Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

chương 30: chồng ơi, ôm em đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những kỹ năng cô có bây giờ đều là do Trần Thanh dạy, cho nên cô biết rõ làm như thế nào để anh có thể thoải mái được.

Giọng nói của thiếu niên vì nhiễm tình dục trở nên khàn khàn gợi cảm, Giang Âm chỉ cảm thấy dây thần kinh và xương sống của mình đều bị một dòng điện chạy qua. Vốn dĩ huyệt nhỏ đã ướt lại tuôn ra thêm một dòng nước mới, làm ướt quần lót của cô.

Trần Thanh hơi ngẩng đầu, cảm nhận được khoái cảm tê dại, cuối cùng cũng không nhịn được, bàn tay to lớn đè gáy của Giang Âm lại, điên cuồng chọc vào rút ra gậy tht trong miệng cô.

Mùi vị dâm đãng của gậy tht tràn ngập trong khứu giác của Giang Âm. Hai tay cô bóp chặt cơ bắp đang căng lên ở đùi của Trần Thanh, càng thuận tiện cho anh hành động.

Cuối cùng, miệng của Giang Âm mỏi rồi, cô dùng đầu lưỡi liếm lên mã mắt của anh, tựa như là trong nháy mắt, gậy tht lớn nảy lên mấy cái, run rẩy rồi bắn ra.

Tinh dịch đặc sệt được bắn trong khoảng nửa phút, rót đầy toàn bộ khoang miệng của Giang Âm, còn có không ít chảy dọc theo khóe miệng của cô, hình ảnh dâm đãng vô cùng.

Cô không chê mà trực tiếp nuốt hết tinh dịch xuống, thậm chí còn liếm liếm môi chưa đã thèm, khiến cho ánh mắt vừa sáng lên một chút của Trần Thanh lại tối sầm xuống.

Một tay anh kéo cô gái nhỏ tới bên người mình, áp cô lên sô pha, ngón tay chui vào trong quần áo của cô, sờ tới sau lưng cô rồi cởi bỏ nội y. Tiếp đó anh vén áo của cô lên, cúi đầu ngậm lấy một quả cherry, âm thanh liếm mút khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà nhẹ nhàng cởi quần của cô ra, xoa nhẹ lên hoa huyt ướt át của cô. Sau khi cảm nhận được cô đã đủ ướt, ngón trỏ không chút do dự mà cắm vào. Dần dần, tốc độ ra vào ngày càng nhanh, cũng ngày càng dùng sức hơn. Tiếng nước phát ra bị âm thanh của bộ phim lấn át nên không nghe thấy rõ ràng, cơ mà như vậy lại càng kích thích hơn.

Thịt mềm trong huyệt nhỏ bị đâm chọc, Giang Âm cắn ngón tay của mình, không dám để bật ra tiếng rên rỉ, chỉ có thể nhẹ nhàng nức nở.

Thiếu niên lại không để yên cho cô như vậy, đầu lưới nóng ẩm liếm vành tai cô, thở dốc bên tai cô, nói:

“Em yêu… Em thật chặt… Nước cũng rất nhiều… Ừm… Ngón tay của chồng sắp bị em kẹp gãy rồi.”

Giang Âm tức giận cắn lên xương quai xanh đang lộ ra bên ngoài của anh, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở và thở dốc, hoa huyt hồng phấn mạnh mẽ co rút, bỗng nhiên phun ra một dòng chất lỏng nóng bỏng…

Chờ Giang Âm cao trào xong, Trần Thanh thuần thục mặc lại quần áo cho cô. Sau đó lấy áo khoác của mình cuốn cô gái nhỏ mơ màng sắp ngủ vào, cúi đầu hôn lên trán cô, rồi bế ngang cô lên, đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trần Thanh ăn mặc chỉnh tề nghiêng người ngồi ở mép giường, ánh mắt yêu chiếc nhìn cô gái vẫn đang ngủ say.bg-ssp-{height:px}

Cô gái trên giường nằm nghiêng, vẫn luôn duy trì tư thế dựa vào ngực anh.

Hàng lông mi dài như cánh bướm, đôi môi anh đào hơi chu lên, khiến người ta chỉ muốn âu yếm. Có lẽ cô đnag đắm chìm trong mộng đẹp, đến khóe miệng cũng cong lên.

Lúc Giang Âm ngủ cũng toát lên một vẻ đáng yêu khác.

Nhìn được một lúc lâu, Trần Thanh nhìn đồng hồ trên tay, sau đó cúi người xuống, hôn lên chiếc mũi của cô, nói:

“Dậy thôi, chẳng phải tối hôm qua em nói muốn đi Sơn Trà Lĩnh sao?”

Giang Âm bị đánh thức, lắc lắc đầu, tránh khỏi tay của anh, hàng lông mi rung động một chút, sau đó đôi mắt mở ra, nhìn chằm chằm trần nhà.

Một lát sau, cô gái nhỏ hoàn toàn tỉnh táo, xoay người cọ cọ lên người Trần Thanh, đưa tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, giọng nói vừa tỉnh ngủ rất dễ thương:

“Chồng ơi, ôm em đi…”

Sao Trần Thanh có thể từ chối yêu cầu của cô được. Hai tay xuyên qua nách cô, dùng sức ôm cô lên người mình. Một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, sau đó vừa nói chuyện vừa đứng lên, sờ lên mái tóc dài mềm mại của cô:

“Anh ôm em đi rửa mặt nhé, được không?”

Hai chân Giang Âm quắp vào eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh, gật đầu.

Đi đến trước bồn rửa mặt, Trần Thanh đặt Giang Âm xuống, để cô dẫm lên giày mình, rồi lấy kem đánh răng cho bàn chải đã thấm ướt của cô, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói:

“Ngoan, há miệng nào.”

Giang Âm ngoan ngoãn phối hợp với anh. Chỉ chốc lát sau đã rửa mặt xong xuôi. Trần Thanh lại ôm cô trở về phòng ngủ, lấy một bộ quần áo trong tủ quần áo ra cho cô, mặc cho cô xong rồi thì đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ của cô, nói:

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, lại đây ăn bữa sáng, ăn xong rồi thì anh đưa em đi Sơn Trà Lĩnh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio