Tiết cuối cùng trước khi tan học của ngày thứ sáu là tiết tự học.
Chủ nhiệm lớp Lưu Ngụy nhân cơ hội này phát một số bài tập toán để học sinh làm.
Sau khi các bạn học than trời kêu đất một lúc thì bắt đầu tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.
Chỉ chốc lát sau, lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng ngòi bút tiếp xúc mặt giấy mà thôi.
Các bạn học xung quanh đều chăm chú làm bài, chỉ riêng Giang Âm là thất thần.
Cô nhớ rõ một chuyện, ngày hôm nay, ba sẽ nói chuyện muốn cho vay với mẹ.
Nên nói như thế nào để khuyên ba nhỉ?
Giang Âm nôn nóng, ngón tay đang cầm bút trở nên trắng bệch.
“Sao lại thất thần thế bé cưng của tớ, cậu mau làm bài đi, lát nữa phải nộp rồi đấy.”
Vễ Vãn Vãn nhỏ giọng nhắc nhở Giang Âm đã bất động nửa ngày.
Giang Âm giật mình, nghiêng đầu mỉm cười nói cảm ơn với Vệ Vãn Vãn, sau đó cúi đầu bắt đầu làm đề.
Chuông tan học vang lên, Lưu Ngụy bảo tổ trưởng thu bài lại, mở miệng dặn dò học sinh phải chú ý an toàn, sau đó vẫy vẫy tay, ý nói có thể tan học rồi.
Giang Âm đã thu dọn xong mọi thứ, nói tạm biệt với Vệ Vãn Vãn xong rồi vội vàng chạy đi.
Năm giờ rưỡi tan học, lúc này đang là giờ cao điểm, đến khi Giang Âm về đến nhà đã là bảy giờ tối.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
Nghe thấy giọng nói của con gái, động tác trên tay Đinh Thanh vẫn không dừng lại, nói:
“Mẹ mua dâu tây đấy, để ở trong tủ lạnh, con rửa rồi ăn đi.”
Giang Âm trả lời một tiếng rồi đi vào phòng bỏ cặp sách xuống, sau đó lấy dâu tây trong tủ lạnh ra, đi tới bên cạnh Đinh Thanh, mở vòi nữa, chậm rãi rửa.
Cô ngẩng đầu nhìn Đinh Thanh đang bận rộn, muốn nói lại thôi. Một lúc sau, Giang Âm liếm liếm môi, nói:
“Mẹ ơi, trường con có một học sinh khổ lắm.”
“Làm sao thế?”
“Con nghe các bạn nói, ba của bạn học kia muốn mở cửa hàng buôn bán, mang nhà đi thế chấp để vay ngân hàng. Sau đó lại có kẻ lừa đảo nói muốn hợp tác cùng. Chỉ là sau đó lại cuỗng hết tiền của ba bạn học kia đi.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ có sự kinh ngạc, Giang Âm cảm thấy biện pháp này không tồi, cho nên càng say mê bịa ra phần sau:
“Vâng ạ, nhà của bạn học kia không còn tiền nữa, nhà cũng bị tịch thu rồi. Bây giờ chẳng có tiền đóng học phí, đang chuẩn bị thôi học.”
“Vậy thì đứa trẻ kia cũng thật đáng thương.”bg-ssp-{height:px}
Đinh Thanh lắc đầu, nói:
“Chỉ trách người lớn không biết nhìn người, đáng tiếc haiz…”
Biết mẹ đã tin câu chuyện của mình bịa ra rồi, Giang Âm thầm vỗ vỗ ngực. Cô bưng dâu tây đã rửa xong rồi lấy một quả đút cho Đinh Thanh đang nấu cơm:
“Vâng, cho nên con mới nói cậu ấy thật khổ mà.”
Hơn mười giờ tối ba Giang mới về nhà. Có lẽ là do ông ấy uống rượu, cho nên tiếng Đinh Thanh giáo huấn Giang Minh Sinh cũng cao hơn ngày thường, Giang Âm ngồi trong phòng tranh thủ ôn tập cũng nghe vô cùng rõ ràng.
“Không phải là do hôm nay anh vui vẻ sao vợ? Cho nên anh mới uống mấy chén, không nhiều lắm, không nhiều lắm.”
“Vui vẻ cái gì mà vui vẻ? Sức khỏe anh như nào anh còn không biết hả?”
“Anh biết rồi, lần sau sẽ không uống nữa.”
Mặc dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng ba Giang vẫn vô cùng yêu chiều Đinh Thanh, mọi việc đều nghe lời vợ.
“Anh còn muốn có lần sau à Giang Minh Sinh? Em nói cho anh biết, lần sau anh còn không quan tâm đến sức khỏe của mình mà uống rượu thì đừng có về nhà nữa!”
“Được được được, anh biết rồi vợ. Em đừng giận nữa, anh có chuyện muốn nói với em.”
Giang Minh Sinh vỗ vỗ Đinh Thanh để bà bớt giận, sau đó kéo bà ngồi xuống bên cạnh mới tiếp tục nói:
“Hôm nay anh quen một người qua đồng nghiệp, nói chuyện với anh ta cũng không tồi. Vốn dĩ anh ta đang chuẩn bị làm ăn buôn bán, vừa nghe thấy nhà chúng ta cũng trong tình huống ấy nên muốn hợp tác với mình. Mà mình làm buôn bán cũng kiếm được nhiều tiền, trả nợ cũng sẽ nhanh hơn, đúng không? Anh định sẽ đến ngân hàng vay vốn rồi làm với người đó. Em cảm thấy thế nào, vợ?”
“Em cảm thấy không đáng tin đâu.”
Nếu là bình thường thì Đinh Thanh sẽ ủng hộ trăm phần trăm. Chỉ là ban nãy nghe con gái nói chuyện, hơn nữa nghĩ thế nào cũng thấy tình huống có hơi giống nhau.
Nghĩ đến đây bà hoảng hốt, nói không chừng còn là cùng một đám người.
“Mới quen một ngày mà anh đã muốn bỏ tiền ra cùng làm ăn buôn bán với người ta à? Anh hiểu biết gì về anh ta không? Uống chút rượu vào thì nghe người ta lừa đối.” Đinh Thanh giơ tay nhéo tai chồng mình.
Biết chồng mình là người thành thật, không có đề phòng người ngoài, bà cảm thấy hơi đau đầu, khẽ thở dài, sau đó kể lại câu chuyện mà Giang Âm nói cho Giang Minh Sinh nghe.
Nghe Đinh Thanh nói xong lý do, Giang Minh Sinh lập tức chẳng còn hứng thú nữa. Ông ấy nhéo nhéo tay của vợ, trong lòng tính toán ngày mai sẽ tìm thời gian từ chối người kia.
Giang Âm ghé lên cửa nghe lén, nghe thấy ba đã từ bỏ thì lập tức nhẹ thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng mỉm cười.
Cùng lúc Giang Âm đang vui vẻ thì ở một nơi khác, người đó lại chẳng vui vẻ gì cả.
Thiếu niên cao lớn anh tuấn dựa vào ban công ở phòng ngủ, hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh. Đầu ngón tay hơi lóe sáng, qua màn khói mông lung, có thể nhìn thấy sườn mặt trắng nõn và yết hầu gợi cảm.
Tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, hàng lông mày nhíu lại, hút một ngụm thuốc lá.
Điếu thuốc này khiến cho tâm trạng phiền muộn của anh vơi đi đôi chút.
Chiều nay khi anh vừa ra khỏi cổng trường thì phát hiện ra người vốn dĩ đứng dưới gốc cây lại chẳng thấy đâu.