Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nhà kho bỏ hoang ở chân núi phía đông, ánh đèn le lói chập chờn chỉ đủ chiếu sáng một nửa căn phòng, người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ thỉnh thảng lại phát ra tiếng cót két nghe thật rùng rợn. Cô ta nhếch miệng nhìn người đang bị trói nằm hôn mê cạnh đống thùng giấy chất cao.

Bỗng nhiên tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên phá vỡ im lặng đáng sợ của căn phòng. Người phụ nữ ngồi trên ghế nhìn thấy tên người gọi khóe miệng càng nhếch lên nhiều hơn. Cô ta để mặc cho tiếng chuông reo cho đến khi nó tự tắt. Chuông điện thoại reo vài lần rồi im bặt, trả lại sự im lặng vốn có cho căn phòng hoang u ám này.

Vương Nhất Băng muốn phát điên, anh quả thật sắp phát điên vì giận dữ và lo lắng. Anh đã cho người tìm kiếm Vương Hàn Tuyết và Diệp Như Anh suốt cả đêm nhưng không có kết quả.

Mệt mỏi ngồi xuống ghế ở phòng khách của khách sạn, anh đưa tay day trán để lấy lại tỉnh táo. Anh đã suy nghĩ rất lâu, em gái anh có khả năng lớn là bị bắt cóc, cả đêm không hề có ai gọi đòi tiền chuộc nên anh đoán kẻ chủ mưu nhằm vào mục đích trả thù.

Trên thương trường kẻ thù của anh có vô số, nhưng kẻ có khả năng bắt người ngay trước mắt anh thì chỉ có một, là La Chí Tường – Giám đốc công ty La Thành, đối thủ lớn của công ty Nhất Thiên.

Anh và La Chí Tường không vừa mặt nhau từ hồi học trung học, nay lại là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, anh không sợ hắn ta dùng Hàn Tuyết để uy hiếp anh, anh chỉ sợ hắn làm Hàn Tuyết bị thương, nếu như thế thì cả đời anh sẽ không tha thứ cho mình.

“Tổng giám đốc, có phát hiện mới.” Một nhân viên công ty đến báo cáo với Vương Nhất Băng.

“Tìm được Hàn Tuyết rồi ư?” Vương Nhất Băng vội vàng bật dậy hỏi.

“Vẫn chưa tìm được cô ấy, nhưng em có tin liên quan đến Diệp Như Anh và công ty La Thành.” Anh nhân viên vừa nói vừa đưa tập tài liệu trong tay cho Vương Nhất Băng.

Trong phong bì là ảnh chụp Diệp Như Anh cùng La Chí Tường, hai người nhìn có vẻ thân thiết quá mức bạn bè. Còn có tài liệu chỉ rõ hai người trước kia từng là người yêu, tuy bây giờ đã chia tay nhưng thời gian gần đây rất hay gặp mặt.

“Nguồn tin này tin tưởng được chứ?” Vương Nhất Băng nhíu mày suy tư.

“Chắc chắn tin này là đúng, em đã cho điều tra kỹ rồi. Trưa nay Đức Việt đã gặp hai người họ lén lút gặp nhau, vì thấy nghi ngờ nên đã báo tin này cho em. Đây là kết quả em vừa nhận được. Tổng giám đốc, em gái anh và Diệp Như Anh cùng mất tích, điều này rất đáng nghi.”

Không cần nói tiếp Vương Nhất Băng cũng có thể hiểu được. La Thành dù có nhằm và Nhất Thiên cũng không cần bắt cả Diệp Như Anh, dù cô ấy có ở cùng lúc với Hàn Tuyết thì chỉ cần đánh ngất là được, hoàn toàn không cần đưa cô ấy đi theo, vì khả năng mang theo hai người sẽ dễ bị phát hiện hơn rất nhiều.

Giải thích hợp lí hiện nay có lẽ Diệp Như Anh chính là đồng bọn với La Chí Tường. Mặc dù không muốn tin cô gái thân thiết với Hàn Tuyết như thế lại là thủ phạm nhưng anh không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.

Trong khi mọi suy luận đều hướng đến Diệp Như Anh thì tại ngôi nhà hoang dưới chân núi, cô gái nhỏ khẽ “ưm” một tiếng rồi mở mắt, cơn đau đầu lập tức ập đến. Muốn đưa tay lên bóp trán nhưng cô phát hiện ra mình đang bị trói ở góc phòng, xung quanh toàn mùi ẩm mốc khó chịu.

“Tỉnh rồi sao?”

Tiếng nói quen thuộc vang bên tai, cô gái nhỏ quay lại rồi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng. Sao có thể là cô ấy?

Trần Tuấn Kiệt phóng xe rất chậm trên đường núi, anh không bỏ qua bất kỳ chỗ nào có thể tìm thấy Vương Hàn Tuyết. Lòng anh lo lắng bất an, nhưng anh buộc mình phải tỉnh táo, anh không được phép suy sụp, cô gái nhỏ của anh còn đang chờ anh tìm đến.

Anh vừa nhận được điện thoại của Vương Nhất Băng báo Diệp Như Anh có thể là người bắt Hàn Tuyết. Mặc dù cảm thấy bất ngờ nhưng anh vẫn nhờ bạn bè tìm kiếm Hàn Tuyết theo manh mối Diệp Như Anh.

Anh chỉ muốn mau chóng tìm thấy cô, thêm một giây là nỗi lo trong lòng anh lại lớn lên thêm một chút. Cô gái nhỏ anh nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, vậy mà bây giờ cô có lẽ đang chịu khổ ở một nới nào đó không trong tầm mắt của anh, nghĩ thôi cũng khiến anh đau đớn tột cùng. Anh nguyện đổi cả cuộc đời mình cho cô một đời bình an hạnh phúc.

Trước kia anh lặng lẽ tự mình sống trong thế giới tăm tối của mình, ngoại trừ người bạn thân từ nhỏ Hạ Vũ Minh anh không hề tiếp xúc với bất kỳ ai, cũng không cho ai tiếp xúc với thế giới của anh.

Anh cứ nghĩ mình sẽ sống như thế mãi cho đến khi một cô gái tên Vương Hàn Tuyết xuất hiện. Cô đột ngột xông vào thế giới mà anh tự phong bế cho mình, đuổi không đi, trốn không được.

Cô mang đến cho anh không gian mới tinh khiết và sạch sẽ, giống như cô, để anh cảm nhận được thứ ánh sáng vốn đã mất đi trong anh từ lâu, để anh một lần nữa có tình cảm, cảm xúc. Anh tự hứa phải bảo vệ cô suốt đời, bởi cô là mặt trời nhỏ của anh.

Trong phòng khách của khách sạn.

“Anh, em tin không phải do Như Anh làm, cô ấy và La Chí Tường chỉ là người yêu cũ, không thể chứng tỏ cô ấy là người của La Thành được.”

Vương Tử cố gắng thuyết phục Vương Nhất Băng, anh và Diệp Như Anh ở bên nhau thời gian không phải dài nhưng cũng không ngắn, đủ để anh hiểu con người cô ấy là thế nào.

“Anh cũng không nói chắc chắn là cô ấy làm, nhưng khi chưa tìm được tin tức của Hàn Tuyết thì anh không bỏ qua bất cứ ai được.”

Vương Tử còn chưa kịp nói gì thêm thì nhân viên Nhất Thiên đã đến cắt ngang câu chuyện.

“Tổng giám đốc, người của ta đã moi được thông tin từ Phạm Đàm rồi. Người của La Thành cài trong công ty ta không chỉ có hắn mà còn một người nữa.”

Vương Nhất Băng nhíu mày: “Là ai?”

“Chính là Phạm Lan Lan.”

“Phạm Lan Lan?”

“Anh, có khi nào Phạm Lan Lan mới là người bắt chị Hàn Tuyết không? Cô ta bắt cả Như Anh để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta?”

“Rất có thể, cậu mau đi điều tra Phạm Lan Lan. Xem cô ta hiện đang ở đâu.”

“Em đi ngay.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio