Giang Âm bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm đến mức đỏ bừng mặt, cúi đầu xấu hổ gọi anh:
“Trần Thanh?”
Anh trả lời, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nóng bừng của cô, cười khẽ:
“Anh không biết, nhưng đời này chỉ có em.”
Cổ của Giang Âm cũng bắt đầu phiếm hồng, cô ghé vào vai Trần Thanh, bắt đầu giả chết.
Tại soa trước kia cô không biết chàng trai này lại trêu người như vậy chứ?
Thật sự là quá phạm quy!
Trần Thanh thấy hành động này của cô quá đáng yêu, anh bật cườ thành tiếng, hai tay càng ôm chặt cô hơn.
Nghĩ lại chuyện vụ tai nạn xe cộ mà cô nói.
Đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng khó nắm bắt, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười lạnh.
Ồ…
Không kiềm chế được nữa à?
...
Thành tích thi lần hai được công bố.
Có người vui vẻ, có người buồn bã.
Vui nhất là Lưu Ngụy của lớp văn một, bởi vì chín mươi phần trăm học sinh lớp của ông ấy đều đặt một chân vào trường đại học rồi.
Mà người buồn nhất lúc này đổi thành chủ nhiệm lớp khoa học tự nhiên một, Chu Tuấn.
Lúc này, lớp khoa học tự nhiên vô cùng im lặng, toàn bộ lớp học đều bị bao trùm bầu bởi không khí ngột ngạt. Ngoại trừ mấy người Trần Thanh ra thì những học sinh còn lại đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sắc mặt Chu Tuấn xanh lét đứng trên bục giảng, ông ấy bị thành tích kiểm tra lần này của đám học sinh chọc cho tức giận vô cùng.
Ngày màu đông, nhiệt độ trong phòng học không quá cao, nhưng mái tóc thưa thớt lại ướt nhẹp, dinh dính trên đầu.
Khiến cho đám học sinh phía dưới nhịn cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Rầm…
Chu Tuấn đập mạnh lên bàn, ngón trỏ chỉ vào đám học sinh phía dưới, giọng nói tức giận vang cả phòng học:
“Nhìn thành tích kiểm tra của mấy người đi! Mấy lớp số hai còn có thành tích cao hơn đấy! Tôi thấy ấ à, mấy người trực tiếp chuyển xuống lớp số hai học đi! Đề bài đơn giản như vậy, chẳng khác gì những bài mà mấy người làm bình thường trên lớp, cũng làm không ít rồi nhỉ? Tôi trăm lần, nghìn lần cũng không nghĩ tới…”
Nước miếng bay tứ tung, răn dạy hơn nửa giờ, cuối cùng giọng nói nghiêm khắc của Chu Tuấn cũng dịu xuống một chút. Hai tay ông ấy chống bàn, nửa nói giỡn:
“Hừ! Lát nữa tới giờ nghỉ trưa, thành tích như vậy, tôi xem các anh các chị về nhà đối mặt với ba mẹ như thế nào!”
Các bạn học: “…” Quá độc rồi!
Chuông tan học vang lên, Chu Tuấn chắp tay sau lưng rời đi.
Phòng học yên tĩnh trở nên ồn ào trong nháy mắt, các bạn học dần dần đi ra khỏi lớp học.bg-ssp-{height:px}
Hứa Trạm trơ mắt nhìn Trần Thanh dịu dàng nắm tay Giang Âm biến mất ở cửa lớp, vẻ mặt cậu ta buồn bực.
Tại sao cậu ta lại không có bạn gái nhỉ?
Cậu cũng muốn yêu đương mà…
Thở ngăn than dài quay đầu lại, gào lên với Kỷ Hoài Niên đang ngồi chơi game:
“Anh Niên, chúng ta đi tiệm net chơi game đi?”
“Không đi.”
Kỷ Hoài Niên không thèm ngẩng đầu lên.
“Đi đi mà, tôi đã hẹn mấy em gái bên lớp hai rồi, còn có cả hoa khôi lớp ấy nữa. Chẳng lẽ cậu không muốn thoát khỏi cảnh cô đơn à? Không muốn giống anh Thanh yêu đương ngọt ngào hả?”
Kỷ Hoài Niên ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, không chút để ý, nói:
“Tôi không cần, anh trai cậu có rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy, hai tay đút vào túi, chậm rãi đi ra ngoài.
Hoàn toàn không để ý tới Hứa Trạm đang nổi giận ở phía sau.
Trên sân thượng của trường cấp ba thành phố Nam, Mạnh Liên Y ôm hộp cơm màu trắng trong tay, đi tới một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, cẩn thận nhìn thiếu niên dáng vẻ lười biếng đang nhắm mắt ở chiếc ghế dài khác.
Thiếu biên mặc chiếc áo khoác màu đen, áo sơ mi bên trong được cài cúc không hề cẩu thả, trên chân đeo một đôi giày thể thảo màu trắng phiên bản giới hạn. Rõ ràng chỉ là hai màu đen trắng phối hợp nhưng lại khiến người ta có cảm giác ưu nhã, hòa hợp.
Mạnh Liên Y lấy lại tinh thần, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Kỷ Hoài Niên, ăn cơm…”
Nửa ngày không thấy có tiếng trả lời, Mạnh Liên Y ngẩng đầu nhìn về phía anh, đột nhiên cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên rất đẹp, con ngươi sáng ngời, khi nhìn chăm chú một người như có nhu tình nhè nhẹ.
Mạnh Liên Y cuống quít dời tầm mắt, ánh mắt mông lung, nói:
“Còn không ăn thì sẽ nguội đó.”
Đối với dáng vẻ hoảng loạn này của cô, Kỷ Hoài Niên rất vừa lòng. Ngón tay thon dài của anh cởi một chiếc cút áo sơ mi, sau đó cầm lấy đôi đũa, chậm rãi ăn.
Mạnh Liên Y trộm liếc nhìn anh, há miệng thở dốc, vẻ mặt như có chút do dự.
Lần trước ở hẻm nhỏ hôn trộm anh xong không chạy thoát, cô bị Kỷ Hoài Niên bắt phụ trách cơm trưa một tháng của anh.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Cô muốn hỏi, có thể tiếp tục đưa cơm cho anh nữa hay không?
Chờ anh ăn cơm xong, đặt đôi đũa xuống, Mạnh Liên Y chậm chạp thu dọn chén đũa xong xuôi. Cô cúi đầu, liếc mắt nhanh mọit cái, rồi lấy hết can đảm, hỏi:
“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, tớ…” Ngày mai có thể tiếp tục giúp cậu chuẩn bị bữa trưa không?