Bàn chân nhỏ bé bước chầm chậm dọc theo khuôn viên phía sau công ty, đôi tay nhỏ bé chạm vào những đóa hoa còn e ấp chưa nở hết, khuôn mặt hơi cúi bị mái tóc nâu vàng buông xõa che khuất một nửa, cô gái nhỏ bước đi một mình.
Ngồi xuống chiếc xích đu cạnh khóm hoa, cô gái nhỏ đưa tay vân vê vài lọn tóc của mình. Trong công ty không ngờ cũng có nơi lại yên tĩnh và đẹp đẽ đến thế.
Cô gái nhỏ khẽ đung đưa người theo nhịp xích đu, đôi môi nhấp nháy không âm thanh một giai điệu quen thuộc. Cô ngồi yên tĩnh, không gian yên tĩnh, cảnh vật yên tĩnh, một màn yên tĩnh nơi đây khiến cô thoải mái vô cùng.
Bầu trời mây trôi lững lờ, gió làm lay động cánh hoa bé nhỏ, có chiếc lá vàng rơi bay lượn trong gió, trước khi chạm đất còn xoay một vòng trên không trung, khuôn viên ngập tràn hương vị của hoa cỏ, thơm mát!
Khẽ nhắm mắt cảm nhận hơi thở của đất trời, đã lâu cô gái nhỏ không được một mình ngồi lặng nghe tiếng nhạc thiên nhiên, nhẹ nhàng mà sâu lắng!
Đôi mắt đang nhắm chợt mở ra khi nghe thấy tiếng động bên cạnh. Cô gái nhỏ ngẩng mặt nhìn sang phải, bắt gặp một đôi mắt to tròn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Diệp Như Anh thân hình uyển chuyển tiến gần đến cô gái nhỏ, đưa đôi mắt dò xét cô gái nhỏ một vòng rồi bĩu môi vẻ coi thường.
“Tưởng ai, hóa ra là người không biết xấu hổ bám riết lấy Tổng giám đốc Vương.” Diệp Như Anh cất cao giọng nói kiêu ngạo.
“Tôi cứ tưởng cô phải xinh đẹp thế nào chứ, nhìn gần cũng chẳng phải kiều diễm gì.” Diệp Như Anh hất mái tóc uốn quăn của mình.
Cô cực kì không thích cô gái trước mắt này. Cô ta chắc chắn là hồ ly tinh quyến rũ Tổng giám đốc Vương. Tổng giám đốc Vương là thần tượng của cô bao lâu nay, từ khi cô gái này xuất hiện, hình tượng lạnh lùng nghiêm túc của Tổng giám đốc liền bị phá vỡ.
Cô tức giận không phải do cô thích Tổng giám đốc, chẳng qua Tổng giám đốc chính là hình mẫu nam chính lý tưởng trong các cuốn tiểu thuyết tình yêu, cô thấy không vui khi hình mẫu ấy bị thay đổi.
Cô gái nhỏ thờ ơ đứng lên, vài chiếc lá vàng rơi từ trên áo xuống. Cô không hề để ý tới Diệp Như Anh, quay lưng lại với cô ta rồi bước đi. Diệp Như Anh tức giận giữ tay cô gái nhỏ.
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đó. Cô lại dám coi thường tôi? Cô đừng tưởng bây giờ Tổng giám đốc yêu thương mà ngang nhiên hống hách như thế, anh ấy rất nhanh sẽ chán ghét cô.”
Cô gái nhỏ cau mày quay lại nhìn vẻ mặt vì tức giận mà đỏ ửng của Diệp Như Anh, cô khó chịu hất tay cô ta ra khỏi người mình.
Diệp Như Anh đứng không vững ngã xuống nền cỏ xanh. Cô giận dữ đứng lên giơ tay tát cô gái nhỏ. Khi bàn tay Diệp Như Anh chỉ còn cách mặt cô gái nhỏ một centimet thì có một bàn tay khác giữ tay cô lại.
“Diệp Như Anh! Cô đang làm cái gì thế hả?” Lục Hạo Thiên giữ tay Diệp Như Anh đang định giáng xuống mặt cô gái nhỏ, anh lớn tiếng hỏi.
“Hừ! Anh nên hỏi cô gái bé nhỏ của anh đã làm gì tôi kìa.” Diệp Như Anh xoa bàn tay hơi đỏ lên vì bị nắm chặt, bất mãn nói.
“Cô ấy thì làm gì cô chứ?”
“Cô ta coi thường tôi, đẩy tôi ngã, vậy đủ để tôi đánh cô ta chưa?”
“Dù cô ấy có làm thế thật thì cô cũng không có quyền đánh cô ấy. Tôi cảnh cáo cô, cô mà động đến cô ấy thì cô không yên với tôi đâu.”
“Hứ! Anh đừng ở đó làm bộ anh hùng cứu mĩ nhân. Tốt hơn anh nên bảo Tổng giám đốc Vương dạy bảo cô ta không được coi thường người khác nữa đi.”
“Câu nói coi thường người khác nên dành cho cô mới đúng.”
Lục Hạo Thiên quay sang bên cạnh không thấy cô gái nhỏ đâu, nhìn về đằng sau đã thấy cô bỏ đi một quãng khá xa, anh liền đuổi theo cô.
“Này… Anh!” Diệp Như Anh tức giận dậm chân bình bịch, trước nay chưa hề bị mất mặt như thế, cô lại càng ghét cô gái kia hơn.
“Sao em có thể đứng yên cho cô ta bắt nạt thế chứ? Nếu anh không đến kịp thời thì em đã hứng trọn cái tát đó rồi.” Lục Hạo Thiên đi bên cạnh cô gái nhỏ cất lời trách mắng.
Cô gái nhỏ chầm chậm bước đi, cô chẳng hề để ý tới anh chàng đang nổi khùng kia. Chuyện xảy ra với Diệp Như Anh không hề được cô lưu trữ trong tâm trí, cô đã sớm quẳng chuyện đó vào lãng quên rồi.
Cô cúi đầu đếm từng nhịp chân bước, Lục Hạo Thiên thấy cô cúi đầu lại tưởng cô đang hối lỗi nên cũng không nói gì nữa.
Một đôi giày đen bóng xuất hiện trước tầm mắt, cô gái nhỏ ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt đầy mồ hôi của Trần Tuấn Kiệt.
“Sao không ở trong phòng nghỉ đi? Anh tìm em nãy giờ.” Trần Tuấn Kiệt bước đến gần cô gái nhỏ, lấy chiếc lá nhỏ trên vai cô xuống.
Cô gái nhỏ đưa tay lau mồ hôi cho anh, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh rồi đi về phía trước. Trần Tuấn Kiệt mỉm cười để mặc cô cầm tay anh dẫn đi. Chỉ cần được đi bên cạnh cô, dù cô có đến chân trời hay góc bể anh cũng nguyện đi theo.
Lục Hạo Thiên hướng đôi mắt bất mãn nhìn một màn tình cảm của hai người. Anh giúp cô tránh một cái tát của Diệp Như Anh, cô chẳng hề để ý. Trần Tuấn Kiệt chỉ vừa tới cô đã ôn nhu lau mồ hôi cho cậu ta như vậy. Cô cũng thật phân biệt đối xử quá rồi.