Trong một căn phòng khách sạn, trên mặt sàn rải rác từ phòng khách cho đến phòng ngủ đều là những gói giấy bị vứt lung tung và những mảnh vỡ của đồ vật bằng sứ vỡ nát tan tành.
Lãnh Ái Hy không thể chịu đựng được cú sốc lớn này, cô ta ngồi sụp trong một góc tường mà khóc đến cạn kiệt cả nước mắt.
Tin tức Hiểu Phù mang thai con của Vương Đề Hiền đã được Vương gia thông báo, tin tức ấy đến cả được tai của cô ta chỉ sau hai ngày công bố!
Hôm nay là ngày mà Hiểu Phù cùng anh đón chuyến bay về nước để về lại Vương gia đang mở tiệc đón mừng người cháu đích tôn được ra đời.
“Tại sao chứ?… Đề Hiền, em yêu anh mà? Tại sao anh liên tục ruồng bỏ em như vậy?… Tại sao đứa bé đó lại xuất hiện cơ chứ?…”
Có đứa bé ấy ra đời, từ nay về sau cô ta có mơ cũng không thể chia cách được hai người bọn họ!
Lãnh Ái Hy cắn móng tay đến chảy cả máu, một bên tay mảnh khảnh vuốt lên một lọn tóc rối bù, đôi mắt đen thâm cuồng liếc nhìn lên chiếc điện thoại để trên mặt bàn bỗng rung lên.
Cô ta mệt đến nỗi không nhấc chân lên được, nhưng điện thoại vẫn cứ liên tiếp nhận được cuộc gọi của ai đó nên cô ta đành phải gắng sức mà với lấy nó.
Vừa mới tiếp nhận cuộc gọi, từ đầu bên kia đã vọng đến tiếng nói đầy lo lắng của Lãnh lão gia.
“Hy Hy à! Sao đến giờ này mà con còn chưa về vậy?! Con có biết bố lo cho con lắm không hả? Tự dưng nổi hứng mà đặt vé sang Mỹ, không một lời nào mà xách vali lên đi thẳng.
Con có biết bố con ở nhà lo cho con đến mức quên ăn quên ngủ không hả?! Đến cả cuộc gọi của bố con còn chẳng nhận nữa!”
“Hức hức… Bố ơi…”
“Hy… Hy Hy của bố đang khóc?! Sao con lại khóc?! Đứa nào làm con khóc hả?!”
Lãnh lão gia từ xưa đã nổi tiếng cưng chiều đứa con gái duy nhất đến hận không thể đúc ra cả một bức tượng bằng kim cương hình con gái rồi đưa lên đền thờ cúng, vì Lãnh Ái Hy biến mất không một tiếng để lại nên ngày đêm lo lắng đến rụng cả tóc.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang nức nở đến tưởng như sắp hụt hơi mà chết của cô ta, Lãnh lão gia đã điên hết cả tiết.
“Hy Hy đừng sợ.
Có bố đây rồi con.
Đừng khóc nữa.
Nói cho bố nghe, đứa nào dám bắt nạt con, bố sẽ bắt cho chúng phải trả giá!…”
Lãnh Ái Hy dường như là đã đau lòng đến gục ngã, giờ đây bên trong cô ta chỉ còn là nỗi hận thù khôn nguôi.
Lửa hận đã che mất lí trí, lời cam đoan của Lãnh lão gia còn như một liều thuốc thúc giục cô ta làm loạn, Lãnh Ái Hy đã nghiến ra từng chữ mà nói.
“Bố ơi, con đã bị Vương tổng h d, rồi sau đó anh ta đã đe dọa sẽ giết con nếu như con dám trình báo vụ việc lên cảnh sát… Hôm nay… con đã phát hiện… con đã mang thai con của anh ta rồi… chắc chắn anh ta sẽ giết con mất…”
Lời nói đôi khi còn xen thêm cả những tiếng nghẹn ngào, hết sức đáng thương, nó khơi gợi lên trong người nghe cảm giác cô ta thực sự chính là người bị hại.
Lãnh lão gia dường như đã bùng nổ ngay tại khoảnh khắc đó, kết thúc cuộc gọi, ông ta đã điên đến mức đập vỡ cả bình hoa quý để ở trên bàn làm việc.
Cơn tức giận trùng trùng kéo tới khiến cho ông ta khó thở, mặt đỏ nghẹn lại vì giận.
Ngay lập tức, chiếc điện thoại để bàn đã bị Lãnh lão gia giật phắt lấy, khi đầu dây bên kia đáp lại thì ông ta đã không thể giữ được bình tĩnh mà thét lên.
“Khi nào thằng chó Vương Đề Hiền đó xuống sân bay, ngay lập tức giết nó cho tao!!!”
Người nhận cuộc gọi không ai khác chính là Vương Chí Nguyên, kẻ đang nằm ở trong bệnh viện vì chấn hương do lần trước Vương Đề Hiền để lại.
Từ sau cái ngày họp gia tộc ở trong vũ trường khi đó, hắn ta đã bị Vương đại lão gia đuổi cổ khỏi dòng họ.
Để tránh khỏi cảnh ngộ vất vưởng ở ngoài đường, hắn đã chủ động đến cầu xin Lãnh lão gia, hiện tại đang làm người dưới trướng của ông ta.
Vương Chí Nguyên cũng hận Vương Đề Hiền đến tận xương tủy, đương nhiên cơ hội ngàn năm có một để nhổ ra cái gai trong mắt, hắn ta ngu gì không nhận.
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ khiến cho tên khốn đó chết không toàn thây!”
…
Hiểu Phù gấp gọn lại quần áo sắp xếp vào trong vali, được một lúc, cô ngoảnh đầu nhìn lên giường lớn.
Vương Đề Hiền hiện đang nằm ở trên đấy, với tâm hồn đang bay trên tận tầng mây nào đó, miệng đôi lúc cứ hề hề cười rồi lại hỏi cô.
“Anh được làm bố rồi sao?”
Đây là lần thứ mười chín trong ngày và là lần thứ một trăm lẻ một trong tuần anh hỏi cô câu đó rồi.
Mỗi lần như vậy, Hiểu Phù đều kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của anh.
“Ừm.”
“Nếu thế, khi về nhà anh sẽ mua một cái nôi thật lớn, một tủ quần áo sơ sinh rồi còn cả đồ chơi nữa.”
“Nhưng đã biết em bé sinh ra là nam hay là nữ đâu mà mua sớm?”
“Sao lại không chứ? Mua sớm để trong nhà, để cho người ta biết mình có em bé!”
Hiểu Phù mỉm cười ngọt ngào, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt xuống phần bụng vẫn còn phẳng trơn của mình mà nhìn anh.
“Cần gì phải cho người ta biết mình có con? Để cho họ biết mà dòm ngó con mình à?”
“Đúng rồi.” Vương Đề Hiền đang ngây ngốc trên giường chợt đanh mặt lại: “Con mình sinh ra nếu là nam thì sẽ bị rất nhiều người theo đuổi, con mình mà là nữ, chắc chắn sẽ bị rất nhiều thằng để ý tới.
Anh sẽ không cho phép chúng lại gần con mình đâu! Phải giữ bí mật thôi!”
“Ngốc quá, đâu cần phải làm vậy?” Cô cười lên khúc khích.
Hiểu Phù khoá lại vali, lúc đang định dựng nó đứng lên thì Vương Đề Hiền đã nhảy xuống khỏi giường mà đi tới tranh lấy nó từ tay của cô mà kéo đi.
Anh nói, đang mang thai thì cô từ nay chẳng cần phải làm gì cả, cứ để anh lo hết là được.
Cô chỉ cần ngồi rồi sai bảo anh mà thôi.
Hiểu Phù nghiêng đầu hơi khó hiểu.
Đây là việc cô vẫn làm suốt mà?
Hai người họ đi đến sân bay rồi lên chuyến bay về lại Trung Quốc, khoảng hai mươi tiếng sau, Hiểu Phù và Vương Đề Hiền đã đặt chân xuống đất nước nơi có nhà của họ.
Ở trong bãi đỗ xe là một chiếc xe con đang chờ sẵn hai người bọn họ, người tài xế vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ rồi cực kì kính cẩn mà cúi đầu chào.
Anh ta còn rất vui mừng mà reo lên: “Chúc mừng phu nhân đã có tiểu bảo bối!”
Sự ra đời của đứa bé chính là niềm vui của cả Vương gia và khắp các vùng đất kinh tế Trung Hoa.
Rất nhiều nhà tài phiệt mà người có tiếng trên xã hội đều gửi những lời chúc mừng về cho Vương Đề Hiền.
Chiếc xe rời khỏi sân bay, đi ra đoạn đường cái để về lại căn biệt thự của hai người.
“Vương tổng, ngài đã quyết định đặt tên con là gì chưa ạ?”
Người tài xế đó phấn khích hỏi.
“Đã biết giới tính gì đâu mà đặt? Hiện giờ chưa cần vội.” Hiểu Phù dựa đầu lên vai của Vương Đề Hiền.
“Sao lại chưa cần.
Từ nay trở đi, anh sẽ bắt đầu nghiêm túc nghĩ tên cho con!”
Người tài xế trẻ cười vui trong lòng, ngài tổng giám đốc cao quý mà cậu ta phục vụ suốt bao lâu nay lúc nào cũng lạnh lùng như hầm băng, ấy vậy mà mấy tuần nay cười lên rất nhiều không khỏi khiến cho con dân vui sướng, mặt đất nở hoa.
Nếu có em bé được sinh ra, chắc chắn Vương tổng còn cười lên nhiều hơn nữa, cậu ta cũng muốn được bế em bé.
Nhưng chỉ tiếc rằng, mong muốn ấy còn chưa thành hiện thực đã…
“Hửm…?”
Hiểu Phù nheo mắt lại, vỗ vỗ lên vai của Vương Đề Hiền.
“Phía bên cạnh anh… hình như chiếc xe đang đi tới ấy hơi lạ nhỉ?”
Vương Đề Hiền theo hướng tay cô chỉ mà lia mắt nhìn theo, nhưng anh còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một đầu mũi xe tải lao rầm tới trước mặt anh, đâm đến vỡ nát cả mạn sườn của chiếc xe con.
Chiếc xe chở cả ba người ấy bị đẩy đến đâm và một nhà dân.
Có tiếng hét chói tai và inh ỏi của người qua đường chứng kiến.
Tài xế xe tải sau khi gây án xong thì đã bỏ chạy, để lại hiện trường một cái xác xe con vỡ nát.
Người tài xế xe đã chết, Hiểu Phù thì bị âm thanh của còi xe cấp cứu lay cho tỉnh lại, nhưng chân đã bị kẹt.
Còn Vương Đề Hiền, anh đã bị một mảnh sắt đâm xuyên qua cả bụng..