Editor: Yuri Ilukh
"Đây là nơi quái quỷ nào vậy?"
Cửu Liên chân quân nhíu mày nhìn chằm chằm vào đống dung nham cuồn cuộn bên ngoài kết giới.
"Anh" Nhất Diệp nhìn thấy thân hình to lớn của anh trai mình thì lập tức cảm thấy vô cùng an toàn.
Cửu Liên chân quân ghét bỏ cúi đầu, khi vừa nhìn thấy em gái nhà mình thì lập tức sửng sốt, "Em...."
"Grừ!!!" Một tiếng rống thật lớn mang theo nguy hiểm vang thẹn, quái thú bốn chân nhìn chằm chằm vào con người vừa mới xuất hiện trên không trung. Trực giác nói cho nó biết con người này rất nguy hiểm.
"Hả??" Cửu Liên chân quân lần đầu tiên thấy loại quái vật này thì tò mò hỏi, "Đây là thứ gì?"
"Anh, bây giờ chúng ta đang ở một nơi ở cực tây, dưới đống dung nham nóng chảy của núi lửa, con quái vật này chắc là cư dân duy nhất ở đây" Nhất Diệp nhanh chóng giải thích.
"Ở cực tây hả, em chạy cũng xa phết đấy" Cửu Liên chân quân quở trách.
"Grừ!!" Con quái thú táo bạo đánh vào lớp băng dày, một tiếng rắc vang lên rồi khối băng nát ra đầy đất. Nhất Diệp hoảng sợ không kịp lui về sau, Cửu Liên chân quân chưởng một chưởng đầy khí lạnh về phía con quái thú.
Móng vuốt sắc nhọn của quái thú bám vào nền đất, móng vuốt va chạm với nền đất tạo ra những tia lửa nhỏ, cuối cùng dừng lại bên cạnh kết giới, nó kiêng kị nhìn lên Cửu Liên chân quân giữa không trung, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Anh, anh có thể nhốt nó vào băng được không, không cần lâu đâu, khoảng một tiếng là được" Nhất Diệp thấy con quái thú này ngoại trừ bị doạ sợ thì cũng không bị thương chỗ nào, nhưng thần niệm của anh trai cô chỉ có thể tồn tại trong thời gian hữu hạn, do đó chờ đến khi anh trai cô biến mất toàn bộ lửa giận của con quái thú không phải đều hướng về phía cô à.
"Biết sợ thì đừng đi tới những chỗ mình không đối phó được mà tự tìm đường chết chứ?" Cửu Liên chân quân ghét bỏ nói.
"Anh à" Nhất Diệp tiện đà làm nũng.
Cửu Liên chân quân nhăn mày nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự làm nũng của em gái, gương mặt lạnh lùng giơ tay tạo ra một luồng khí lạnh làm quái thú đang không ngừng toả ra khí đen đóng băng.
"Quả nhiên vẫn là anh lợi hại nhất" Nhất Diệp ngửa đầu vui vẻ nói.
Cửu Liên chân quân đáp xuống mặt đất, đứng trước mặt Nhất Diệp cẩn thận đánh giá Nhất Diệp một chút, "Em tìm được thân thể rồi?"
"Dạ" Nhất Diệp gật đầu nói, "Đã tìm về được từ lâu, bây giờ tu vi của em đã là Hoá Thần Sơ Kỳ"
"Với thiên phú và tư chất của em, hơn tuổi mới có Hoá Thần Sơ kỳ thì đắc ý cái gì hả" Cửu Liên chân quân răn dạy.
"..." Không phải ai cũng biếи ŧɦái giống như anh, Nhất Diệp yên lặng mắng trong lòng.
"Có phải đang mắng anh trong lòng không?" Cửu Liên chân quân vừa thấy thần thái của em gái nhà mình thì liền biết cô đang làm gì.
"Hả?!" Nhất Diệp điên cuồng lắc đầu.
"Ngọc giản anh để lại chỉ có luồng thần niệm, hôm nay anh đi thì sau này không thể bảo vệ em được nữa, sau này mọi chuyện đều phải cẩn thận" Cửu Liên chân quân nói.
"Dạ" Nhất Diệp nhanh nhảu đảm bảo, "Em sẽ cẩn thận".
"Vũ Thiên Huyền đã phi thăng rồi sao?" Cửu Liên chân quân hỏi tiếp.
"Dạ, anh ấy mới phi thăng cách đây không lâu" Nhất Diệp nói, "Nếu không thì em cũng không làm phiền tới anh rồi".
"Sao? Có chồng rồi thì không cần đến anh trai nữa hả?" Cửu Liên chân quân có chút hụt hẫng.
"Không phải, không phải" Nhất Diệp vội vàng giải thích, "Thần niệm của anh chỉ còn lại một luồng này, em tiếc không dám dùng".
Sắc mặt Cửu Liên chân quân bây giờ mới tốt lên một chút, "Em đã tìm được thân thể thì mau tu luyện cho tốt, sớm ngày phi thăng lên thượng giới tìm anh".
"Dạ, em sẽ chăm chỉ tu luyện, dùng tốc độ nhanh nhất phi thăng" Nhất Diệp đảm bảo.
Em gái nhà mình bỗng nhiên chăm chỉ làm Cửu Liên chân quân có chút không quen.
"Chị Nhất Diệp, em đã thu được Vu Cụ rồi" Mã Nhã lúc này cũng đã thu được Vu Cụ, xoay người chạy về phía Nhất Diệp, liếc mắt nhìn thấy một tiên quân đầy tiên khí trước mặt Nhất Diệp thì lập tức hoảng sợ.
"Chào.... chào tiền bối" Mã Nhã hồi phục tinh thần vội vàng hành lễ.
Cửu Liên chân quân trước mặt người ngoài luôn vô cùng thanh cao, quý giá, nhìn người ta một cái cũng khó, do đó chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi lại nói với Nhất Diệp, "Anh phải đi rồi",
"Anh" Nhất Diệp bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
"Không được khóc" Cửu Liên chân quân thấy Nhất Diệp muốn rơi nước mắt thì nhịn không được quở mắng.
"Có sức đau buồn thương nhớ thì chi bằng tu luyện nhiều hơn chút".
"Dạ" Nhất Diệp nghẹn ngào gật gật đầu.
"Đồ anh để lại cho em đã dùng hết chưa?" Cửu Liên chân quân hỏi.
"Em.... em mới dùng một chút" Nhất Diệp trả lời
"Trong túi Càn khôn của anh có một viên hàn băng tinh phách, nó có còn không?" Cửu Liên chân quân hỏi.
"Có, em vẫn chưa dùng" Nhất Diệp nói xong thì lập tức lấy từ túi Càn khôn ra một cục băng hình cầu màu xanh.
"Thần niệm của anh lưu lại ở đây sau khi tiêu tán thì sẽ không còn ký ức nữa, bản thể của anh cũng không biết được em đã tìm lại được thân thể" Cửu Liên chân quân nói, "Trong viên hàn băng này có một giọt máu của anh, khi nào em phi thăng thì dùng linh lực dẫn động nó, anh sẽ cảm ứng được, đến lúc đó anh sẽ tới tìm em".
"Được" Nhất Diệp nắm chặt viên hàn băng tinh phách.
"Nhất Diệp, anh ở thượng giới chờ em" Lời nói vừa dứt, thân ảnh Cửu Liên chân quân cũng tiêu tán trong không khí, luồng sáng vàng mang theo ngọc giản cũng rớt trên mặt đất vỡ thành hai nửa.
Nhất Diệp ngồi xổm xuống, cúi người cầm ngọc giản vỡ vụn lên, ý nghĩ muốn phi thăng càng mãnh liệt hơn.
"Chị Nhất Diệp" Tuy rằng Mã Nhã không muốn quấy rầy Nhất Diệp nhưng nơi này không nên ở lâu, ra ngoài sớm một chút vẫn tốt hơn.
Nhất Diệp hồi phục tinh thần, chỉnh đốn cảm xúc một chút rồi đứng lên nhìn về phía Mã Nhã hỏi, "Đã lấy được Vu Cụ chưa?"
"Được rồi" Mã Nhã gật đầu.
"Chúng ta đi thôi" Nhất Diệp cũng không dám dừng lại, Nhất Diệp lấy một chiếc áo choàng ra phủ thêm cho mình, Mã Nhã cũng mặc Lôi Hoả Thần Khải vào, hai người đi xuyên qua kết giới, tiến vào dung nham bay thẳng về miệng núi lửa.
Khi đi xuống vì muốn tìm kiếm vị trí của tế đàn nên hai người vẫn luôn dùng thần thức cảm nhận bốn phía, nhưng bây giờ ra ngoài thì không cần, Nhất Diệp một lòng một dạ muốn đi ra ngoài thật nhanh, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở cửa ra không quan sát đến tình huống xung quanh.
"A!!" Mã Nhã bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, Nhất Diệp gần như phản xạ có điều kiện mang theo Mã Nhã lùi xa mét.
"Sao lại thế này?" Nhất Diệp hỏi.
"Lúc nãy hình như có thứ gì đó chạm em một chút" Âm thanh Mã Nhã run rẩy.
"Chẳng lẽ trong đống dung nham này không chỉ có con quái vật kia?" Nhất Diệp suy đoán.
"Roạc..."
Áo choàng trên người Nhất Diệp bỗng nhiên bị xé rách, tạo ra một lỗ hổng cực to, lửa độc cực nóng theo chỗ hở tràn vào trong, Nhất Diệp vừa dùng linh lực ngăn cản vừa dẫn Mã Nhã bay lên trên cực nhanh.
"Roạc...."bg-ssp-{height:px}
Áo choàng trên lưng Nhất Diệp lại bị xé ra một lố hổng khác.
"Chị" Mã Nhã thấy thân thể dũng mãnh của Nhất Diệp đã bị dung nham ùa vào.
"Đừng hoảng hốt, nếu nó muốn gϊếŧ chúng ta thì đã ra tay từ sớm rồi" Lúc ở trên tế đàn Nhất Diệp đã không đánh lại con quái vật kia rồi, bây giờ ở giữa dung nham lại càng không đánh lại, may mắn thay con quái thú này giống như chỉ chơi đùa với các cô, "Chì cần bay ra khỏi đây là sẽ không sao".
Nhất Diệp túm chặt lấy Mã Nhã, liều mạng bay lên trên, tiếc rằng con quái thú này giống như biết không phá được Lôi Hoả Thần Khải trên người Mã Nhã nên luôn chuyển động bên người Nhất Diệp, áo choàng của Nhất Diệp bị nó xé thành mười mấy mảnh chỉ trong chốc lát.
"Chị Nhất Diệp, chị không sao chứ?" Mã Nhã thấy toàn thân Nhất Diệp bị dung nham bao phủ thì lo lắng hỏi.
"Không sao đâu" Nhất Diệp ước chừng khoảng cách, chỗ này cách cửa ra không xa, chỉ cần rời khỏi chỗ dung nham này thì chắc là quái thú cũng sẽ không đuổi theo, cố gắng thêm chút nữa sẽ không sao.
"Cục cục cục...."
Bỗng nhiên một hồi tiếng động nhẹ nhàng vang lên, giống như âm thanh ngầm truyền ra từ nơi nào đó, con quái thú vốn chỉ chơi đùa với Nhất Diệp bỗng bộc phát sát ý mãnh liệt.
Không xong rồi, chẳng lẽ băng bao phủ con quái thú dưới kia bị tan rồi??
"Mã Nhã, càn khôn đỉnh!!" Nhất Diệp gần như thét lên.
Mã Nhã lập tức dùng càn khôn đỉnh che chắn hai người lại.
"Ầm~~~ ầm~~~"
Tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, có thể thấy được tần suất công kích của quái thú bên ngoài kia dữ dội thế nào.
"Chị ơi, chúng ta không động đậy được" Mã Nhã nói.
Nhất Diệp đương nhiên biết đây là tình huống gì, càn khôn đỉnh là pháp khí phòng ngự mạnh nhất trên đời nhưng lỗi lớn nhất của nó là khi mang ra sử dụng thì sẽ không thể nhúc nhích. Bây giờ tuy có thể ngăn chặn sự công kích của quái thú nhưng đến khi con còn lại cũng lên tới đây thì hai người thật sự phải ở lại đống dung nham này không chạy đi đâu được.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Nhất Diệp nôn nóng đi tới đi lui trong càn khôn đỉnh, bây giờ cũng không có thần niệm của anh trai để hỗ trợ nữa, phải làm thế nào mới được.
Nhất Diệp nhìn con quái thú đang điên cuồng va chạm vào pháp khí, tay cô không hiểu sao tự động che kín bụng mình: Bảo bảo yên tâm, mẹ sẽ không để con tạch ở đây. Mẹ còn muốn dẫn con phi thăng đi tìm cha, tìm cậu, tìm ông, tìm bà nữa.
Nhất Diệp lấy chiếc áo hàn băng cuối cùng trong túi Càn Khôn ra khoác vào, rồi lại lấy lôi viêm châu do Vũ Quân để lại cho cô, "Không thể chờ con quái thú còn lại đuổi tới đây được, chúng ta lao lên đi".
"Dạ" Mã Nhã vô cùng nghe lời Nhất Diệp.
"Đi" Nhân lúc con quái thú đang lui về sau dưỡng sức thì Mã Nhã thu càn khôn đỉnh lại, Nhất Diệp bay ra từ hướng khác đồng thời tung viên lôi viêm châu ra.
Tằng Kỳ và Hàn Lâm đứng trên đỉnh núi, lòng nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm dung nham ở miệng núi lửa, bỗng nhiên trên đỉnh núi kéo tới hàng đống lôi vân thật dày, hai người hoảng sợ lui về sau một khoảng xa.
"Sao lại thế này?" Tằng Kỳ hỏi.
"Chẳng lẽ Nhất Diệp đã xảy ra chuyện?" Hàn Lâm vừa dứt lời thì vô số tia sét giáng xuống ngọn núi lửa.
Chỉ tiếc rằng sức mạnh của tia sét đã bị dung nham ngăn cản nên khi tới người con quái thú thì chỉ có thể làm động tác của nó chậm đi đôi chút mà thôi, đã vậy nó còn tiện đà đuổi theo với tốc độ nhanh hơn.
Chợt thấy bị đuổi sát thì Nhất Diệp cắn răng, không quan tâm đến con quái thú phía sau nữa, không màng tất cả bay về cửa ra.
Khi hai con quái thú đuổi gần tới thì Nhất Diệp đã bay ra khỏi dung nham.
"Grừ!!" Hai con quái thú một trước một sau trèo ra khỏi dung nham, tức giận gầm rú, núi lửa phía sau bắt đầu chuyển động, dung nham đang trong trạng thái phun trào.
"Rầm!!!"
"A!" Nhất Diệp dùng toàn bộ sức lực quăng Mã Nhã ra ngoài giữa tiếng gầm rú, sau đó tia chớp đầy trời đồng thời dừng trên người Nhất Diệp.
"Chị~~" Mã Nhã muốn chạy tới cứu Nhất Diệp nhưng bị Tằng Kỳ đang chờ ở gần miệng núi lửa đón được bay khỏi vị trí của mây sét.
Hàn Lâm muốn đi cứu Nhất Diệp nhưng chưa lại gần thì đã bị những tia sét làm cho sợ hãi quay về, cô chỉ có thể tuyệt vọng nhìn về phía Nhất Diệp đang bị những tia sét và dung nham đồng thời bao lấy.
Hự hự.
Áo choàng hàn băng bị dung nham và sấm sét đồng thời công kích không thể chịu nổi phát ra âm thanh hự hự rồi nát bét. Nhất Diệp chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, cô gần như không còn thời gian suy nghĩ nữa, chút tỉnh táo còn sót lại bảo cô dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể bảo vệ bảo bảo trong bụng.
"Chíp...." Theo sau một tiếng chim kêu chói tai, thân ảnh của một con chim lớn gần như lấp đầy toàn bộ miệng núi lửa bỗng nhiên xuất hiện phía sau Nhất Diệp, nó vỗ cánh phành phạch đuổi hai con quái thú bay đi, mỗi móng vuốt kẹp một con quái thú ném thẳng vào vách núi phía trên, sau đó triệu hồi vô số tia sét, điên cuồng đánh vào hai con quái thú kia.
Mình thật sự không biết bên ghi tiếng chim kêu thế nào nên mình để chíp chíp giống gà nhé xD.
"Grừ Grừ...."
Hai con quái thú bị sấm sét đánh cho kêu thảm thiết liên tục, bọn chúng luống cuống chạy trốn, vất vả lắm mới có thể quay trở lại dòng dung nham, lửa đốt đến đít cũng không dám đuổi theo nữa.
Con chim kia giống như còn chưa hết giận, dùng tia chớp đánh điên cuồng xuống đống dung nham, cuối cùng thấy không đánh đến hai con quái thú kia nữa mới mang Nhất Diệp bay trở về đỉnh núi.
"Đó... đó là Ô tiền bối?" Tằng Kỳ có chút không xác định hỏi.
"Chị" Mã Nhã đẩy Tằng Kỳ ra chạy về phía Nhất Diệp.
Hàn Lâm cũng bay qua nhưng bọn họ không dám tới gần con chim khổng lồ kia bởi vì hình dáng vừa rồi của nó quá hung dữ.
Con chim khổng lồ nhẹ nhàng đặt Nhất Diệp trên mặt đất rồi chậm rãi thu nhỏ đến khoảng bằng bàn tay, cuối cùng nhẹ nhàng cọ cọ trên má Nhất Diệp rồi hoá thành một luồng sáng đen biến mất trong bụng Nhất Diệp.
Không sai, chính là bụng.
Hàn Lâm, Mã Nhã, Tằng Kỳ, người trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
"Thì ra Nhất Diệp là một con chim yêu?" Tằng Kỳ ngơ ngác nói.
Hàn Lâm nhìn Tằng Kỳ ngớ ngẩn rồi vội vàng chạy tới xem Nhất Diệp đang hôn mê, kiểm tra tình trạng cơ thể Nhất Diệp một lúc thì phát hiện ngoại trừ tiêu hao linh lực quá độ thì không còn vấn đề gì khác, Hàn Lâm lập tức yên lòng lấy đan dược cho Nhất Diệp ăn.
"Chị Nhất Diệp không sao chứ?" Mã Nhã lo lắng hỏi.
"Chỉ hết sức mà thôi, không sao" Hàn Lâm trả lời.
Nhân lúc hai người còn đang nói chuyện, Tằng Kỳ không thành thật đặt tay trên bụng Nhất Diệp, bị Hàn Lâm phát hiện đá cho bay ra ngoài hỏi, "Cậu đang làm gì đó?"
"Trong... bụng cô ấy có tiếng động" Tằng Kỳ gian nan nói.
Hàn Lâm nghe xong thì sửng sốt, ánh mắt dừng trên bụng Nhất Diệp, quả nhiên nghe được tiếng tim đập có quy luật từ nơi đó rồi từ từ yếu đi rồi biến mất không thấy đâu.
"Có phải chị Nhất Diệp có Bảo Bảo không?" Mã Nhã đột nhiên lên tiếng.
Sắc mặt Tằng Kỳ và Hàn Lâm cùng biến đổi nhìn về phía Mã Nhã.
"Nhất Diệp mang thai?" Đây là Hàn Lâm.
"Nhất Diệp nɠɵạı ŧìиɦ?" Đây là Tằng Kỳ.
Được rồi, tha thứ cho hai đứa nhỏ này không biết chuyện Vũ Quân là bán yêu.