Editor: Yuri Ilukh
Ma giới nằm ở phía Tây Bắc của đại lục tu tiên, ở đó khí hậu vô cùng lạnh và cũng vô cùng nóng, không phù hợp cho con người sinh sống nhưng lại là nơi ở của rất nhiều ma thú hung tàn.
Tu nhân muốn tiến vào ma giới thì phải vượt qua rừng rậm đầy rẫy ma thú này, trong lúc đó nếu gặp phải ma tu thì cũng sẽ bị ma tu ra tay sát hại, có thể nói là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Trước khi tiến vào rừng rậm ma thú Tằng Kỳ nói, "Lúc tôi ở Nguyên Anh sơ kỳ đã cùng sư huynh tới chỗ này rèn luyện một lần. Ma thú bên trong vô cùng khát máu, cứ hễ gặp con người là gϊếŧ, nên nếu gặp phải ma thú tấn công thì chúng ta ngàn vạn lần không được nương tay"
"Thịch thịch thịch!"
Trứng Bảo Bảo nghe nói có thể gϊếŧ ma thú thì vô cùng kích động nhảy nhót loạn xạ.
Nhất Diệp thấy vậy thì lập tức dặn dò, "Lát nữa đi vào chỉ có thể gϊếŧ ma thú công kích chúng ta. Không được đuổi những ma thú không trêu chọc chúng ta có biết không?"
Trứng Bảo Bảo nhảy lên hai cái tỏ vẻ đã biết.
"Còn nữa, Oanh tạc sấm sét phạm vi lớn cũng không được" Nhất Diệp nói thêm.
Trứng Bảo Bảo lập tức tủi thân, mỗi lần cậu chỉ phóng xuống một tia sét, làm gì phóng mấy chục tia sét làm người ta muốn xỉu đâu.
"Nghe lời" Nhất Diệp nói.
Trứng Bảo Bảo cọ cọ bên người Mã Nhã cầu an ủi, Mã Nhã lập tức đau lòng ôm lấy cậu.
Ma tu và nhân tu những năm gần đây tuy thỉnh thoảng sẽ có xung đột nhưng vẫn luôn yên tĩnh không có sự kiện gì lớn, lần này đi Ma giới tìm Vu cụ, Nhất Diệp và những người còn lại cũng không muốn bại lộ thân phận, nếu không Hoá Thần hậu kỳ bỗng không lý do tiến vào Ma giới chẳng phải tương đương với việc tuyên chiến sao. Cho nên mấy người im lặng xuyên qua rừng rậm ma thú.
Không thì với tu vi của Hoá Thần hậu kỳ thì có thể trực tiếp xé mở kết giới tiến vào.
"Đi vào thôi" Hàn Lâm chưa bao giờ tới Ma giới nên rất nóng lòng muốn thử.
"Đi thôi" Nhất Diệp nói xong thì mọi người đồng thời áp chế tu vi của mình về Nguyên Anh hậu kỳ, còn Trứng Bảo Bảo có vỏ trứng là lá chắn tự nhiên nên không ai có thể nhìn ra tu vi của cậu bé.
Trong rừng rậm là hàng loạt cây cổ thụ che trời, càng vào sâu bên trong thì ánh mặt trời gần như không thể xuyên qua được tán lá. Trong bụi cỏ rậm rạp bỗng hiện lên một đời mắt đỏ bừng, tuy rằng sau khi ma thú này so sánh thực lực thấy bản thân không đánh lại thi đã chạy mất dép, nhưng sau đó trong bụi cỏ luôn vang lên những tiếng động sàn sạt làm người ta khiếp sợ.
Cuối cùng khi một con ma thú trốn trong bụi cỏ đánh giá thì Trứng bảo Bảo nổi giận bay ra ngoài dùng vỏ trứng nện vào đầu ma thú, làm con ma thú trực tiếp hôn mê.
"Bảo Bảo thật giỏi" Mã Nhã khen ngợi.
Trứng Bảo Bảo lập tức đắc ý.
Nhất Diệp thấy Trứng Bảo Bảo không sử dụng linh lực và sấm sét, chỉ dùng sức mạnh đập cho ma thú hôn mê thì cũng không hạn chế hành động của cậu nữa. Quá trình sau đó Trứng Bảo Bảo rất vui vẻ đập mấy con ma thú ngất xỉu, vui quên trời đất.
Mọi người đi khoảng nửa ngày thì đến một bờ sông, Tằng Kỳ lấy bản đồ ra nghiên cứu một chút rồi nói, "Đây là sông ngăn cách, đối diện bên kia sông chính là địa bàn của Ma giới".
"Chúng ta cải trang một chút đi" Nhất Diệp lấy từ túi càn khôn ra một túi quần áo.
Sắc mặt Hàn Lâm lập tức khó coi, Mã Nhã hơi hơi đỏ mặt còn Nhất Diệp lại vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì trước mắt không biết Vu cụ ở chỗ nào của ma giới nên không thể để ma giới chú ý, cứ cải trang rồi yên lặng đi vào tìm kiếm là biện pháp tốt nhất. Mặc dù mọi người đều không có ý kiến nhưng quần áo của nữ ma tu này cũng quá hở hang.
Đối với việc này thì Nhất Diệp tỏ vẻ, mấy ngàn năm trước đến Bikini chị đây còn từng mặc qua, lộ đùi lộ ngực thì đã là gì.
"Hay là... mọi người chọn trước đi" Mấy bộ quần áo này là do Nhất Diệp đánh hôn mê vài ma tu rồi cướp đồ từ túi càn khôn của họ.
Mấy ma tu kia trở về Ma giới thì mang chuyện đã trải qua kể khắp tứ phương, nói rằng nữ tu toàn là ra vẻ đạo mạo, ban ngày thì mặc kín mít nhưng thật ra lại rất hâm mộ quần áo gợi cảm của ma tộc bọn họ, đuổi theo họ ba trăm dặm chỉ để cướp mấy bộ quần áo. Đương nhiên đó là những lời đồn xảy ra lúc sau.
Hàn Lâm cắn răng cầm một chiếc váy lụa màu đỏ, Mã Nhã đỏ mặt cầm một cái váy màu trắng còn Nhất Diệp lấy một cái màu đen rồi cả đi thay đồ mới vào.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Hàn Lâm tát một cái lên khuôn mặt ngốc nghếch đang nhìn chằm chằm của Tằng Kỳ.
Tằng Kỳ nổi giận: "Tôi cũng không nhìn cô".
Hàn Lâm lại tát thêm một cái nữa "Nhìn ai cũng không được".
Thật ra bộ váy đỏ thẫm của Hàn Lâm lộ nhất ở ngực nhưng không biết cô ấy kiếm được đâu ra một cái khăn lụa che hết lại nên cuối cùng chỉ lộ ra cánh tay, nhưng khí chất hơn người và bộ dáng ngự tỷ của cô khi mặc bộ quần áo này tạo ra mấy phần cảm giác của nữ ma tu.
Mã Nhã mặc một bộ váy lụa màu trắng tạo ra cảm giác của công chúa nhỏ, tuy rằng tay và chân đều lộ ra, Mã Nhã cũng ngại ngùng xoắn xuýt nhưng vẫn tạo ra cảm giác đơn thuần không tả được. Sau khi bị Tằng Kỳ nhìn chằm chằm thì mặt Mã Nhã càng đỏ hơn, không dám ngẩng đầu lên.
Nhất Diệp mặc chiếc váy dài màu đen đi ra sau cùng, điểm nhấn của chiếc váy là khúc ren màu đen gần như trong suốt ở đùi, như ẩn như hiện hết sức khêu gợi. Nhất Diệp vô cùng hài lòng, quyết định cất bộ này chờ đến khi phi thăng gặp chồng thì mặc cho chồng cô xem.
"Nhất Diệp, hay là chúng ta trực tiếp đánh gϊếŧ tới Ma giới đi" Hàn Lâm kéo kéo quần áo trên người mình, táo bạo hỏi.
"Đừng xúc động, tớ thấy rất đẹp mà" Nhất Diệp vui vẻ xoay một vòng.
"Sớm biết thế này thì đã không dẫn cậu ta theo" Hàn Lâm nhìn về phía Tằng Kỳ.bg-ssp-{height:px}
Tằng Kỳ vô tội bị Hàn Lâm tát hai cái nên trong lòng còn bực bội: "Nếu tôi không đi thì chẳng lẽ ma giới cũng không có đàn ông sao?"
"Chúng ta vẫn nên đánh gϊếŧ qua đó thôi" Hàn Lâm lại lần nữa đề nghị.
"Cũng chỉ là ít da thôi mà, tu sĩ chúng ta mới thấy lạ thôi" Nhất Diệp khuyên nhủ.
Hàn Lâm nghi ngờ nhìn thoáng qua Nhất Diệp, dần dần cảm thấy lời nói của cô có vài phần hợp lý nên hít sâu một hơi xem như chấp nhận.
Nhất Diệp lại nhìn sang Mã Nhã, cô cảm thấy Mã Nhã thật sự quá đơn thuần.
"Em... em thế này có được không?" Mã Nhã đỏ mặt hỏi.
"Ừm..." Nhất Diệp thấy Mã Nhã nhìn cô với vẻ mặt đáng thương khiến người khác muốn bắt nạt thì lên tiếng, "Chắc là ma tu một ngụm nuốt trọn em mất"
Tằng Kỳ cũng đổi một bộ quần áo của Ma giới rồi mọi người cùng nhau đi đến bến đò. Trên sông có kết giới nên pháp khí đều không thể dùng, muốn qua sông thì nhất định phải đi thuyền.
Qua bên kia sông cũng phải vượt qua một rừng rậm ma thú, nhưng nhờ có kỹ năng đập ma thú của Trứng Bảo Bảo nên mọi người đi qua rừng rậm, tiến vào địa phận ma giới rất nhanh.
Mọi người có chút kinh ngạc khi nhìn thấy phong cách kiến trúc trước mặt không khác biệt lớn so với thành thị ở chỗ mình.
"Thì ra ma giới là thế này" Tằng Kỳ nói, "Cảm giác không khác gì so với Quý La Thành".
"Chúng ta đi dạo trước đi" Nhất Diệp nói.
Vì vậy mọi người trộn lẫn trong đám ma tu đi dạo quanh thành thị ma giới, đến khi phát hiện linh thạch bình thường cũng thông dụng ở ma giới thì mọi người lại càng điên cuồng mua sắm.
Nhất Diệp dùng một viên linh thạch thượng phẩm mua được một sọt thảo dược hiếm thì cảm thán, "Cái này bên ngoài cũng phải đến một vạn linh thạch, ở đây thì lại như mớ cải trắng".
"Chị Nhất Diệp, chúng ta... tìm chỗ ở trước đi" Mã Nhã có chút sợ hãi trốn sau lưng Nhất Diệp.
Nhất Diệp nhìn về phía Mã Nhã thì mới phát hiện không biết từ khi nào đã có một đám ma tu vây quanh nhìn bọn họ với ánh mắt đáng khinh. Cô tự nguyện mặc như vậy là chuyện của cô, mấy người nhìn với ánh mắt đáng khinh như vậy thì cô phải tức giận. Nhất Diệp kéo Mã Nhã ra sau lưng nói với con trai mình, "Đi đi, thấy ai nhìn dì Mã Nhã của con thì đều đánh cho hôn mê".
Trứng Bảo Bảo đang nhàm chán nghe Nhất Diệp nói vậy thì lập tức vui vẻ nhảy nhót đi ra ngoài, từng bước đạp xuống là từng tiếng kêu thảm thiết vang lên ở tứ phía, đám người vừa mới tụ tập đã bỏ chạy toàn bộ.
"Chúng ta đi mua quần áo trước đi" Vì vậy Nhất Diệp dẫn Mã Nhã đi đến cửa hàng quần áo, mua cho Mã Nhã một bộ quần áo dài hơn một chút. Nhưng cô lại không kìm được, những bộ quần áo hơi đẹp một chút trong cửa hàng của người ta đều bị cô mua hết.
Trưởng quầy ma tộc thấy khí chất của Mã Nhã không giống ma tu nhưng thấy Nhất Diệp vô cùng yêu thích quần áo của bọn họ thì trưởng quầy lại cảm thấy những người ở giới nhân tu chắc sẽ không thưởng thức quần áo của bọn họ đến thế đâu. Vì vậy mọi người thuận lợi tránh thoát một kiếp.
Đi dạo phố, mua quần áo, ăn vặt, Nhất Diệp cảm thấy cô đang tới ma giới đi du lịch.
Tằng Kỳ thấy Nhất Diệp càng đi dạo càng hăng máu thì nhịn không được nói, "Đừng quên chuyện chính".
Nhất Diệp nói, "Đừng nóng vội, chúng ta tới ma giới để hỏi thăm tin tức nên phải hoà nhập với thành thị này trước thì thân phận mới không dễ bị bại lộ".
"Tôi thấy cô giống như đến đây du lịch thì có" Tằng Kỳ nói.
"Thuận tiện đi du lịch" Nhất Diệp cười nói.
"Không sao, dù sao cũng tìm mấy trăm năm rồi, thêm mấy ngày cũng chẳng là gì" Mã Nhã nói.
Tằng kỳ thấy Mã Nhã tay trái cầm thịt nướng tay phải cầm chậu hoa thì mí mắt nháy nháy không nói nên lời.
Khi sắc trời tối dần đi thì mọi người đi tìm một quán trọ vào ở.
"Ngày mai sẽ không tiếp tục đi dạo phố chứ?" Tằng Kỳ nhìn về phía Nhất Diệp.
"Yên tâm, tôi đã có sắp xếp" Nhất Diệp nói.
"Có sắp xếp gì?" Ba người cùng nhìn về phía Nhất Diệp.
"Cái này còn phụ thuộc vào Mã Nhã" Nhất Diệp nói.
"Em... em có thể làm gì?" Mã Nhã hỏi.
"Bói toán" Nhất Diệp nói, "Không phải lúc trước em nói Vu cụ có khả năng bói toán của vu tộc sao, lần trước bọn em gặp được vu lực trên người được vu cụ bói toán cho. Do đó rất có khả năng vu cụ này đã hoá hình, hơn nữa đang ở nơi nào đó hành nghề bói toán. Cho nên ngày mai Mã Nhã cũng đi ra ngoài bói toán đi".
"Nếu bói toán cùng một phương pháp thì chắc chắn sẽ có người để ý, đến lúc đó chúng ta có thể có được tin tức của vu cụ" Nhất Diệp nói.
"Nhưng cái này cũng không đảm bảo, nếu vu cụ không thường xuyên bói cho người ta thì sao" Hàn lâm nói.
"Không, Vu cụ sau khi hoá hình thì sức mạnh rất yếu, muốn mạnh lên thì phải đi bói toán cho người ta" Nhất Diệp nói, "Hơn nữa nếu tình nguyện sống yên lặng thì đã không rời khỏi tế đàn".