Diệp đang rất lo cho anh.
Quay lại phút trước, Nhất Diệp liều mạng bay về phía Quý La Thành, khi thành trì đã gần ngay trước mặt thì một luồng ma khí bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, Nhất Diệp không kịp phản ứng đã bị người ta đánh cho một kiếm, ngã xuống mặt đất.
Nhát kiếm này không mạnh, hơn nữa người đánh lén hình như chỉ muốn làm Nhất Diệp ngã khỏi pháp khí thôi. Nhất Diệp ngã xuống đất, ngoại trừ lăn vài vòng trên đất thì cũng không bị thương chỗ nào.
Ngay khi Nhất Diệp rơi xuống mặt đất thì cô đã nhạy bén định lấy pháp khí Cửu Liên chân quân để lại cho cô từ túi càn khôn ra, nhưng đối phương hình như đã sớm có chuẩn bị, họ không cho cô cơ hội trở tay, tay Nhất Diệp vừa đụng đến túi Càn Khôn thì một thanh kiếm dài màu đen đã sớm dừng trên cổ cô.
Thân hình Nhất Diệp cứng đờ, động tác tìm pháp khí cũng lập tức dừng lại.
"Bắt được rồi" Âm thanh cuối cùng Nhất Diệp nghe được trước khi ngất đi là một giọng nữ cao.
___
Khi Vũ Quân bay thẳng một mạch từ sa mạc về Quý La Thành thì tại một rừng cây cách Quý La Thành khoảng trăm dặm, anh cảm nhận được một hơi thở vô cùng quen thuộc với bản thân.
Vũ Quân nhăn mày bay về phía hơi thở đó, liếc mắt liền nhìn thấy Trường tình điểu được khắc trên kiếm khí bị rơi trên cỏ, đó là pháp khí Nhất Diệp vừa sử dụng lúc nãy.
"Vợ!" Trong lòng Vũ Quân chấn động, lập tức hiểu được đây là kế điệu hổ ly sơn, thì ra đây mới là mục đích của Hắc Viêm Ma Tôn.
Vũ Quân kiểm tra mọi chỗ, ngoại trừ trên mặt đất còn lưu lại một chút ma khí thì không hề có một manh mối có ích nào cần, có thể thấy người bắt Nhất Diệp đi có tu vi phải từ Hoá Thần sơ kỳ trở lên.
Cũng may trên người Nhất Diệp có huyết khế (khế ước bằng máu) mà Vũ Quân đã tự mình tạo ra, từ huyết khế có thể biết được tình trạng của Nhất Diệp nên Vũ Quân mới thoáng yên lòng.
Vũ Quân nắm lấy đá tĩnh tâm bên hông, nhẹ nhàng nói, "Vợ đừng sợ, chỉ cần em gặp phải nguy hiểm anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em".
Chỉ cần Hắc Viêm Ma Tôn muốn làm tổn thương Nhất Diệp thì huyết khế sẽ truyền động, triệu hoán Vũ Quân tới đó.
___
Tại biên giới của đại lục tu tiên, một mảnh đất màu đen không hề có chút sinh khí, Nhất Diệp lẳng lặng nằm trong một kết giới được hình thành bởi ma khí.
Sau một khoảng thời gian rất lâu, cuối cùng Nhất Diệp cũng tỉnh lại, cô có chút hàng mang nhìn về hoàn cảnh lạ lẫm tứ phía.
"Tỉnh rồi?"
Một giọng nam lạnh lùng bỗng nhiên vang lên từ phía sau, Nhất Diệp bị doạ xoay người lại nhìn thì chỉ thấy một người đàn ông trung niên đầu đội vương miện vàng đang nhìn cô với vẻ mặt hứng thú.
"Ông là ai?" Nhất Diệp nhíu mày hỏi.
"Ta là Hắc Viêm Ma Tôn" Hắc Viêm Ma Tôn trả lời.
"Hắc... Ông là người đã bắt tôi ở Phàn Thành?" Nhất Diệp nhớ Vũ Quân đã nói với cô, người muốn lấy thần thú tinh huyết trong cơ thể người dân ở Phàn Thành là Hắc Viêm Ma Tôn.
"Không sai..." Hắc Viêm lắc đầu nói, "Nhưng mà mục tiêu của ta không phải là cô mà là chồng cô".
"Chỉ bằng ông? Chồng tôi chính là cao thủ đệ nhất của giới Tu tiên, ông không phải đối thủ của anh ấy" Nhất Diệp khinh bỉ nói.
"Khí thế không tệ" Hắc Viêm Ma Tôn nói.
"Hừ!" Nhất Diệp đắc ý hừ một tiếng.
Hắc Viêm Ma Tôn bỗng nhiên kỳ quái nói, "Cô là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ, nhìn thấy ta mà không sợ sao?"
"Ha ha..." Nhất Diệp chỉ muốn cười vào mặt đối phương, cô bây giờ có gì mà phải sợ, đúng là không sợ đó thì sao.
"Là vì cô chỉ còn năm tuổi thọ sao?" Hắc Viêm Ma Tôn suy đoán.
"Không sai, cho nên ông bắt tôi cũng vô dụng, không thể uy hiếp được chồng tôi đâu" Nhất Diệp có chút đắc ý.
"Hmm~~" Hắc Viêm Ma Tôn quay người nhìn về phía xa có một chút ánh sáng, trong giọng nói cũng mang theo chút lo lắng, "Lúc nãy ta cũng tự hỏi một vấn đề, rốt cuộc Vũ Thiên Huyền có thể vì cứu cô mà cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân hay không, hay là cô thật sự không có chút giá trị nào. Nhưng không phải bọn tu sĩ vẫn luôn rêu rao tình nghĩa giang hồ sao, cậu ta có thể dùng máu của mình để tạo huyết khế với cô thì ta nghĩ cô cũng có chút vị trí trong lòng cậu ta".
"Ông muốn làm gì" Nhất Diệp thấy ông ta nhắc tới Vũ Quân thì sốt ruột nói.
"Chẳng lẽ cô không tò mò sao? Xem cô có chút sức nặng nào trong lòng cậu ta không?" Hắc Viêm Ma Tôn dụ dỗ.
"Cuối cùng là ông muốn làm gì?" Nhất Diệp có một cảm giác vô cùng không tốt.
"Đừng gấp" Hắc Viêm Ma Tôn nhẹ nhàng cười ha hả hai tiếng, "Rất nhanh cô sẽ biết thôi".