Sau khi nghe tin Duy Anh bị thương,
Ông Phú và vợ cũng lập tức tới thăm, chuyển cậu tới một khoa chuyên mắt của bệnh viện tư lớn nhất nhì thủ đô.
Nói thế nào, cũng là do người ta gửi gắm. Vậy mà lại bị như vậy, sao có thể không có phần áy náy đây?
Thế nhưng mà Duy Anh khi vừa tỉnh, việc đầu tiên lại là xin ông bà đừng có nói chuyện này về quê.
Bởi lẽ, cậu còn lo lắng người bà đã già cả của mình chịu không nổi, bố mình cũng không thể nào lên chăm sóc cậu được.
Vỗ vỗ bàn tay gầy gò của cậu, ông Phú có chút mềm lòng, hứa:
- Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Bác sẽ không nói với bố con. Con cũng yên tâm, bác đã nói chuyện với bác sĩ ở đây rồi, có thể sau này mắt sẽ hơi yếu hơn một chút, nhưng tuyệt đối bằng mọi cách con không lo không nhìn thấy được,.
- Dạ.
Sau đó khó hiểu mà nhìn sang thằng con trai to lớn cao hơn mình một cái đầu kia cứ nhìn chằm chặp vào bàn tay Duy Anh mình đang vỗ:
- Còn nhìn cái gì vậy?
- Bố bỏ tay em ấy ra đi, cầm gì mà cầm.
- Hả?
Đặng Hải chép miệng:
- Ở đây có con rồi, bố không phải lo. Thôi thôi bố về đi.
- ??!! Cái thằng này?!
Ông Phú tức muốn chết với nó, thế nhưng mà dẫu thế nào cũng là con mình dứt ruột đẻ ra, nó thô thiển như vậy chắc chắn là bị sai ở khâu giáo dục nào đó, liền lắc đầu mà rời đi.
Con với chả cái. Không biết nó giống ai.
=======
Buổi chiều,
Đặng Hải ngồi tiu nghỉu trên hành lang.
Cậu không phải buồn vì sáng nay mới bị bố mắng, bởi nếu thế mà buồn thì có lẽ cả đời cậu đem cái “ buồn” đó chiên ăn cũng khỏi lo chết đói.
Thứ cậu buồn, chính là thái độ khác lạ của Duy Anh.
Năm hôm rồi,
Thế nhưng ngoại trừ hôm đầu tiên còn đau đớn, còn mê man, Duy Anh liên tục quờ tay tìm kiếm cậu.
Có những lúc ngủ chôn trong lòng cậu còn túm chặt một vạt áo tới nhăn nhúm không nỡ rời ra..
Gọi tên cậu đến hốt hoảng,
Nói.. những lời yêu thương, đến nghẹn ngào.
Khiến cậu nghĩ rằng đây đúng như một giấc mơ
Lời yêu có, lo sợ có,
Cũng tha thiết mong cậu đừng rời khỏi.
Đặng Hải cảm giác như tội lỗi chất chồng.. bởi vì một phút giây nào đó, cậu lại nghĩ rằng, nếu em cứ mê man như thế, lại có thể được nghe những lời rủ rỉ ngọt ngào tựa đường tựa mật thế này..
Anh quá ích kỷ rồi… lại muốn em mê man nhiều hơn chút.
Thế nhưng khi đôi mày Duy Anh cau lại vì đau quá.. cậu lại muốn tự vả vào mặt mình, sao có thể ước mơ cái kiểu đó?.
Cậu vừa muốn Duy Anh thật nhanh tỉnh lại, lại vừa muốn được nghe những lời chân tâm thật lòng như thế. Thật khó mà.
Những cô gái trước, mỗi khi cậu tặng quà, mỗi khi cậu nhắn tin, có lẽ một ngày hơn mười lần được nghe tiếng yêu anh, lại chẳng thấy rung động xuyến xao gì nhiều,
Vậy mà, bao nhiêu ngày tháng trôi qua, giờ đây xúc động được nghe một lần run rẩy nhỏ nhẹ, lại khiến cậu thực sự thấu hiểu được, cái gì mới là thật lòng thật dạ rung động.
Lời nói yêu đương dẫu nhiều, cũng chẳng qua chỉ là đầu môi hời hợt. Có yêu nhau hay không, lúc mơ tới sảng đi, vẫn còn muốn gọi tên người, ấy mới là thứ quý giá biết bao nhiêu.
Thế nhưng,
Từ sau khi Duy Anh tỉnh táo lại hoàn toàn.
Cậu, không ôm anh nữa, luôn quay mặt hướng vào phía trong..
Thậm chí ngay trưa nay, Duy Anh tự mình mò mẫm trong bóng tối mà trở vào nhà vệ sinh, nôn thốc tháo chút cháo thịt bằm mới ăn được.
Mà.. không gọi cậu đang mải miết ngủ trên sofa gần đó.
Đến khi tiếng ngã vang lên, Đặng Hải mới giật mình nhào tới, Duy Anh đã có phần như kiệt sức.
Cậu hận mình chết đi được, lại lăn ra ngủ khi đang chăm em ấy như thế..
Cổ họng và dạ dày, thậm chí là cả phổi, đều đã bị tổn thương do hít phải khí cay mạnh, khiến cho Duy Anh chẳng ăn nổi thứ gì, khó khăn lắm mới ép được chút ít vậy mà,…
Đặng Hải xót một,
Thế nhưng khi Duy Anh đẩy đôi tay cậu ra, Đặng Hải mới thực sự là xót tới mười lần, trăm lần….
Tại sao… lại như vậy?
Em ấy đã nói.. cũng yêu mình.
Còn siết chặt tay mình, bám lấy vai áo…
Nhưng từ khi tỉnh táo lại, lại không nói thêm một từ một chữ, lại tránh né vòng tay cậu ôm tới, lại quay đầu đi để nụ hôn trên môi cậu phải dừng lại giữa không gian.
- -----
- Anh Hải!
Tiếng gọi lớn khiến Đặng Hải đang chìm trong suy nghĩ bỗng giật mình.
Thụy Anh?
Thụy Anh.. tới?
Sao cô nàng lại ở đây?
Còn chưa kịp đoán ý, Thụy Anh đã giơ ra một giỏ hoa quả:
- Em nghe anh Kiên nói bé.. cùng phòng anh bị tai nạn, nên đến thăm.
- À.. ừ. Cảm ơn em.
- Em có thể vào trong không?
- Em ấy đang ngủ.
- Vậy ạ?
Thụy Anh tỏ vẻ tiếc nuối, đặt giỏ hoa quả lên đùi, ngồi xuống bên cạnh Đặng Hải, một lúc mới mở lời:
- Em ấy đang ngủ, vậy.. mình xuống canten nói chuyện một lát được không?
Nghĩ tới cảnh Duy Anh bị ngã trong nhà tắm hôm nay, bàn tay cắm ống truyền còn bật máu, Đặng Hải cậu đừng có nói chuyện tới việc đi uống nước nôi gì đó. Đến cả đi tắm cũng muốn tiết kiệm thời gian nữa. liền dứt khoát từ chối:
- Không được. bg-ssp-{height:px}
Thụy Anh ơi thoáng hụt hẫng nhưng trên khuôn mặt lại tỏ ra bình thản.
Đặng Hải làm sao cắt cũng không cắt được cô nàng, là bởi vì cô nàng quá thông minh và điềm tĩnh. Không khi nào nháo loạn, nếu có rủ đi uống café thì cũng chỉ lấy tư cách bạn bè. Đặng Hải là đàn ông, lại còn là một cái đàn ông trượng nghĩa. Làm sao cũng không có cớ mà đuổi mắng hay đại khái thế được.
- Em nghĩ là… thực sự.. em biết anh thích cậu ấy..
- Nhưng mà, anh có từng nghĩ qua, dẫu sao cậu ấy cũng là đàn ông.
- Với lại – Thụy Anh suy đoán dò ý – Em nghe nói, cậu ấy bị xịt hơi cay, có thể sau này thị lực suy giảm nghiêm trọng, vừa đeo kính, lại vừa bị bỏng vùng mặt.. chắc là.. sẽ để lại sẹo?
Đặng Hải nhíu mày:
- Em có ý gì?
Thụy Anh vẫn tỏ ra rất điềm đạm:
- Em nói thật, em đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể nào quên được anh.
- ….
- Em thực sự rất thích anh. Đặng Hải. Vì thế..
Lại im lặng một lúc, đôi mắt đã viền sương đỏ nước, Thụy Anh cúi mặt thút thít:
- Anh có biết là khi thấy anh ở bên cạnh cậu ấy.. em cảm thấy mình như sắp chết vậy.. em rất buồn, rất đau khổ.
- Thế nhưng.. em đâu có quyền gì.
- Nhưng dẫu sao thì.. em cũng là con gái. Nếu.. nếu như mà..
- Em biết, anh thích cậu ấy, vì thực sự cậu ấy trước đây rất đẹp. Em cũng không dám ganh tỵ.. nhưng mà.. Anh biết đấy..
- Em biết anh là người có trách nhiệm, anh tới chăm sóc cậu ấy thế này.. cũng có khi chỉ vì anh áy náy., nên, anh cứ suy nghĩ cho kỹ. Cậu ấy xuất viện rồi.. em.. em vẫn có thể chấp nhận.. chúng ta.. làm lại từ đầu..
- Em.. em chờ điện thoại của anh..
Nói rồi, Thụy Anh chậm rãi đặt giỏ hoa quả sang bên cạnh.
Bước chân dò dẫm của Duy Anh đã dừng trước vách cửa từ lâu,. Cậu vì muốn đi tìm chút nước mà quờ quạng đứng dậy, lại không nghĩ đều có thể nghe được một màn kia, liền cứ thế nép mình mà im lặng.
Rút cuộc, vì cái gì mà muốn nghe đây?
Duy Anh cố gắng kìm hãm dòng thở đang dần bất ổn của mình… trước mắt là khoảng đen vắng lặng, càng siết lồng ngực từng cơn đau nhói…
Chính xác hơn là…
Cậu.. sợ…
- ----
Ngoài cửa phòng, Đặng Hải chộp lấy cánh tay Thụy Anh.
Khóe miệng Thục Anh có vẻ hơi cong lên một chút. Dẫu chưa thể nào có thể đoạt lại ngay, nhưng nước mắt chính là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ. Cô không tin khóc ra một màn xinh đẹp nhu hòa như thế, lại có người đàn ông nào trên đời này không động tâm.
Đặng Hải hít một hơi dài, cất tiếng:
- Thụy Anh.
- … Anh Hải…
Cô gái xinh đẹp với những lọn tóc xoăn lớn bồng bềnh như mây đem tựa cả người vào vai Đặng Hải …
- Em biết.. anh thực sự có để ý đến em, đúng chứ?
- Em.. sẽ không buồn nếu anh vì trách nhiệm mà phải chăm sóc cậu ấy..
Người trong phòng móng tay nhỏ đã cắm sâu vào vạt áo trước ngực…bấm đau đến da thịt.. như một kẻ rệu rã đang chờ Diêm Vương đưa ra một vết gạch ngang vào sổ tử, mà … chết đi.
- Em có biết, Vì sao ban đầu, anh quen em không?
- ….
- Bởi vì, tên của em, gần giống với tên của em ấy.
- …..
Đặng Hải đẩy người trong lòng ra, bám chắc lên vai Thụy Anh:
- Anh xin lỗi. Nhưng ngay từ đầu, người anh yêu vốn là em ấy, không phải em.
- …. Anh…
- Đừng nói, mắt em ấy sẽ yếu. Dù cho em ấy có mù, anh vẫn sẽ yêu và ở bên cạnh chăm sóc.
- Nhưng em ấy là con trai!
Đặng Hải gượng cười, trả lời:
- Con trai thì sao? Anh chẳng thấy có vấn đề gì sất!
- …..
- Bịch!
Thụy Anh còn bàng hoàng chưa kịp trả lời, trong phòng đã một tiếng ngã mạnh vang lên.
Duy Anh cảm tưởng như.. mình.. sắp không thể thở nổi…
Những lời đó.. hóa ra….đều là thật..
Tim không tự chủ đập quá mạnh rồi.. không tựa vững nên thành cửa nữa..
Vòng tròn trong khóe mắt tuy đau nhói tối đen, nhưng lại như vẽ ra nụ cười của ai đó…
Đặng Hải.. Đặng Hải…
Anh… là cả bầu trời của em…
- -------
Duy Anh thì vui vẻ rồi, đến ngất đi mà trên miệng còn treo nụ cười.
Chỉ dọa cho tên cao lớn nào đó sợ tới mặt xanh lét hốt hoảng bế cậu chạy khắp hành lang mà gào lớn.
- Cứu người!
- Cứu người!
- Bác sĩ! Lũ bác sĩ chết tiệt đâu hết rồi!
- Cứu người đi!!!!!!!!
- ------------
Thụy Anh ngây ngốc đứng nhìn một màn kia.
Một lát sau cười nhạt nhẽo.
Nếu anh không có tiền, anh nghĩ, ai sẽ vì anh kia chứ?
Đồ ngu.