Một chiếc taxi dừng lại ở trước cổng của một khách sạn cao cấp, ngay sau đó có một người phụ nữ mở cửa xe rồi bước vào.
“Where do you want to go?” (Quý cô muốn đi đâu?)
“Please take me to the lobby of Wáng Group, thank you.” (Tôi muốn đến sảnh của tập đoàn Vương thị.)
Hiểu Phù mỉm cười, người tài xế ấy thẫn thờ bởi vì vẻ đẹp của cô, một lúc sau mới hồi thần lại mà gật đầu, bắt đầu khởi động xe rời khỏi khu khách sạn mà đi đến chi nhánh của Vương thị tại Mỹ.
Khi thấy cô bước vào trong tập đoàn rồi đi thẳng lên cầu thang máy, có một người bảo vệ không biết cô vội vã đến cản cô lại.
“Sir, this is not guest elevator.” (Thưa quý ngài, đây không phải là cầu thang máy dành cho khách lên.)
“I’m having urgent business to meet your CEO.” (Tôi có việc gấp muốn lên gặp tổng giám đốc.)
Khuôn mặt của người bảo vệ ấy lộ ra nét bối rối.
Cô gái này… đang nói năng vớ vẩn gì vậy?
Nói muốn lên gặp vị tổng giám đốc cao quý của một tập đoàn liền có thể gặp mặt được sao?
Hôm nay có vị chủ tịch lớn từ Trung Quốc đến để khảo sát, không thể xảy ra những sai sót gây mất mặt được.
Nếu cấp trên mà biết chuyện anh ta để cho một cô gái lạ mặt đi lại linh tinh trong văn phòng, đảm bảo anh ta sẽ bị đuổi việc thẳng cẳng.
“We can’t let you in.
If you have an invitation or have an appointment, please wait in the lobby.
At the moment, our management team is busy and cannot welcome you.”
(Chúng tôi không thể để cho cô vào được.
Nếu cô có thư mời hoặc đã có hẹn từ trước, xin mời cô hãy ngồi đợi tại sảnh.
Hiện tại ban lãnh đạo của chúng tôi đang có một số việc bận và không thể tiếp đón cô được.)
Từ bây đoạn này bắt đầu trở đi mình sẽ để những câu dịch từ tiếng anh thành chữ viết nghiêng nhé.
Chứ vừa dịch vừa viết thế này cực quá ; v ;
Khi người bảo vệ đó định mời Hiểu Phù đi ra bên ngài, đột ngột có một tiếng nói của nam vang lên khiến cho người bảo vệ phải vội vã mà đứng nghiêng mình chào.
“Phu nhân? Là vương phu nhân sao? Để cho cô ấy vào đi.”
Người bảo vệ đó há hốc trước lời nói đó, ngây ngốc nhìn người thứ kí của Vương Đề Hiền, anh ta cũng là người đã đón bọn họ ở cổng sân bay.
“Ngài nói cô ấy là Vương phu nhân…”
“Biết vậy rồi còn không chịu thả người ra?”
Lập tức người bảo vệ đó sợ hãi mà nép người sang một bên, vội cúi đầu xin lỗi Hiểu Phù.
Cô xua tay bảo người đó không cần phải để tâm rồi theo sau sự chỉ đường của người thư kí lên văn phòng làm việc của Vương Đề Hiền.
“Phu nhân, cô đến tìm tổng giám đốc là có việc gì gấp lắm ạ?”
“Không… Cũng không hẳn.” Hiểu Phù nghiêng đầu nhìn lên bảng điều khiển thang máy, mỉm cười với người thư kí: “Tôi chỉ là thấy muộn rồi, muốn gọi anh ấy về ăn cơm thôi.
Đây là bất ngờ cho anh ấy, anh đừng báo cáo lại chuyện tôi đến đây tìm anh ấy nhé?”
Người thư kí ồ lên một tiếng, cảm thấy thán phục.
Vương phu nhân tâm lí và ngọt ngào với chồng thế này, sao mọi người cứ bảo cô ấy là một vị phu nhân với suy nghĩ kì quặc với chồng nhỉ? Còn gọi cô là người phụ nữ điên nhà họ Vương nữa.
Đúng là tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Cửa thang máy kêu “dinh” một tiếng, khi hai cánh cửa làm bằng hợp kim mở ra, người thư kí chỉ đường đến căn phòng tổng giám đốc rồi cúi đầu cung kính chào cô.
Hiểu Phù vẫy tay với anh ta rồi đi đến trước cửa phòng của Vương Đề Hiền, cánh tay cô giơ lên đến trước cửa, nhưng đột nhiên cô dừng lại.
Không cần gõ, cô trực tiếp đẩy thẳng cửa vào bên trong.
Quả nhiên, ngoài Vương Đề Hiền đang ngồi ở trên bàn làm việc ra, còn có cả người thư kí tận tâm tận tình nào đó vì lo sợ tổng giám đốc của mình cực nhọc mà phải cất công lên chuyến bay sang tận Mỹ mặc dù không có lệnh.
Trước hai đôi mắt ngơ ngác của hai người ngồi bên trong, Hiểu Phù chỉ mỉm cười.
“Caught red-handed.” (Bắt quả tang rồi nhé.)
Lãnh Ái Hy hoảng hốt đến cả người cứng đơ, nhìn Hiểu Phù ung dung tiến tới gần họ, chống tay lên bàn nhìn vào Vương Đề Hiền.
“Bữa tối đã được hẹn trước ở nhà hàng, anh không muốn đi nữa hay sao mà còn ở lại công ty trao đổi riêng với người thư ký của mình vậy?”
“Hiểu Phù.
Đây không phải là trao đổi riêng.
Giữa anh và cô ta không có gì riêng hết.” Vương Đề Hiền nâng lên một lọn tóc của Hiểu Phù mà hôn lên trên đó, liếc ánh mắt sắc bén về phía của Lãnh Ái Hy: “Đúng không?”
Lãnh Ái Hy đến đây là vì nghe nói anh đến Mỹ để xử lý một số vấn đề ở bên chi nhánh.
Nghĩ rằng anh đi một mình nên cô ta đã gấp gáp mà đặt một chuyến bay đến ngay nước Mỹ.
Không ngờ rằng, cả Hiểu Phù cũng đi theo.
“Đúng, đúng vậy ạ.”
Lãnh Ái Hy định sẽ khuyên nhủ anh rời bỏ Hiểu Phù, nhưng xem qua tình hình này chắc chắn cô ta sẽ không thể thực hiện được rồi.
Hiểu Phù nhìn Lãnh Ái Hy, đưa mắt quan sát bộ váy mà Lãnh Ái Hy đang mặc, khoé môi nhếch lên.
“Lãnh tiểu thư, cô đang có hẹn với một người nào đó hay sao mà ăn mặc đẹp quá.
Có phải là bạn trai cô không? Chắc hẳn đó phải là người đàn ông vô cùng hoàn hảo mới có thể xứng với mỏi quý cô vừa giỏi vừa có đạo đức như cô.”
Lãnh Ái Hy nắm chặt lấy bàn tay đang chảy ra một lớp mồ hôi, gian nan cười trừ một tiếng.
“Không phải.
Là tôi vừa mới đi thăm một bác họ hàng xa sống ở đây.”
“Ồ.
Vậy Lãnh thư ký đã ăn tối chưa?”
Lãnh Ái Hy hoang mang nhìn Hiểu Phù.
Sao cô lại hỏi cô ta câu đó?
“Ơ… Chưa ạ.”
Đột ngột Hiểu Phù vỗ tay vào nhau khiến cho Lãnh Ái Hy giật mình.
“Thế thì tiện quá, chúng tôi cũng đang định đi ăn tối.
Lãnh thư ký cũng đi cùng luôn nhé?”
Lãnh Ái Hy cứng đơ cả người lại, hoảng hốt trước lời mời của Hiểu Phù.
Cô ta lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, khi ngoảnh đầu ra sau, liền bắt gặp phải ánh mắt của Vương Đề Hiền.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, không cần bất cứ một lời nói nào cả, cô ta tự sẽ hiểu anh đang muốn nói gì.
Anh rõ ràng đang không hề vui bởi vì sự có mặt của cô ta.
Lãnh Ái Hy khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trước sức ép đến sởn gái ốc của Hiểu Phù và ánh nhìn nặng nề của Vương Đề Hiền, cô ta đành phải run rẩy nói.
“Thật ngại quá, tôi có việc nên phải về trước, không thể nhận được lời mời của phu nhân.
Cảm ơn ý tốt của cô.”.