Giữa tháng bảy, sau mười hai giờ thời tiết vô cùng nóng nực. Nhưng cho dù là vậy thì cũng không thể ngăn cản mọi người ra ngoài ăn nhậu chơi bời, thành phố phồn hoa vẫn ồn áo náo nhiệt.
Chỉ có một góc phố cổ trong thành thị là yên lặng hơn.
Cuộc sống ở nơi này đa số là thong thả như người gì, hoặc là ngày nào cũng bận rộn không thôi, họ dốc sức làm việc ở những tòa nhà cao tầng nơi thành phố xa hoa này.
Gia đình Giang Âm là cuộc sống tràn đầy không khí gia đình.
Mà lúc này, Giang Âm đang ngồi bên cửa sổ phát ngốc.
Cô không biết tại sao mà vừa mở mắt ra lại là mùa hè nóng bức, hơn nữa còn vô cùng khỏe mạnh ngồi ở bàn học bên cạnh cửa sổ.
Rõ ràng một giây trước cô còn đang xảy ra tai nạn ở đêm đông rét lạnh, cảm giác đau đớn trong khoảnh khắc kia như vẫn còn ở đây khiến cô sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô giật nhẹ ngón tay đã tê mỏi, mở điện thoại ra, rồi vào phần lịch. Hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào ngày tháng đang hiển thị, ngón tay đang cầm điện thoại vì dùng sức mà trắng bệch.
Sau khi xác nhận mấy lần, lực trên tay cô cũng thả lỏng, đôi môi đang cắn chặt cũng chậm rãi cong lên. Khuôn mặt đang căng thẳng cũng dần hiện ra ý cười nhè nhẹ.
Bây giờ cô có thể khẳng định một điều, đó là, cô đã sống lại!
Trở về năm mười bảy tuổi.
Giang Âm không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này là như thế nào, vừa sợ hãi lại mang theo chút may mắn.
Sợ hãi vì lỡ đâu đây chỉ là một giấc mơ?
Lại cảm thấy may mắn vì mình có thể trở về trước khi mà ba bị lừa tiền, trở về khi mà mẹ còn đang mạnh khỏe.
Ba Giang là người thành thật, nhân duyên cũng không tồi. Cũng vì nguyên nhân ấy mà trước đây vay tiền để chữa bệnh cho ba Giang thì mấy người kia cũng không đòi nợ, mà chỉ cần đúng hạn đưa tiền là được.
Nếu không phải do bị lừa, dựa và hai người ba mẹ Giang thì vẫn có thể gánh vác được chi tiêu hằng ngày.
Cô nghĩ cần phải khiến ba bỏ suy nghĩ muốn vay tiền ngân hàng để đầu tư. Chỉ cần có thể ngăn được chuyện đó xảy ra thì nhất định cuộc sống sẽ không vất vả như đời trước.
“Âm Âm, con ở nhà không? Mẹ mua hạt dẻ rang đường con thích nhất này.”
Mẹ Giang đã tan làm, thuận tay đặt chìa khóa lên cửa tủ giày, sau đó xách đồ đi vào phòng bếp.
“Mẹ ơi.”
Nghe được tiếng của con gái, Đinh Thanh xoay người nhìn Giang Âm đang đứng ở cửa phòng bếp, vẫy vẫy tay, trêu ghẹo:
“Có ăn thì đến nhanh thế.”
Sau đó bà ấy lấy một túi đồ ăn nhỏ đưa cho Giang Âm:
“Hạt dẻ rang đường của con.”
Giang Âm mỉm cười, nhận lấy, nói:
“Con cảm ơn mẹ.”
Đinh Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái tràn đầy ý cười thì tríu mến đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Giang Âm:bg-ssp-{height:px}
“Ra phòng khách ăn đi, mẹ còn phải làm cơm.”
Mẹ dịu dàng như vậy không khỏi khiến sống mũi Giang Âm đau xót, cũng giúp cho cảm giác được sống lại của cô càng thêm chân thật.
“Mẹ ơi, con rất yêu mẹ.”
Hốc mắt Giang Âm đỏ ửng, cô đứng dậy, ôm lấy Đinh Thanh.
Đột nhiên được con gái bày tỏ tình cảm, Giang Âm ngẩn người, chớp mắt một cái, sau đó lập tức phản ứng lại, ôm lấy con gái, nói:
“Mẹ cũng rất yêu con.”
Nhẹ nhàng vỗ bả vai gầy yếu của cô, bà nói:
“Lớn như vậy rồi mà còn làm nũng, mau đi ra ngoài đi, ba con sắp về rồi đấy.”
“Con mặc kệ, cho dù con sáu mươi tuổi cũng vẫn làm nũng với mẹ.”
Giang Âm lau giọt nước mắt đi rồi mới buông mẹ ra.
“Được rồi, sáu mươi tuổi mà còn làm nũng, không biết xấu hổ. Ra ngoài đi, con ở đây chỉ làm vướng chân vướng tay thôi.”
Bị mẹ đuổi ra khỏi phòng bếp, Giang Âm đành phải cầm hạt dẻ rang đường ra phòng khách.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, Giang Âm ngồi nói chuyện với Giang Minh Sinh một hồi rồi đứng dậy về phòng mình.
Sau khi tắm rửa xong, Giang Âm nằm lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Sau khi trải qua nhiều công việc vất vẻ để kiếm tiền lo cho cuộc sống, mỗi ngày thức khuya dậy sớm đột nhiên lại trở nên nhàn nhã khiến Giang Âm chưa thể quen được. Cô tính toán trước khi khai giảng sẽ tìm việc để làm thêm.
Tuy rằng cô tin tưởng bản thân có thể ngăn cản ba mình không bị lừa nữa, nhưng hiện tại tâm lý của cô là hai mươi hai tuổi, vậy mà còn ngửa tay xin tiền ba mẹ thì cô cảm thấy có hơi xấu hổ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Âm bị tiếng đập cửa của Đinh Thanh đánh thức.
“Âm Âm, hôm nay con đi đón em trai ở nhà bà ngoại về nhé?”
“Con biết rồi mẹ.”
Giang Âm nhắm mắt trở mình, giọng nói mềm mại hơi khàn khàn, vô cùng dễ nghe.
“Mẹ đi làm đây, bữa sáng mẹ để trên bàn, con dậy rồi ăn nhé.”
Sau khi nghe tiếng trả lời của Giang Âm rồi, Đinh Thanh không nói gì nữa, dặn dò con gái xong xuôi thì vội vàng đi làm.
Tiếng cửa đóng lại cũng đuổi đi chút buồn ngủ cuối cùng của Giang Âm. Cô mở mắt, ngồi trên giường, vén mái tóc lên rồi xoay người xuống giường để đi vào nhà vệ sinh.
Sửa soạn xong xuôi rồi, Giang Âm ngồi ăn bữa sáng, trong lòng thì sắp xếp hành trình ngày hôm nay.
Một lát nữa sẽ ra ngoài xem có việc gì để làm thêm không, sau đó buổi chiều sẽ đi đón em trai Giang Nhạc ở nhà bà ngoại.
Ăn bữa sáng xong, Giang Âm về phòng thay một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, phối cùng một chiếc chân váy màu trắng, vạt áo nhét vào trong váy, lộ ra vòng eo thon nhỏ dùng một tay cũng có thể ôm được. Làn váy trên đầu gối một chút, càng làm nổi bật đôi chân trắng nõn thẳng tắp của cô. Sau khi chắc chắn quần áo không có vấn đề gì, cô đi đôi giày màu trắng vào rồi đi ra khỏi nhà.